- ---------
Trên mặt Giang Tuần hiện lên một tia kinh ngạc, anh cố gắng giữ bình tĩnh đưa tay ra, gượng cười bắt tay với Trang Ngạn.
"Xin chào tổng giám đốc Trang."
Sau khi bắt tay xong, anh muốn rút tay lại thì phát hiện tay mình vẫn bị Trang Ngạn nắm lấy. Ngón tay của người đàn ông gãi nhẹ trong lòng bàn tay anh rồi mới mỉm cười buông tay ra.
Giang Tuần đè xuống sự khó chịu trong lòng, đưa hai tay ra sau lưng.
"Hóa ra tổng giám đốc Trang quen tổ trưởng Giang của chúng tôi à."
Trần Sách không ngờ Giang Tuần với Trang Ngạn còn có mối quan hệ như vậy, cười đến mức cả hàm răng cũng lộ ra ngoài. Anh ta chủ động tiến lên muốn bắt tay với Trang Ngạn. Thế nhưng người phía sau lại làm như không nhìn thấy mà đi vòng qua trước mặt anh ta rồi ngồi xuống trước bàn họp.
Trần Sách mất hứng, nhất thời không biết quan hệ giữa Trang Ngạn và Giang Tuần là tốt hay xấu. Anh ta thấp thỏm ngồi xuống, còn không quên liếc mắt cảnh cáo Giang Tuần.
"Tuy tôi và tổ trưởng Giang là bạn cấp ba nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Nếu quý công ty không lấy ra được phương án và báo giá khiến chúng tôi hài lòng thì sợ rằng chuyện hợp tác giữa chúng ta cũng không có đâu."
Trang Ngạn xoay bút, khi nói chuyện tầm mắt luôn rơi trên người Giang Tuần.
"Đúng vậy, đúng vậy. Tổng giám đốc Trang nói đúng lắm. Giang Tuần nhanh lấy phương án ra cho ngài Trang xem."
Mặc dù không hiểu Trang Ngạn đang giở trò gì nhưng Giang Tuần vẫn làm tròn bổn phận mà kết nối máy chiếu, cầm bút chỉ slide lên bắt đầu trình bày.
Trang Ngạn nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt đầy hứng thú rơi trên mặt Giang Tuần.
Có lẽ vì phải gặp khách hàng nên Giang Tuần ăn mặc nghiêm túc hơn hôm họp lớp. Áo sơ mi màu nhạt kết hợp với quần tây tối màu, ống tay áo xắn lên làm lộ ra cánh tay thon dài.
Y nhìn chằm chằm đôi môi mỏng nhạt màu lúc đóng lúc mở của Giang Tuần khi giới thiệu sản phẩm, cảm thấy có chút mất tập trung.
Khi còn học cấp ba, y đã để ý đến Giang Tuần, học sinh ưu tú nổi tiếng nhất khóa, là đứa con cưng của trời thầy cô nâng niu trong tay, sở hữu khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng, áo đồng phục luôn cài đến cúc áo cao nhất, lời nói hay hành động đều chuẩn mực khiến không ai có thể soi ra một chút lỗi lầm nào.
Nhưng y ghét nhất chính là loại học sinh giỏi hoàn hảo không chút khuyết điểm này. Năm ấy y cậy vào nhà mình có quyền có thế, không ít lần hoành hành ngang ngược trong lớp. Lớp phó kỷ luật của lớp là một cô gái, không quản lý y nhiều, mỗi lần đều để lớp phó học tập Giang Tuần ra mặt. Mà Giang Tuần cũng không chút nể nang, ghi tên y vào sổ không biết bao lần. Điều này trực tiếp dẫn đến việc y bị mời phụ huynh năm lần, khiến cha y tức giận cắt luôn tiền tiêu vặt.
Y cũng từng nghĩ đến việc tìm người dạy dỗ Giang Tuần nhưng anh và Diệp Đinh cứ cạnh nhau như hình với bóng, không có lúc nào tách ra. Có một lần, y đi ngang qua bàn học của Giang Tuần, đang suy nghĩ có nên ném hết sách vở anh vào hồ nước nhân tạo không thì đột nhiên một ánh mắt từ phía sau truyền đến, chính là Diệp Đinh đứng ở bên cửa sổ lạnh lùng nhìn y.
Diệp Đinh dường như đoán ra được y muốn làm gì, y bị ánh mắt nham hiểm đó dọa đến mức từ bỏ ý định trêu chọc Giang Tuần. Trang Ngạn thế nào cũng không ngờ được, thiếu niên u ám luôn dính lấy Giang Tuần như con chó điên ấy sau này lại thay da đổi thịt trở thành đại minh tinh được vô số người theo đuổi.
Nhưng mà... Trang Ngạn thoải mái nhấp một ngụm cà phê, đã nhiều năm như vậy, Diệp Đinh và Giang Tuần có lẽ đã mất liên lạc từ lâu. Nam thần học đường từng khiến vô số người động lòng giờ đây chẳng qua chỉ một xã súc* dưới đáy xã hội không quyền không thế. Thế giới này cuối cùng cũng phụ thuộc vào tiền bạc và quyền lực để lên tiếng.
* 社畜: Đã giải thích ở Chương 1.
Y nhìn khuôn mặt đoan chính cấm dục cùng cổ áo nghiêm chỉnh của Giang Tuần, cay nghiệt nghĩ khuôn mặt như vậy nếu nhuộm lên màu sắc dục vọng sẽ như thế nào?
"Bài trình bày của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Sau khi trình bày xong trang PPT cuối cùng, Giang Tuần đặt bút chỉ slide xuống rồi gập người cảm ơn.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Trang Ngạn mở đầu tràng pháo tay với nụ cười trên mặt, dường như rất hài lòng với phương án. Trần Sách vốn lo toát mồ hôi nhưng thấy y vỗ tay thì sợi dây căng trong lòng cũng được thả lỏng không ít, bèn vỗ tay theo.
"Tôi sẽ để người bên dưới nghiên cứu lại kế hoạch của các anh và cho câu trả lời trong vòng một tuần. Cũng muộn rồi, gần đây có quán ăn món Quảng Đông không tệ, không bằng hôm nay để tôi làm chủ, mời hai người ăn cơm thế nào?"
Trang Ngạn cười thân thiện.
"Phiền tổng giám đốc Trang lo lắng rồi, đáng lẽ phải để chúng tôi mời anh mới đúng." Trần Sách liếc nhìn Giang Tuần, thấy anh đang thu dọn máy tính như muốn tan làm thì vội vàng ngăn lại.
"Giám đốc Trần, tối nay tôi còn có việc." Giang Tuần lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Có chuyện gì còn quan trọng hơn tổng giám đốc Trang chứ." Trần Sách nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh. "Thành tích của nhóm cậu trong quý này không cần nữa à?"
Lồng ngực Giang Tuần phập phồng mạnh mẽ mấy lần, đặt túi máy tính về vị trí cũ, "Được, để tôi vào nhà vệ sinh đã."
Sau khi rửa đi rửa lại bàn tay từng bắt tay với Trang Ngạn năm sáu lần, Giang Tuần trở lại phòng họp. Bên trong chỉ còn lại vị phó giám đốc từng tiếp đãi họ. Trang Ngạn và Trần Sách đã đến quán ăn trước, chỉ để lại anh ta đợi Giang Tuần.
"Ngại quá, để anh đợi lâu rồi."
Giang Tuần dù không có ấn tượng tốt gì với Trang Ngạn nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến người không liên quan.
"Không sao, tổ trưởng Giang, mời."
Lúc này, tại một phim trường nào đó của thành phố Giang.
Tiết Châu cẩn thận bưng một ly sữa chua ít béo cùng một hộp salad rau củ đi vào phòng thay đồ. Thợ trang điểm đang làm tóc cho Diệp Đinh, lớp trang điểm trên mặt hắn đã hoàn thành, chỉ còn lại kiểu tóc chưa định hình. Thợ trang điểm gỡ từng chiếc kẹp tóc ra khỏi đầu hắn rồi bắt đầu dùng gel để tạo kiểu tóc.
"Thầy Diệp, bữa trưa của anh đây ạ."
Tiết Châu đặt sữa chua và salad lên bàn trang điểm.
Diệp Đinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy giọng của cô cũng không có phản ứng gì. Tiết Châu đứng chờ bên cạnh, đợi đến khi nhìn thấy hắn cầm nĩa lên bắt đầu ăn salad mới thở phào nhẹ nhõm.
Khẩu vị của thầy Diệp mấy hôm nay không tốt lắm, mặt nhỏ đi một vòng khiến lúc lên hình các đường nét trên mặt lại càng trở nên rõ ràng. Dù đã nhìn khuôn mặt tuấn tú này vô số lần nhưng mỗi lần cô đều phải thở dài cảm thán đây quả thực là kiệt tác của Đấng tạo hóa.
Diệp Đinh trong miệng nhai món salad nhạt nhẽo nhưng trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên dòng tin nhắn từng thấy trong máy Giang Tuần. Nếu không phải mấy hôm nay phải quay quảng cáo thì hắn suýt chút nữa không kiềm chế được xung động trong lòng muốn chất vấn Giang Tuần tin nhắn kia rốt cuộc có ý gì, anh và tên họ Trang đấy lại có quan hệ gì.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn không có tư cách làm vậy. Hắn là người bạn tốt nhất của Giang Tuần, nhưng bạn bè với nhau cũng có giới hạn nhất định. Giang Tuần không có nhiệm vụ phải báo báo cụ thể đời sống cá nhân của anh cho hắn.
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến người đàn ông tên Trang Ngạn ấy đang lén lút theo dõi Giang Tuần như một con rắn độc lạnh lẽo khiến Diệp Đinh cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Thầy Diệp ơi, làm tóc xong rồi. Anh nhìn xem thế nào?"
Thợ trang điểm đặt dụng cụ xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương một cách đầy tán thưởng.
Diệp Đinh chỉ ngẩng đầu lên liếc qua một chút rồi lại cúi xuống, "Được rồi, cảm ơn."
Nhấn vào biểu tượng Wechat, ngón tay Diệp Đinh lướt qua lướt lại trên ảnh đại diện của Giang Tuần, đang do dự muốn thăm dò một chút thì thông báo tin nhắn vang lên.
Thế mà là tin nhắn của Lương Vy cả nghìn năm không liên lạc với hắn.
[Lương Vy: Cậu biết Trang Ngạn không?]
Diệp Đinh trầm tư vài giây, trả lời [?]
[Lương Vy: Hừ, tôi còn tưởng cậu chặn tôi từ lâu rồi đấy.]
[Diệp Đinh: Như nhau cả thôi.]
[Diệp Đinh: Trang Ngạn mà cậu nói, có phải là bạn học cấp ba đấy không?]
[Lương Vy: Đúng vậy, sau khi tham gia họp lớp, cậu ta không ngừng nghe ngóng chuyện của Giang Tuần, thậm chí còn tìm đến chỗ tôi. Danh tiếng cậu ta trước nay không tốt, nam nữ đều ăn, tôi sợ cậu ta sẽ gây phiền phức cho Giang Tuần.]
Tên họ Trang này quả nhiên có ý đồ xấu với Giang Tuần.
Diệp Đinh sớm đã lường trước được chuyện này, chỉ là bị Lương Vy nhắc nhở thì trong lòng không thoải mái.
[Diệp Đinh: Tôi biết rồi, không cần cậu lo.]
[Lương Vy: Hừ, tôi là tình đầu của anh ấy, tôi đương nhiên có tư cách lo. Còn cậu, không phải là bạn tốt nhất của anh ấy sao, chẳng lẽ chưa nhắc đến Trang Ngạn với cậu bao giờ?]
Diệp Đinh như vừa ăn sống một miếng chanh kèm hoàng liên*, vừa chua vừa đắng.
*Một vị thuốc Đông y, có vị đắng.
Diệp Đinh nghiêm mặt gõ phím: [Chồng cậu biết cậu quan tâm người đàn ông khác như vậy không? (cười lạnh) (trợn mắt trắng)]
—
Trong phòng riêng.
Giang Tuần nhìn Trần Sách bị người của Tân Quang chuốc cho say ngất ngưởng, trong lòng dần trở nên căng thẳng.
Bên họ chỉ có hai người, mà phía Tân Quang những năm người. Nói là uống rượu cùng họ nhưng thực chất là đơn phương chuốc rượu anh và Trần Sách.
Tửu lượng của Giang Tuần còn đỡ, những người đấy lúc đầu không có ý nhắm vào anh nên bây giờ vẫn coi như tỉnh táo, chỉ là dạ dày nóng rát như thiêu như đốt.
Chỉ cần có cơ hội, Giang Tuần đều ăn hết sức có thể, cố gắng kìm nén cơn đau trong bụng đang bị rượu đốt cháy. Anh không rảnh để quan tâm Trần Sách nữa, chỉ có thể lo cho mình trước.
Trang Ngạn cả buổi không dính một giọt rượu nào, ung dung ngồi ở vị trí chủ tọa, đánh giá sắc mặt Giang Tuần.
Người này tửu lượng không tồi, uống nhiều vậy rồi mà nét mặt không đổi, vẫn có thể yên ổn ngồi ăn.
"Giám đốc Trần uống say rồi, ba người các cậu đưa anh ấy về đi, nhớ đi đứng cẩn thận đấy."
Trang Ngạn lắc lắc ly rượu trắng, chậm rãi nói.
Giang Tuần nghe vậy, vội vàng đặt đũa xuống đứng dậy, "Không làm phiền tổng giám đốc Trang nữa, để tôi đưa giám đốc Trần về cũng được, vừa hay tôi tiện đường về nhà."
"Làm sao thế được."
Trang Ngạn cầm ly rượu trong tay chậm rãi đi tới, đặt tay lên vai anh, gần như thì thầm bên tai anh nói, "Hơn nữa, cậu cũng uống không ít rồi, nếu trên đường mà xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu, cứ để ba người họ đưa về đi."
Bọn họ người đông thế mạnh, bàn tay của Trang Ngạn vẫn đang đè trên vai nên anh cũng không dám công khai phản kháng. Huống chi Trần Sách uống say như một con lợn chết, anh không chắc có thể đỡ được.
Thấy anh ngoan ngoãn ngồi xuống, Trang Ngạn ra hiệu cho phó giám đốc phía sau đi ra ngoài. Khi cửa phòng đóng lại, y nhấp một ngụm rượu trắng trong ly, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, tỏ vẻ quan tâm nhìn Giang Tuần.
"Đồ ăn có đủ không? Nếu chưa no thì để tôi gọi thêm?"
"Tôi no rồi, không làm phiền giám đốc Trang nữa." Giang Tuần lấy điện thoại ra từ dưới ngăn bàn, đang muốn gọi người lái xe hộ thì thấy hai cuộc gọi nhỡ của Diệp Đinh.
Có lẽ lúc nãy trong phòng quá ồn nên anh không nghe thấy.
Trong lòng anh khẽ động, gửi định vị cho Diệp Đinh.
Diệp Đinh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu được ý anh.
"Xem ra chỉ khi chúng ta đối mặt với nhau, tổ trưởng Giang mới chịu nghe lời tôi nói."
Trang Ngạn đẩy gọng kính trên sống mũi lên, mặt có vẻ tổn thương.
"Câu hỏi lúc trước của tôi khó trả lời vậy à? Tổ trưởng Giang sao mãi không trả lời tin nhắn tôi vậy?"