Beta: Mây
- ---------
Sắc mặt của Giang Tuần có chút thay đổi.
Ngày hôm đó, ở phòng Diệp Đinh, vừa tắm xong anh đã ngủ mất, đến sáng hôm sau khi rửa mặt mới nhìn thấy tin nhắn của Trang Ngạn. Anh đương nhiên sẽ không trả lời một câu hỏi xâm phạm đời tư như vậy được. Không ngờ được Trang Ngạn lại nhất quyết muốn anh đưa ra một câu trả lời, thậm chí còn bày ra một cái bẫy để ép anh.
"Tổng giám đốc Trang, cậu tuổi trẻ tài cao, bên cạnh chắc hẳn không thiếu những người đẹp biết nghe lời, không biết tại sao lại nhất định muốn gây khó dễ cho tôi vậy?"
Giang Tuần thật sự không hiểu được, anh tự biết mình với Trang Ngạn không có xích mích gì với nhau, thời cấp ba hai người cũng không tiếp xúc nhiều, tại sao Trang Ngạn lại cứ nhắm vào anh chứ.
Trang Ngạn khẽ cười một tiếng, ánh mắt sắc bén sau cặp kính nhìn chằm chằm anh.
"Sơn hào hải vị ăn nhiều rồi cũng thấy ngán, muốn thay đổi một chút để điều chỉnh tâm trạng. Ví dụ... giống cậu chẳng hạn."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Giang Tuần dần nắm lại thành nắm đấm, nhìn chằm chằm Trang Ngạn với vẻ đề phòng, "Giám đốc Trang đừng quên, đây là nơi công cộng, khắp nơi đều có camera."
Nếu thật sự muốn một chọi một, Trang Ngạn chưa chắc đã là đối thủ của anh.
"Căng thẳng như vậy làm gì, tôi định có ỷ mạnh hiếp yếu đâu." Trang Ngạn nhìn ra Giang Tuần đang căng thẳng như một con nhím toàn thân dựng đứng gai, không nhịn được bật cười.
Cười xong, y nhìn Giang Tuần với ánh mắt sâu thẳm, trầm thấp nói, "Cậu bảo thủ quá rồi, phát hiện ra mình thích đàn ông cũng không dám đối mặt à? Cậu đã làm với đàn ông chưa, biết cảm giác đấy thế nào không?"
Sắc mặt Giang Tuần tái nhợt, đứng dậy muốn rời đi.
Trang Ngạn lại lặng lẽ xuất hiện sau lưng anh như một bóng ma.
Y nắm chặt lấy một bên vai của Giang Tuần, tiếp tục dùng giọng nói quyến rũ mê hoặc anh, "Muốn thử với tôi không? Kỹ thuật của tôi tuyệt vời lắm, bất kể là ai, tôi đều có thể khiến họ thỏa mãn——"
Giang Tuần không chịu nổi nữa, tung một cú đấm vào mặt y. Nhưng Trang Ngạn đã có sự đề phòng, y nghiêng người, dùng tay chặn được cú đấm của anh.
Trang Ngạn nhìn vẻ mặt hết mực xấu hổ cùng phẫn nộ của Giang Tuần, toàn thân run lên vì hưng phấn.
Y thích nhất là nhìn bộ dạng hoảng hốt lo sợ, tức giận túng quẫn này của Giang Tuần. Những học sinh giỏi từng ngồi tít trên cao, xem thường loại cặn bã như y, giờ đây chẳng phải cũng bị y trêu chọc như một con cừu non yếu đuối sao?
Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói quan tâm. "Ngài Giang có đang ở trong đấy không ạ?"
Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Dương Vũ dẫn theo quản lý nhanh chóng bước vào, thấy Giang Tuần không có hề hấn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu ấy không sao, chỉ là uống nhiều quá nên mới đứng không vững cần tôi đỡ lấy thôi." Trang Ngạn bình tĩnh chỉnh lại cổ áo mình. Ngay khoảnh khắc cửa phòng mở ra ấy, y đã lập tức rụt tay lại.
Y trầm ngâm nhìn Dương Vũ: "Không biết cậu đây là?"
"Anh Giang, anh Diệp nhờ em đến đón anh." Dương Vũ bước đến trước mặt của Giang Tuần, chặn ánh mắt đang nhìn về phía hai người của Trang Ngạn.
Dương Vũ đã theo Diệp Đinh nhiều năm, Giang Tuần đương nhiên cũng biết cậu. Anh mỉm cười cảm kích với Dương Vũ, cầm lấy túi xách máy tính theo cậu ra khỏi phòng.
Anh Diệp...
Trang Ngạn khẽ nheo mắt lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cách đây mười mấy năm, một thiếu niên ở ngoài cửa sổ đang nhìn chằm chằm y một cách lạnh lùng.
Diệp Đinh... Cái tên này, đúng là âm hồn không tan mà.
Tại bãi đỗ xe.
Giang Tuần vừa lên xe đã bị Diệp Đinh kéo đến trước mặt, lo lắng nhìn trái nhìn phải.
"Tôi không sao, chỉ là uống hơi nhiều thôi."
Dương Vũ ngồi ở ghế lái, ho nhẹ một tiếng.
Diệp Đinh lúc này mới nhận thấy phản ứng của mình có hơi quá, hắn bảo Dương Vũ nổ máy, đợi đến khi xe chạy ra đường lớn, hắn mới có vẻ mặt không vui hỏi, "Người trong phòng đó là Trang Ngạn đúng không?"
Giang Tuần dùng giấy ướt lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi.
"Sao cậu biết được?"
Diệp Đinh lạnh lùng cười một tiếng, "Lương Vy đã nói với tôi, tên Trang Ngạn này nam nữ đều ăn, có vẻ như tên đấy đã để ý đến cậu từ buổi họp lớp lần trước."
Không ngờ Lương Vy cũng chú ý đến những chi tiết này. Giang Tuần có chút ngượng ngùng, tay cầm giấy ướt vò thành cục, "Tôi không rõ về đời tư của Trang Ngạn cho lắm."
Diệp Đinh nâng tấm chắn ở trước mặt lên rồi mới nhìn chằm chằm Giang Tuần. Người đàn ông dựa vào ghế da, có lẽ do uống nhiều rượu nên trên má hơi đổ mồ hôi, vùng cổ cũng đỏ bừng.
"Giang Tuần, sau này tránh xa Trang Ngạn ra, y không phải loại người tốt đẹp gì, cậu biết không?"
Giang Tuần nhìn những tòa nhà và cây cối đang lùi dần ra phía sau cửa sổ, nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ khi ngồi lên xe của Diệp Đinh, thân thể căng thẳng của anh mới trở nên nhẹ nhõm. Men rượu cũng bắt đầu dâng lên khiến đôi mắt anh ngày càng nặng trĩu, gần như không thể nghe rõ Diệp Đinh nói gì.
Đến biệt thự ven hồ, cửa xe mở ra, Giang Tuần bị một luồng gió lạnh thổi qua làm cho tỉnh táo, trong dạ dày bắt đầu quặn thắt.
Diệp Đinh vừa định đỡ Giang Tuần xuống xe thì thấy anh đẩy tay mình ra, che miệng loạng choạng chạy vào phòng tắm.
Giang Tuần ôm lấy bồn cầu, nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra. Sau khi xả nước, anh dùng tay đỡ lấy bồn rửa mặt, đôi chân run rẩy cố gắng đứng dậy.
Nhưng anh mới đứng vững được hai giây thì cảm thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã về phía sau thì một đôi tay kịp thời vươn ra, đỡ lấy eo anh.
Diệp Đinh không biết từ khi nào đã đứng sau lưng anh, đôi tay giữ lấy cơ thể anh một cách vững chắc, gần như đã ôm trọn anh vào lòng.
"Cậu muốn làm gì? Tôi giúp cậu."
Đầu óc quay cuồng của Giang Tuần không nhận ra tư thế của hai người lúc này không phù hợp, chống tay lên bồn rửa, yếu ớt nói: "Tôi muốn... đánh răng."
Diệp Đinh giúp anh cầm cốc, lại giúp anh lấy kem đánh răng, rồi đặt tất cả lên tay anh.
Giang Tuần cúi đầu đánh răng rửa mặt. Sợ anh đứng không vững nên cả quá trình Diệp Đinh luôn đỡ lấy eo anh.
Hắn liều mạng nhẩm Thanh tâm chú*, cố gắng để bản thân không nảy ra suy nghĩ linh tinh với cơ thể nóng hổi trong lòng. Hắn cũng không dám mở mắt, sợ sẽ nhìn thấy khung cảnh khiến mình sôi trào.
* Thanh Tâm Chú ( Hay còn gọi là Thanh Tâm Quyết)
Thanh tâm như thuỷ, thanh thuỷ tức tâmVi phong vô khởi, ba lan bất kinhU hoàng độc toạ, trường khiếu minh cầmThiền tịnh nhập định, độc long độn hìnhNgã tâm vô khiếu, thiên đạo thù cầmNgã nghĩa lẫm nhiên, quỷ mị giai kinhNgã tình hào giật, thiên địa quy tâmNgã chí dương đạt, thuỷ khởi phong sinhThiên cao địa khoát, lưu thuỷ hành vânThanh tân trị bổn, trực đạo mưu thânChí tính chí thiện, đại đạo thiên thành.
Nhưng nỗ lực của hắn dường như là vô ích. Khi Giang Tuần cúi xuống rửa mặt, mông anh vừa vặn dựa vào phần eo của hắn. Hắn không cần mở mắt cũng có thể cảm nhận được đường cong đầy đặn ấy.
Diệp Đình nghiến răng, gân xanh mờ trên trán bắt đầu xuất hiện, trên khuôn mặt khôi ngô tràn đầy sự kiềm chế và nhẫn nại.
Giang Tuần rửa mặt xong, vẫn cảm thấy trên người còn mùi rượu. Anh ngẩng đầu nhìn lên, đang chuẩn bị cởi áo thì đột nhiên nhận ra còn một người khác trong gương.
"Cậu ở trong này làm gì?" Anh khó hiểu nhìn Diệp Đinh
Khuôn mặt ửng hồng của Diệp Đinh làm nổi bật sự nhợt nhạt trên gương mặt Giang Tuần. Hắn nhìn thấy khuôn mặt tinh tế đó liền bị bối rối trong chốc lát, hàng mi dày chớp chớp mấy lần.
"Tôi vào rửa mặt cũng không được à?"
"Tôi muốn tắm rồi, cậu qua phòng bên cạnh đi."
Giang Tuần cởi nút áo sơ mi, thấy Diệp Đinh vẫn đang nhìn chằm chằm mình, anh không nhịn được chớp mắt bối rối.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Mẹ nó tôi không có lòng tự trọng đấy!
Diệp Đinh cười tự giễu, hắn xoay người bước ra ngoài rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Trong phòng khách, Dương Vũ đang ngồi uống trà trên ghế sofa với vẻ mặt hóng chuyện.
"Cậu vẫn chưa đi hả?"
Diệp Đinh đau đầu, ấn trán.
Người khác có thể không nhìn ra được tâm tư của Diệp Đinh dành cho Giang Tuần, nhưng Dương Vũ thì rõ ràng như ban ngày. Sau khi Diệp Đinh nổi tiếng, có vô số người tự nguyện dâng bản thân cho hắn, nhưng Diệp Đinh không thèm ngó ngàng, đều đuổi họ đi hết.
Cậu từng nghĩ Diệp Đinh là một kẻ cuồng công việc và sẽ không để bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, nhưng sau khi gặp Giang Tuần, cậu mới biết mình đã sai rồi.
Hắn đâu phải là kẻ cuồng công việc. Hắn chỉ là vì không thể có được người bạn thân nhất của mình nên đã phải chịu đựng, dằn vặt suốt mười mấy năm, nhẫn nhịn đến mức gần như phát điên nên mới phải ép mình tập trung vào sự nghiệp.
Phải nói rằng, đối với việc Diệp Đinh trong những năm qua không tiếc tính mạng của mình để đi khắp nơi quay phim, tự hủy hình tượng của mình để rồi cuối cùng liên tục tạo ra những tác phẩm kinh điển tung hoành tại các liên hoan phim lớn, Giang Tuần có thể coi là đóng góp không nhỏ.
"Anh Diệp, người ta đã say rượu rồi, anh tuyệt đối đừng kích động nhé."
Diệp Đinh cười nhạt, lấy một lon bia lạnh từ trong quầy bar.
"Cậu ở đây chỉ để xem trò cười của tôi à?"
"Em làm gì có ý đó. Yên tâm, em đi ngay đây."
Dương Vũ vừa đi đến cửa thì bị Diệp Đinh gọi lại.
"Chờ chút, cậu tìm hiểu giúp tôi cái tên Trang Ngạn đấy rốt cuộc có lai lịch gì."
Dương Vũ làm động tác OK với người sau lưng rồi sải bước rời đi.
Diệp Đinh uống vài ngụm bia lạnh, đợi cơn nóng trong cơ thể hạ xuống mới đi về phía phòng tắm.
Chả biết cái tên say rượu đấy liệu có ngã trong đó hay không nữa, nếu chẳng may bị va đập vào đâu, người đau lòng vẫn sẽ là hắn.
Nhưng khi hắn vừa đi đến hành lang, cửa phòng tắm đã được mở ra từ bên trong, Giang Tuần mặc áo choàng tắm bước ra.
Trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Đinh cuối cùng hạ xuống được một chút. Chỉ là giây tiếp theo, không biết liếc thấy gì mà gương mặt trắng như sứ của hắn đột nhiên đỏ bừng lên.
Giang Tuần thế mà không mặc gì dưới lớp áo choàng tắm. Anh thật sự cứ để trần như vậy mà đi ra ngoài.
Lon bia trong tay bị hắn bóp tới biến dạng. Nhìn Giang Tuần bình tĩnh lướt qua người mình, Diệp Đinh cuối cùng cũng xác nhận anh có lẽ say thật rồi.
Anh thậm chí say đến mức không nhận ra phòng ngủ khách ở đâu, trực tiếp đi vào phòng của hắn, nằm trên giường của hắn.
Diệp Đinh đi theo anh vào phòng ngủ mình, nhìn Giang Tuần nhấc chăn lụa mỏng lên nằm xuống như đang ở nhà mình, anh dùng chăn che bụng lại, ngáp một tiếng thật dài rồi thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nhìn đôi chân dài của Giang Tuần dưới lớp áo tắm, trong đầu Diệp Đinh lóe lên hàng trăm tư thế làm anh đến phát khóc.
Lon bia trong tay bị hắn bóp nát hoàn toàn, hắn tùy ý giơ tay lên, lon bia chuẩn xác rơi vào thùng rác đen trong góc.
Diệp Đinh cười gằn, đi về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng ngủ.