Tiết tự học buổi sáng hôm sau, hai người Lâm Nhuyễn Dụ Tử Châu bị phát thông báo phê bình, toàn trường đều có thể nghe thấy.
Ngay sau đó, Miss Dương còn đem hai người làm tấm gương xấu, cảnh cáo mọi người không được phép chơi điện thoại trong giờ, phạt cả hai viết bản kiểm điểm một nghìn chữ.
Không để hai người bọn họ lên bục giảng đọc kiểm điểm, có lẽ đã là sự nhân từ cuối cùng của Miss Dương.
Lâm Nhuyễn suốt một tuần không dám nói chuyện với bạn cùng lớp, mỗi ngày đều cắm đầu đọc sách làm đề. Không có Cố Song Song, dù là giờ ra chơi cô cũng không dám đi WC.
Vừa ngẩng đầu lên, liền có cảm giác tất cả mọi người đang nhìn cô chê cười.
Cô thề, không bao giờ dám đổi chỗ ngồi nữa......
Lâm Nhuyễn chỉ là da mặt mỏng, viết xong kiểm điểm, việc này cứ thế là xong.
Dụ Tử Châu thì thảm hơn nhiều, lúc bị mắng thì giương đầu ra chịu trận, đã thế còn mất điện thoại.
Thầy khối trưởng nói, điện thoại bị tịch thu đến lúc tốt nghiệp thì trả.
Tốt nghiệp.
Dụ Tử Châu thực sự hoài nghi, bản thân có thể sống sót đến lúc tốt nghiệp hay không.
Dù sao thì, họp phụ huynh cũng gần ngay trước mắt.
***
Vài ngày trôi qua, chuyện người nổi tiếng đi học đã bị sự khẩn trương của kỳ thi giữa kỳ thay thế. Người ta có thể dùng mặt kiếm cơm, chứ người như bọn họ thì phải nhờ vào điểm thi mà kiếm.
Ngoài ý muốn chính là, so với đề thi tháng cực kì biến thái, độ khó của đề giữa kỳ được giảm xuống vài bậc.
Thi xong, mọi người đều là vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Lúc đề khó, mọi người đều kêu than không ngừng. Nhưng đề dễ cũng không phải là chuyện gì tốt, bởi sẽ rất khó để kéo khoảng cách với người xếp sau.
Đương nhiên, Chu Dạng thì khác.
Thành tích rất nhanh đã có, tối đa là 906, Chu Dạng thi được 903. Lần này thi tiếng Anh không đến muộn nữa, cậu liền tiến vào nhóm học bá của Nhất trung, đứng thứ 8 toàn khối.
Nhưng Chu Dạng vẫn chưa vừa lòng lắm, nhìn mấy câu làm sai, cậu bâng quơ nói câu: "Chỗ này sơ suất quá."
"......"
Được tối đa cậu mới vui vẻ chứ gì?
Lâm Nhuyễn nhìn kết quả của bản thân rõ ràng đã cao hơn, lại vẫn cứ mắc kẹt ở TOP 700 toàn khối, thật lòng cảm nhận được tồn tại không dễ dàng, sinh hoạt gian khổ.
Cô yên lặng bỏ qua lời thề của bản thân, một lòng một dạ muốn đổi chỗ ngồi.
Ngày thường, Chu Dạng chính là cái bánh ngon, chỉ là sắp họp phụ huynh rồi.... Ngay cả Cố Song Song cũng lựa chọn làm lơ Lâm Nhuyễn.
Ai lại muốn cùng cậu ta ngồi chứ, sợ cuộc đời chưa đủ sóng gió sao?
Lâm Nhuyễn tuyệt vọng.
Theo nguồn tin nội bộ, Miss Dương sẽ thống kê thành tích thi hai lần, rồi phát cho phụ huynh.
Thật ra TOP 700 cũng xem như thành tích trung bình, cô tin bố mẹ sẽ không tức giận. Nhưng bên cạnh cô lại là hạng 8 toàn khối, hạng 700 so với hạng 8, phụ huynh nào vui vẻ được?
Hơn nữa vật lý với toán học cả hai lần cô đều chưa đạt tiêu chuẩn, vị bên cạnh không phải tối đa thì cũng là gần tối đa, hoàn toàn không chừa cho cô đường sống.
Muốn chết, muốn chết, muốn chết.
***
Từ lúc có điểm thi giữa kì, Chu Dạng cảm giác thái độ của Lâm Nhuyễn với mình có chút kỳ quái.
Ngày thường, cậu có thể trực tiếp lấy bút của cô, xem vở của cô, đọc sách của cô, còn có thể hưởng thụ bữa sáng phục vụ tận nơi. T𝗿u𝘆ện cop 𝑡ừ 𝑡𝗿ang ~ T𝗿ù𝙢T𝗿u𝘆ện.vn ~
Gần đây, bữa sáng bị Lâm Nhuyễn đơn phương hủy bỏ, mượn cái bút cô cũng tức giận. Nếu cậu trêu chọc cô một chút, cô sẽ không chút lưu tình mà dẫm lên giày cậu, tìm cô nói chuyện phiếm cô cũng không thèm phản ứng.
Nhưng với người khác cô vẫn nhỏ giọng, chỉ cần được nhờ thì nhất định sẽ làm.
Chu Dạng suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết mình đã đắc tội cô lúc nào.
Buổi tối ở phòng ngủ, mọi người nói đến chuyện họp phụ huynh, Trịnh Văn Đào đột nhiên nói: "Lâm Nhuyễn đúng là thảm, thế nhưng lại ngồi cùng bàn với cậu."
Chu Dạng sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại. Hoá ra học quá giỏi cũng là một loại tội lỗi.
***
Thứ sáu, vừa tan học, Lâm Nhuyễn vốn định đem quần áo về nhà tắm rửa.
Cô gọi điện thoại cho Đồng Phương Phương, thế nhưng điện thoại tắt máy. Cô lại gọi đến số Lâm Mậu, người nghe là thư kí của Lâm Mậu.
"Anh Tiểu Lưu, bố em đâu rồi?"
"Tiểu Nhuyễn, anh với bố em đang ở Tinh thành, ngày mai có sự kiện quan trọng phải tham gia. Giờ bố em đang họp."
Lâm Nhuyễn sửng sốt, "Mẹ em cũng ở đấy à? Điện thoại của mẹ tắt máy."
"Mẹ em chắc giờ đang trên máy bay, bà ấy cũng sang đây."
"Vậy anh nói với hai người họ hộ em, thứ hai tuần sau em có buổi họp phụ huynh."
"Được được, về sẽ mang quà về cho em."
Ngắt điện thoại, Lâm Nhuyễn yên lặng cất quần áo.
Buổi tối, Đồng Phương Phương gọi lại cho cô, nói là thứ hai tuần sau không kịp quay về, bảo cô đi tìm bác gái họp phụ huynh.
Lâm Nhuyễn nhanh chóng mà đồng ý, trong lòng bỗng chốc lại hiểu được thế nào là ánh sáng cuối đường hầm.
***
"Họp phụ huynh? Anh mày đi á? Nhóc con, đầu óc mày có vấn đề à!?" Lâm Trạm suýt chút nữa phun ra một ngụm nước, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Lâm Nhuyễn đứng trước kệ sách tìm tiểu thuyết, giọng nói không gợn sóng: "Anh mà không đi, em sẽ nói cho bác cả, anh năm hai đã sống thử với người yêu."
Lâm Trạm tiến lên, không chút lưu tình chút thưởng cô một cú đánh vào đầu, "Mới tí tuổi mà dám uy hiếp anh mày, mày chán sống rồi đúng không?"
Lâm Nhuyễn nhăn mày, yên lặng xoa đầu.
Đúng lúc này, bạn gái Lâm Trạm là Nguyễn Kiều đã trở lại.
Nguyễn Kiều vào cửa, phát hiện Lâm Nhuyễn cũng đang ở đây, khóe môi cong lên cùng cô chào hỏi, "Tiểu Nhuyễn, em đến rồi sao?"
Lâm Nhuyễn rất lễ phép, "Chào chị Nguyễn."
Lâm Trạm là anh họ Lâm Nhuyễn, ở Đại học Nam thành học chương trình quốc tế. Bác gái vì muốn anh an tâm học tập chuẩn bị du học, đã mua cho anh một căn chung cư nhỏ ngay gần trường.
Học tập gì đó, tắt nhiên là không có, căn chung cư không mấy ngày liền biến thành ở tổ ấm tình yêu.
Đại học Nam thành gần Nhất trung, gần đây Đồng Phương Phương lại rất bận rộn, đôi khi không ở Nam thành, nên thường bảo Lâm Nhuyễn đến chỗ Lâm Trạm lấy tiền sinh hoạt.
Đúng là trùng hợp, lần đầu tiên Lâm Nhuyễn đến, đã chạm mặt bạn gái Lâm Trạm.
Vì để cô im lặng, Lâm Trạm còn hứa hẹn tìm cho cô quyển "Thiên thần phố 23" bản đặc biệt có chữ ký.
Ngày thường Lâm Nhuyễn vẫn luôn tuân thủ lời hứa, chỉ là lần này là tình huống đặc biệt, tất nhiên phải dùng phương thức đặc biệt để xử lý.
Thấy Nguyễn Kiều bắt đầu cùng Lâm Nhuyễn nói chuyện phiếm, Lâm Trạm đột nhiên cảm thấy bất an.
Rất nhanh, dự cảm của anh trở thành sự thật.
Nguyễn Kiều nói đúng lúc cuối tuần, muốn mời cô ra ngoài ăn.
Lâm Nhuyễn một bộ dáng mặt liệt, hơn nửa ngày mới phun ra mấy chữ.
Nguyễn Kiều lại hỏi đến quan hệ với bạn bè, tình hình học tập, còn trêu chọc hỏi cô, có để ý cậu bạn đẹp trai nào không.
Lâm Nhuyễn mặt không biểu tình mà nhìn Lâm Trạm, nói: "Đẹp trai thì cũng có rất nhiều, còn có đàn anh là minh tinh cơ. Có điều yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, dù sao thì em cũng không giống anh họ, lúc học cấp ba——"
Lâm Trạm đột nhiên xen vào, "Mày họp phụ huynh lúc mấy giờ?"
"7 giờ tối."
"6 giờ anh đi, được không?"
Nguyễn Kiều bóc một quả quýt đưa cho Lâm Nhuyễn, thuận miệng hỏi: "Lúc học cấp ba anh ấy làm sao cơ?"
"Lúc học cấp ba, anh ấy không yêu sớm mà cũng học dốt."
Nguyễn Kiều: "......"
Lâm Trạm: "......"
***
Thứ hai đi học, Chu Dạng phát hiện bữa sáng của mình đã được Lâm Nhuyễn đơn phương khôi phục.
Cậu muốn mượn cái bút, Lâm Nhuyễn cũng không ngẩng đầu lên: "Tự lấy đi."
Con gái thật là...... Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Buổi tối nay họp phụ huynh, người thi tốt thì so với ngày thường không có gì khác biệt, ai thi kém thì thảm thương hơn nhiều. Như Dụ Tử Châu, hôm nay không khoác lác gì, chỉ bò trên bàn mà ngủ đến không còn gì luyến tiếc.
Lương Chỉ cũng thi không tốt, nhưng cô là học sinh nghệ thuật, bố mẹ cô cũng không yêu cầu thành tích quá cao.
Cô quay đầu tìm Chu Dạng nói chuyện phiếm, Chu Dạng đang buồn ngủ, cũng không có hứng thú.
Cô lại hỏi Lâm Nhuyễn: "Lâm Nhuyễn, bố mẹ cậu ai đến vậy?"
"Anh họ."
"Anh họ?" Lương Chỉ kinh ngạc, "Cậu nói với Miss Dương rồi sao?"
Lâm Nhuyễn gật đầu.
Cô đã sớm nói với Miss Dương bố mẹ có việc bận.
Miss Dương vì thế còn gọi điện cho Đồng Phương Phương, gửi cho bà phiếu điểm của Lâm Nhuyễn, nói thêm về chuyện ở trường.
Cũng may Miss Dương nhân từ, không nói chuyện Lâm Nhuyễn chơi điện thoại trong tiết tự học tối nói cho Đồng Phương Phương.
Đồng Phương Phương chỉ xem bảng xếp hạng toàn khối, TOP 700 cũng coi như chấp nhận được, như Lâm Nhuyễn dự đoán, không hề tức giận.
***
Lúc tan học, mọi người dán tên của mình lên bên phải bàn, lại cẩn thận thu dọn sách vở, để những quyển ghi chép cẩn thận lại.
So với các bạn học khác đang thấp thỏm khẩn trương, Lâm Nhuyễn có thể nói là phi thường nhẹ nhõm.
Lâm Trạm lái xe đến Nhất trung, phát hiện đoạn đường trước cổng Nhất trung đang nghẽn tắc, hơn nửa tiếng đồng hồ mới thông xe, chờ đến phát bực.
Vừa tiến vào cổng trường, lại bị cờ đỏ ngăn lại, "Chào anh, xin hỏi anh tới để......?"
Lâm Trạm không kiên nhẫn nhíu mày: "Họp phụ huynh."
Người tiếp đón phụ huynh nhìn mái tóc bạc đang phát sáng của anh, vô cùng hoài nghi.
Tuy rằng anh trông rất đẹp trai, nhưng cũng không thể tùy tiện cho vào.
Lâm Trạm sắp tức phát điên rồi.
Gọi điện thoại cho Lâm Nhuyễn, giọng điệu cực kì mất kiên nhẫn.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Trạm, Lâm Nhuyễn đang cùng Chu Dạng ở ngoài trường ăn cơm chiều.
Học sinh nội trú bọn họ phải tiếp đón phụ huynh, không thể về phòng ngủ. Mà phụ huynh của mấy người Cố Song Song tới sớm, bọn họ đều cùng bố mẹ đi ăn cơm.
Ngắt điện thoại, Lâm Nhuyễn đứng dậy, Chu Dạng cũng đi theo cô, vội vàng đi đến cổng trường.
Lâm Nhuyễn liếc mắt một cái liền trông thấy mái tóc bạc chói mắt của Lâm Trạm, trong nháy mắt cảm thấy choáng váng.
Cô ngây ngốc hỏi: "Sao anh không nhuộm lại tóc?"
Lâm Trạm đứng một lúc lâu, mắt cũng sắp phát ra tia lửa, "Anh mày đến họp phụ huynh mà cũng phải nhuộm tóc à?! Mày tưởng mày đứng nhất toàn khối à? Thành tích của mày đáng để anh tốn năm sáu tiếng làm tóc à?"
Lâm Nhuyễn: "......"
Chu Dạng: "......"
Lâm Trạm trào phúng Lâm Nhuyễn một hồi, lúc này mới chú ý tới Chu Dạng, đưa mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Thằng nhóc này là ai vậy?"
Chu Dạng khẽ gật đầu, "Chào anh họ, em là bạn cùng bàn của Lâm Nhuyễn."
Lâm Trạm cười nhạo một tiếng, "Ai là anh họ của cậu cơ? Theo đuổi Lâm Nhuyễn à? Mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ đi, tôi thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của cậu mà."
Lâm Nhuyễn đúng lúc hướng đến đôi giày bóng rổ bản giới hạn của anh dẫm một phát, "Đi vào đi...... anh họ."