Đầu tháng chín, ánh mặt trời khi thì trong trẻo, khi lại chói chang.
Buổi chiều, đường nhựa quanh sân bóng rổ bị phơi nắng đến nóng rực lên. ấy nam sinh ở hai bên sân chạy qua chạy lại.
Chu Dạng ôm bóng, nghiêng người tránh đối thủ. Ngay sau đó, cậu xoay người tới khu vực ba điểm, tay hướng về phía trước ném đi, trái bóng rơi gọn gàng vào rổ.
Một trận hoan hô vang lên từ đồng đội.
Chu Dạng kéo vạt áo bóng rổ lên lau mặt, cùng mọi người đi tới khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.
"Mấy con gà này chơi kém vãi! Không phải nói quá đâu, nhưng bọn này sao mà so được với Trường Lễ. Đội bóng rổ Nhất trung bây giờ đều là từ Trường Lễ đến hết."
Dụ Tử Châu đập bả vai Chu Dạng, ngữ khí khinh thường.
Chu Dạng mồ hôi ướt đẫm, không có hứng thú nói chuyện, chỉ nhận lấy nước khoáng từ tay Dương Lạc, ngửa đầu uống.
Dụ Tử Châu lải nhải không ngừng. Dương Lạc nheo mắt liếc qua, thấy Dụ Tử Châu lại bắt đầu khoác lác, cậu lắc lắc đầu, vẻ mặt bất lực, "Dụ ca, đủ rồi."
Cậu quay đầu nhìn Chu Dạng, dùng khuỷu tay huých huých, lại nói: "Còn cả cậu nữa, hôm nay làm sao mà mặt như đưa đám thế?"
Chu Dạng liếc mắt nhìn cậu một cái, còn chưa mở miệng, Dụ Tử Châu liền vui sướng khi người gặp họa giành nói trước: "Dạng ca của cậu đúng là tệ, mới đi học tuần đầu tiên đã chọc bàn cùng bàn khóc rồi."
"Khóc á? Bạn cùng bàn là nam hay nữ thế?" Dương Lạc hứng thú.
"Là con gái, tên này làm con nhà người ta......" Dụ Tử Châu còn chưa dứt lời, liền thấp giọng mắng câu "Mẹ nó", ôm lấy bắp chân mình, trốn phía sau lưng Dương Lạc.
"Không im lặng được à." Chu Dạng liếc mắt qua, nói một câu, chẳng buồn để ý.
Cậu cầm áo khoác đồng phục, bước trước về tòa nhà khoa học kỹ thuật.
Dụ Tử Châu đằng sau thả lỏng bắp chân, căn bản không sợ Chu Dạng cảnh cáo, lại bắt đầu cùng Dương Lạc luyên thuyên không ngừng.
Dương Lạc vừa nghe "Lâm Nhuyễn", mắt lập tức trợn to, hỏi lại xác nhận: "Lâm Nhuyễn? Bạn cùng bàn của Chu Dạng là Lâm Nhuyễn sao?"
Dụ Tử Châu kinh ngạc: "Đúng vậy, sao thế, cậu quen hả?"
"Là bạn cùng lớp, trước kia học cùng lớp 13 ở Trường Lễ." Dương Lạc cảm thấy khó tin, "Cậu nói Chu Dạng chọc cô ấy đến khóc? Không thể nào...... Lâm Nhuyễn lạnh lùng muốn chết, tớ chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy quá ba câu."
Dương Lạc nhớ tới cái gì, lại mở miệng nói: "Nói đến Lâm Nhuyễn mới nhớ, hồi nghỉ hè tớ ở Trường Lễ bên kia có gặp qua một lần, lại còn đưa tớ một tớ giấy, làm tớ sợ hết hồn, cứ tưởng rằng cô ấy muốn đưa thư tình cơ, hóa ra là phát tờ rơi!"
"Thôi xin ông, cái gì mà đưa thư tình, đúng là đồ mặt dày."
***
Sau 12 giờ, mặt trời bắt đầu chói chang, Lâm Nhuyễn và Cố Song Song cùng che một cái ô.
Lúc ngang qua thư viện, Lâm Nhuyễn nhìn thấy Dụ Tử Châu cùng Dương Lạc từ sân thể dục bên kia đi lại đây. Hai người kề vai sát cánh, nói chuyện đến hăng say.
Cô không định cùng nhóm "hồ bằng cẩu hữu" của Chu Dạng chào hỏi, bước chân chậm lại, lôi kéo Cố Song Song tới máy bán hàng tự động mua đồ uống.
Hai rưỡi chiều bắt đầu tiết học.
Lâm Nhuyễn cùng Cố Song Song đến phòng học khi mới hai giờ, mới có vài bạn đến lớp.
Dụ Tử Châu trở về sớm hơn hai người, đang cùng Lương Chỉ chơi trò chơi trên điện thoại.
Chu Dạng gục mặt trên bàn, lại đang ngủ.
Lâm Nhuyễn không về chỗ của mình, nhân lúc bạn cùng bàn của Cố Song Song chưa tới, ngồi xuống bên cạnh Cố Song Song, cùng nói chuyện phiếm.
"Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay tiết cuối sẽ có tranh cử, cậu muốn làm gì?" Cố Song Song hỏi.
Lâm Nhuyễn đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó khẽ lắc đầu, thanh âm nhẹ: "Tớ không tham gia."
Cố Song Song không rõ, "Sao thế? Không muốn rèn luyện bản thân một chút sao?"
Lâm Nhuyễn vẫn cứ lắc đầu, không có biểu tình nào đặc biệt.
Mấy việc như tranh cử ban cán sự, từ trước đến nay cô đều thuộc về hàng ngũ quần chúng bỏ phiếu. Từ tiểu học đến cấp 3, chức danh lớn nhất cô từng làm là tổ trưởng, mà ngay cả tổ trưởng cô cũng không đảm đương nổi, lúc nào cũng thu thiếu vở bài tập.
Cố Song Song so với cô thì khác hoàn toàn. Cô nàng đến trường sớm nhất, giúp Miss Dương bận trước bận sau làm không ít việc, rất được Miss Dương coi trọng. Trước khi bầu ban cán sự chính thức thì Cố Song Song chính là đại diện lớp trưởng.
Nếu không có gì thay đổi, sau cuộc tranh cử hôm nay, cô nàng sẽ là lớp trưởng chính thức.
Liếc Cố Song Song đang yên lặng đọc bài tranh cử, Lâm Nhuyễn an tĩnh chống cằm, ngắm khung cảnh phía ngoài cửa sổ.
***
Cuộc tranh cử đến rất nhanh.
Trong phòng học không ngớt tiếng xì xào.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, Miss Dương viết tất cả các chức vụ lên bảng đen.
Nếu ai có ý muốn tranh cử vị trí nào, có thể lên bục giảng, ở đối diện chức vụ viết tên mình xuống.
Một người chỉ có thể tranh cử một vị trí.
Mới đầu, các bạn học đều rụt rè, không ai nguyện ý đứng dậy đầu tiên. Đến khi Cố Song Song đứng dậy đi thẳng đến cột 'lớp trưởng', mọi người mới lục tục chạy lên trên bục giảng.
Lâm Nhuyễn không nhúc nhích, Chu Dạng cũng không nhúc nhích.
Sau tiết lịch sử hôm qua, hai người vẫn chưa nói chuyện.
Lúc ấy vành mắt Lâm Nhuyễn hồng hồng, mọi người đều biết cô tủi thân. Sau khi tan học, Cố Song Song chạy lại an ủi, Dụ Tử Châu cũng khuyên vài câu, còn có ý bảo Chu Dạng nói mấy lời, trấn an bạn cùng bàn một chút.
Dù nói như nào, Lâm Nhuyễn là vì cậu mới gặp phải một trận tai bay vạ gió.
Nhưng tính tình Chu Dạng cũng không tốt cho lắm.
Phạt đứng xong cậu đã chủ động mở lời, ai ngờ cô nàng rõ phiền phức, còn bắt đầu khóc lóc.
Cậu không định mặt nóng dán mông lạnh* hết lần này đến lần khác, tan học liền rời khỏi phòng học.
*câu tục ngữ Trung Quốc chỉ một người lạnh nhạt hờ hững khi có người nồng nhiệt bắt chuyện.
Giờ phút này hai người ngồi cùng bàn, lại như cách nhau rất xa, không ai thèm để ý đến người kia.
Tới mười phút sau, rốt cuộc cũng không còn ai lên bục giảng.
Có mấy vị trí chỉ có một người tranh cử, liền trực tiếp xác định.
Có vị trí lại rất được quan tâm, cần tranh cử để quyết định.
Cố Song Song lại là người đầu tiên đi lên.
Cô chuẩn bị đầy đủ, phát biểu chân thành tha thiết. Là đại diện lớp trưởng, mọi người đều biết rõ năng lực của cô.
Thuyết trình tranh cử xong, dưới bục nhiệt liệt vỗ tay như thể đã biết trước kết quả.
Liên tục có người lên thuyết trình, Lâm Nhuyễn ở dưới nghe rất nghiêm túc, lại càng hiểu rõ hơn các bạn học cùng lớp.
Lúc trước Cố Song Song từng nói, lớp thí điểm từ xa được công nhận là tương đương với lớp thực nghiệm. Bởi vì là chương trình giáo dục đồng bộ nên lực lượng giáo viên đều được bố trí ngang nhau.
Không ít bạn học có thể thi đỗ lớp thực nghiệm, lại tìm mọi cách tới lớp thí điểm từ xa.
Nghe xong vài bạn học phát biểu, Lâm Nhuyễn từ đáy lòng cảm thấy, bạn cùng lớp của cô thật ưu tú, không hề kém cạnh so với lớp thực nghiệm.
Rất nhanh đã đến lượt Lương Chỉ.
Lương Chỉ tranh cử chức ủy viên giải trí, trước cô nàng đã có bốn đối thủ cạnh tranh phát biểu, nhưng cô nhìn vô cùng tự tin, tự nhiên hào phóng.
Lương Chỉ bước lên bục, cũng không vội vã tiến hành tự giới thiệu, mà cùng Miss Dương thì thầm gì đó.
Cũng không biết nói gì, Miss Dương nghe xong gật đầu, nhận USB của Lương Chỉ, đi đến phòng máy bên cạnh.
Không bao lâu, màn chiếu trong phòng học sáng lên.
Có âm nhạc vang lên, hình ảnh trên màn hình dần dần rõ ràng, ra là một video độc vũ.
Video cũng không dài, chiếu xong dưới hậu trường liền có tiếng xì xào khe khẽ.
Lương Chỉ lúc này mới khom lưng, bắt đầu bài diễn thuyết.
"Chào mọi người, tớ là Lương Chỉ, hôm nay muốn tranh cử chức ủy viên giải trí. Đầu tiên, có thể tới Nhất trung, gia nhập lớp thí điểm dạy học từ xa, cùng học tập với rất nhiều bạn học ưu tú, tớ cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
"Thành tích của tớ không có gì nổi bật, có thể tới Nhất trung cũng là vì thân phận học sinh năng khiếu vũ đạo, ở phương diện giải trí này, xem như có chút thiên phú nho nhỏ. Năm bốn tuổi bắt đầu học vũ đạo, ngay từ đầu cảm thấy đặc biệt vất vả......"
Thì ra cô nàng là học sinh năng khiếu vũ đạo, khó trách có khí chất như vậy. Lâm Nhuyễn âm thầm nghĩ.
Lương Chỉ lên tiếng lưu loát tự nhiên, nhắc tới lúc bản thân đạt được thành tích vũ đạo, thản nhiên lại tự tin, không làm người khác cảm thấy cô đang cố tình khoe mẽ. Đôi lúc còn pha trò, làm các bạn học cười mãi không ngừng.
Lâm Nhuyễn ở dưới đài nghe đến nhập thần.
Lương Chỉ trên bục giảng, cả người dường như đều tỏa sáng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đặc biệt có lực hấp dẫn.
Một khắc kia, Lâm Nhuyễn không thể không thừa nhận, cô gái như Lương Chỉ, sinh ra đã thuộc về sân khấu.
Cũng không thể không thừa nhận, bản thân cũng có một chút xíu, hâm mộ Lương Chỉ.
Hâm mộ cô trong video ngẫu nhiên nhảy múa cũng ra một tư thái đẹp đẽ, hâm mộ cô trên bục giảng nói năng khéo léo, tự tin ưu nhã.
Dường như, mỗi người đều sẽ có lúc như vậy.... Khát vọng được chú ý, được công nhận.
Chỉ tiếc, bản thân vĩnh viễn cũng không thể trở thành tâm điểm chú ý của mọi người dưới ánh đèn sân khấu.
Lâm Nhuyễn yên lặng rũ mắt, ở dòng trống sau cột ủy viên giải trí kia, viết xuống hai chữ "Lương Chỉ".
Lương Chỉ diễn thuyết kết thúc một lúc lâu, Lâm Nhuyễn vẫn thất thần.
Mãi đến khi Chu Dạng bên cạnh đứng dậy, cô mới quay đầu.
Cậu không phải cũng giống mình, không tham gia tranh cử sao?
Lâm Nhuyễn cẩn thận nhìn một vòng bảng đen, mới phát hiện ở cột đại biểu số học, có tên Chu Dạng.
Nghĩ nghĩ, cô hiểu ra, hẳn là Dụ Tử Châu giúp cậu viết.
Chu Dạng lên bục, trông cà lơ phất phơ, lên tiếng ngắn gọn.
"Tớ là Chu Dạng, đến từ Trường Lễ, thành tích toán học không tệ, hi vọng mọi người cân nhắc một chút."
Cậu nói xong, cằm hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười.
Dụ Tử Châu dẫn đầu, cùng một đám nam sinh vỗ tay ồn ào.
Nói ngay một câu, không chuẩn bị không thành tâm, quá tùy tiện, không chọn!
Lâm Nhuyễn ở cột đại biểu toán học nhanh chóng viết xuống tên một nam sinh tranh cử khác.
Chu Dạng trở lại chỗ ngồi, vừa lúc nhìn thấy tờ phiếu bầu của Lâm Nhuyễn.
Cậu không nói gì.
Hơn phân nửa tiết qua đi, những người tham gia tranh cử đều đã phát biểu xong, Miss Dương cho mọi người năm phút điền phiếu bầu.
Lâm Nhuyễn mỗi lần nghe một chức vụ thuyết trình xong liền lựa chọn, đã sớm điền xong.
Đến lúc sắp thu phiếu, tên Chu Dạng một ngày một ngày không thèm để ý cô đột nhiên gõ gõ cái bàn, nhẹ nhàng nói một câu: "Chọn tớ đi."
Cơ thể Lâm Nhuyễn lập tức cứng ngắc.
Chu Dạng xoay bút, thần sắc lãnh đạm, thản nhiên nói: "Cho cậu chép bài tập toán."
Lâm Nhuyễn nhấp môi không ra tiếng.
Thấy bạn học ngồi đầu mỗi tổ đã đi xuống, sắp thu đến chỗ họ, Chu Dạng lấy từ trong cặp ra khối rubik ba mặt, đặt trên bàn Lâm Nhuyễn, dùng giọng điệu ban ơn lần nữa mở miệng: "Dạy cậu chơi Rubik, được chứ?"
Lâm Nhuyễn không nói câu nào mà nhìn chằm chằm khối Rubik thật lâu, đột nhiên duỗi tay, lấy phiếu ra sửa.
Chương
Chương 6