Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sữa

"Không phải, cậu có hiểu tớ nói gì không, biết xoay 180 độ là thế nào không?"

"Sai màu rồi sai màu rồi, màu ở góc hai bên phải tương ứng với nhau."

"Bố mẹ cậu dạy ngược chiều kim đồng hồ như này à? Màu trắng xoay lên trên đi, không tí nữa xoay về kiểu gì."

"Cậu là não cá vàng đấy à, trí nhớ được có bảy giây?"

Chu Dạng khoanh tay, liếc mắt nhìn Lâm Nhuyễn đang chậm chạp xoay khối rubik. Thần sắc cậu không kiên nhẫn, có vài phần "Tôi hảo tâm dạy cậu như thế mà sao cậu lại ngu ngốc thế này".

Cậu lại muốn mở miệng, thể hiện cả chỉ số IQ cao chót vót lẫn trình độ trào phúng vào hạng thượng thừa.

Lâm Nhuyễn rũ mí mắt, ngừng động tác trên, yên lặng đem khối rubik đặt lại lên bàn.

"Tớ không chơi nữa đâu."

Giọng cô không lớn, gương mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.

Chỉ ngồi một chỗ, như một đứa trẻ, an an tĩnh tĩnh, làm Chu Dạng nảy sinh ảo giác, cứ như là mình đang làm khó dễ cô.

Không khí ngưng trệ trong vài giây.

Chu Dạng mất tự nhiên ho hai tiếng, rất không tình nguyện mở miệng, "Quên đi, với chỉ số thông minh của cậu, tớ vẫn là dùng phương pháp nguyên thủy nhất dạy đi? Có vấn đề gì thì cứ hỏi, thế này mà còn không học được thì cậu đúng là nên đi khám lại não đi."

Lâm Nhuyễn giương mắt nhìn cậu.

Cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cầm lấy khối rubik, tốc độ nói cũng chậm lại không ít.

"Tớ vừa nói xong, giờ nói lại lần nữa, nhớ cho kỹ đấy. Các màu ở giữa khối rubik sẽ là đối lập nhau, màu trắng với màu vàng, màu cam với màu đỏ, màu xanh lam với màu xanh lục......"

"Không phải màu vàng với màu cam hợp nhau hơn sao?" Lâm Nhuyễn đột nhiên đặt câu hỏi. Chu Dạng tạm dừng, nhìn chằm chằm khối rubik một lát, lại liếc Lâm Nhuyễn, lông mày nhíu lại, "Sao tự dưng lắm lời vậy? Tớ nói gì thì cứ nhớ kỹ đi."

"......"

***

Lâm Nhuyễn hiểu rất rõ bản thân, biết chỉ số thông minh của mình không cao, cho nên dứt khoát không mất công tìm hiểu ngọn ngành vấn đề nữa, mà đem các bước cơ bản Chu Dạng dạy học thuộc, rồi cứ làm đi làm lại.

Sau một tuần rưỡi, Lâm Nhuyễn rốt cuộc có thể dựa vào bộ não cá vàng để khôi phục sáu mặt rubik hoàn chỉnh như cũ.

Lúc Cố Song Song cầm một xấp sơ yếu lí lịch trở về phòng, Lâm Nhuyễn đang ngồi trên giường, nghiêm túc luyện tập, trong miệng còn lẩm bẩm.

Cố Song Song cảm thấy kì lạ, ngày thường ở phòng ngủ, Lâm Nhuyễn đều ôm tiểu thuyết không buông tay, thế mà bây giờ lại ôm rubik không buông tay.

"Nhuyễn Nhuyễn? Nhuyễn Nhuyễn?"

Lâm Nhuyễn dường như không nghe thấy, tay vẫn không ngừng xoay.

Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần.



4 phút 50 giây...

Rốt cuộc cũng xong trong vòng 5 phút.

Cô ngồi bất động một lát, rồi bò xuống giường, lấy từ trong ngăn tủ ra hai hộp sữa bò, một hộp đưa cho Cố Song Song.

"Tớ không muốn uống lắm, không cần đâu."

Cố Song Song mới từ đại diện lớp trưởng trở thành lớp trưởng chính thức, làm việc vô cùng năng suất. Trở về thấy Lâm Nhuyễn đang say mê với khối rubik, cô cũng nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, vùi đầu sửa tài liệu.

Vừa nói xong, cô lại nghĩ tới chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhuyễn, "Nhuyễn Nhuyễn, cậu xong bài tập chưa?"

"Rồi."

"Vừa đúng lúc, cậu giúp tớ một tay được không? Chỉ cần dựa vào số thứ tự trong danh sách xem lại sơ yếu lí lịch một lượt, kiểm tra có bỏ sót mục nào không ấy mà."

Lâm Nhuyễn gật đầu, cầm lấy ghế tựa, ngồi xuống bên cạnh Cố Song Song

Cố Song Song kiểm tra xong một tờ, Lâm Nhuyễn liền xem xét lại một lần.

Gia cảnh học sinh Nhất trung hầu hết đều không tồi, cha mẹ đều công tác ở đơn vị tốt, thậm chí có không ít người còn giữ chức cao.

Xem từ trên xuống dưới, bạn học cùng lớp quả thật không ít ngoạ hổ tàng long.

Có vài người thoạt nhìn bình thường, ăn mặc rất chi giản dị, nhưng cha mẹ không phải cục trưởng thì cũng là chủ tịch.

Có người cha mẹ chỉ à kinh doanh tự do, nhưng địa chỉ nhà lại ở khu vực đắt đỏ nhất Nam thành.

Nhưng sự quan tâm của hai người lại không hề dừng trên mặt này.

Cố Song Song chỉ để ý thành tích thi chuyển cấp cùng kết quả thi phân lớp.

Mà Lâm Nhuyễn, vừa tìm được tờ khai của Chu Dạng, cả người liền bắt đầu thất thần.

Cậu điền thật sự tùy ý, ở mục sở trường đặc biệt viết "Mỗi thứ một ít", mục sở thích lại rồng bay phượng múa viết một chữ "Không".

Các tư liệu khác tất cả đều rất tinh giản.

Nhân lúc Cố Song Song không chú ý, Lâm Nhuyễn nhìn cột phương thức liên lạc của Chu Dạng, ma xui quỷ khiến, dùng bút trộm viết xuống.

***

Buổi tối các anh chị khóa trên muốn chiếm dụng phòng học cho kì thi tháng, vậy nên tiết tự học tối được nghỉ một ngày.

Lâm Nhuyễn ăn tối xong, liền ở ký túc xá chuyên tâm nghiên cứu di động Lâm Mậu mới cho.

Ba năm sơ trung, cô đều dùng PHS*, chỉ có thể gọi điện thoại với gửi tin nhắn, không có chức năng nào khác.

*là một hệ thống điện thoại không dây cầm tay cá nhân (giống điện thoại cục gạch bên mình ấy)

Giờ đột nhiên nhận được công nghệ cao, cô vẫn chưa am hiểu cho lắm.

Số điện thoại của Chu Dạng cô đã lưu vào, nhưng còn WeChat...

Lâm Nhuyễn quay đầu hỏi, "Song Song, cậu có WeChat không?"

Cố Song Song cũng là đồ mù công nghệ, "Tớ chỉ có QQ."

"......"

"Lâm Nhuyễn, cậu muốn lập WeChat sao?" Lý Hiểu Vi giường đối diện đột nhiên từ trong màn thò đầu ra, "Tới đây tới đây, tớ lập cho."

Lý Hiểu Vi cầm lấy điện thoại của Lâm Nhuyễn, vô cùng thuần thục, rất nhanh đã giúp cô đăng kí WeChat.

"Điện thoại của cậu là đời mới nhất đấy, trước kia chưa dùng qua bao giờ à?"

Lâm Nhuyễn lắc đầu.

Thấy Lâm Nhuyễn căn bản là bộ dạng chưa từng tiếp xúc với thiết bị điện tử, Lý Hiểu Vi nhịn không được nói, "Cậu bình thường rất thích đọc tiểu thuyết, mượn hay mua sách đều phiền phức, không bằng dùng điện thoại mà đọc."

"Đọc tiểu thuyết trên điện thoại?"

"Đúng vậy, tiện hơn nhiều. Tải APP xuống là được, đọc một quyển trên này rẻ hơn so với mua một quyển, lại còn tiện hơn nữa."

Nhắc tới lĩnh vực mình quen thuộc, Lý Hiểu Vi lại thao thao bất tuyệt.



Lâm Nhuyễn ngồi nghe, lại xem triển lãm tiểu thuyết trong điện thoại Lý Hiểu Vi, cảm giác như cánh cửa của thế giới mới đang chậm rãi mở ra trước mắt cô, nghe vô cùng nghiêm túc.

Lý Hiểu Vi cùng Hồ Vũ Mông sơ trung chính là bạn học cùng lớp, hai người hiển nhiên gần gũi nhau hơn.

Hôm nay Hồ Vũ Mông xin nghỉ về nhà, Lý Hiểu Vi giúp Lâm Nhuyễn lập một tài khoản WeChat, lại bàn luận về tiểu thuyết một lát, rồi kéo Cố Song Song lên tám chuyện bát quái trong lớp.

Chỉ trong chốc lát, khoảng cách giữa ba người cũng được kéo gần không ít.

"Nghe nói kì thi tháng đầu tiên ở Nhất trung thường sẽ cho một đòn ra oai phủ đầu, đề bài hình như đặc biệt khó." Cố Song Song chống cằm, giọng điệu sầu não.

Bất tri bất giác, khai giảng đã qua hơn nửa tháng, lần thi tháng đầu tiên nhất định sẽ tổ chức trước Quốc khánh, quả thực cách không còn xa nữa.

Lý Hiểu Vi cực kì bình tĩnh, "Sợ cái gì, Song Song, thành tích của cậu nhất định là rất tốt. Phải tin tưởng chính mình, cậu không làm được, khẳng định đa số mọi người đều sẽ làm không ra. Tớ còn không sợ, cậu cũng đừng có lo lắng quá."

Theo lý thuyết thì là như vậy, nhưng Cố Song Song vẫn vô cùng lo lắng.

Thân là lớp trưởng, thi trượt thì biết đối mặt với bạn học trong lớp như nào đây?

Trường sơ trung của cô cũng không phải một trường nổi tiếng.

Thành tích nổi bật như cô, mới có thể đạt điểm A tất cả các môn mà nhập học Nhất trung. Những người thành tích thấp, hầu hết đều đến trung học nghề, thậm chí có người còn bỏ học, vào nam ra bắc làm công.

Không giống mấy người Lâm Nhuyễn, một đường từ trường danh tiếng đến đây.

Cái gọi là thành tích thường thường, đi đến một trường học bậc trung, ít nhất cũng được coi là học sinh giỏi ở đó.

Lật xem kết quả thi chuyển cấp của bạn học cùng lớp, điểm toàn A chiếm hơn một nửa, căn bản không hiếm lạ.

Lý Hiểu Vi không lo lắng đều có lý do. Cô dự định thi phát thanh viên, thành tính văn hóa có hơi thấp cũng không phải vấn đề quá lớn.

Lâm Nhuyễn yên lặng nhìn Cố Song Song, "Song Song, không sao đâu mà. Điểm thi chuyển cấp của tớ chỉ có bốn điểm A, nếu không phải Trường Lễ có chính sách ưu tiền, nhất định không đỗ Nhất trung."

Thấy Lâm Nhuyễn vẻ mặt nghiêm túc mà nói rõ điểm yếu của bản thân, Cố Song Song nhìn cô, không hiểu sao, mọi lo lắng đều hoá thành hư không.

Cô không nhịn được, nanh vuốt lại duỗi ra hướng tới mặt Lâm Nhuyễn.

***

Tuần thi cứ thế đúng hạn tới.

Bầu không khí trở nên khẩn trương.

Đây là lần thi đầu tiên từ khi vào Nhất trung. Thi chuyển cấp và phân lớp đợt trước, thành tích đều không được công khai, mọi người đều đến từ các trường học khác nhau, khả năng của người kia đều chỉ là nghe nói, không biết rõ thực lực thật sự.

Trời mới tờ mờ sáng, Cố Song Song đã không một tiếng động sửa soạn rời giường, chuẩn bị đến phòng học tự học.

Lâm Nhuyễn cũng tỉnh giấc.

Cô không ngủ tiếp được nữa, vì thế cùng Cố Song Song bò dậy.

Cuối tháng chín, mới 6 giờ sáng, ánh mặt trời ảm đạm, những vệt sáng đen xám đan xen phía cuối chân trời.

Không khí ẩm ướt.

Lâm Nhuyễn ra khỏi phòng mới nhận ra đã quên chải đầu, đành mượn cây lược gỗ bé của Cố Song Song, vừa đi vừa nhìn gương.

Tóc cô xõa tung mềm mại, chưa chạm đến vai, tóc mái một tầng mỏng manh, giống với phần đuôi tóc, hơi cong vào trong tự nhiên, khiến lông mày cô trở nên rõ nét.

Cố Song Song liếc mắt nhìn cô một cái, tiện tay giúp cô sửa lại cổ áo đồng phục, một đoạn cổ thon dài trắng nõn lộ ra, xương quai xanh trông rất đẹp mắt.

Tuy rằng mới 6 giờ, nhưng cửa hàng ăn sáng đều đã mở cửa, mùi thơm cùng hơi nóng đồng loạt tỏa ra bên ngoài.

Hai người mua xôi gà thơm ngào ngạt, vừa đi vừa ăn.

Đến dưới tòa nhà khoa học kỹ thuật, xôi gà vừa vặn tiêu diệt sạch.

Giữa môi răng còn lưu lại gạo nếp dính dính mềm mềm cùng hương lá sen nhè nhẹ, Lâm Nhuyễn híp mắt lại, rất thỏa mãn liếm liếm môi, từ trong cặp sách lấy ra hai hộp sữa bò, đưa cho Cố Song Song một hộp.

Cố Song Song không nhận, "Tớ cũng mang theo, cậu uống đi."

Lâm Nhuyễn đành phải cất lại.

Có thể do bầu không khí của tuần thi ảnh hưởng, mọi người đều khẩn trương.

Lúc hai người đến phòng học, đã có người ngồi học thuộc bài.



Lâm Nhuyễn không định học thuộc, trong đầu đọc thầm hai lần bài khoá, lại vô thức đem khối rubik ra chơi.

"Được đấy, xoay nhanh phết."

Lúc sáu mặt phục hồi như cũ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam.

Lâm Nhuyễn ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên.

Mới 6 giờ rưỡi, Chu Dạng thế mà lại đến sớm vậy.

Mái tóc ngắn đen bóng của cậu nửa ướt, vò loạn lên, còn thoang thoảng hương bưởi của dầu gội.

Nhìn là biết, gội đầu xong liền tùy tiện lau rồi đến lớp.

Chu Dạng rút quyển sách bài tập, nhanh chóng bắt đầu giải đề, vừa tính toán vừa cùng Lâm Nhuyễn nói chuyện, "Cậu tốn ít nhất bao lâu để phục hồi như cũ?"

Lâm Nhuyễn ngây người hai giây mới phản ứng được, cậu đang nói khối rubik.

"3 phút 23."

"Ừ."

Lâm Nhuyễn cho rằng còn chuyện gì đó, nhưng Chu Dạng "ừ" một tiếng, liền không mở miệng nữa, chỉ còn lại tiếng"xoạt xoạt" trên giấy nháp toán.

Cô nhịn không được đành hỏi, "Cậu thì sao?"

Chu Dạng không ngẩng đầu, một bên ngoáy bút, một bên điềm nhiên trả lời, "1 phút 49."

Hơn nhau chừng một phút...

Tạm dừng một lát, cậu lại bổ sung, "BLD."

*viết tắt của blindfolded, một thuật ngữ trong rubik là chơi rubik khi bịt mắt. Ý bạn Chu Dạng ở đây là bạn ấy chơi lúc bịt mặt vẫn nhanh hơn Nhuyễn Nhuyễn ấy =)))

"......"

Sau khi nhìn thấu bản chất của tên này, Lâm Nhuyễn hoài nghi cậu là cố ý ngắt câu để đả kích mình.

Giữa hai người là một khoảng yên tĩnh. Đột nhiên một tiếng bụng sôi sùng sục đúng lúc vang lên ——

Lâm Nhuyễn nhìn qua.

Ngòi bút của Chu Dạng dừng lại, rất nhanh, cậu lấy tay chống lên huyệt Thái Dương, đầu quay sang bên kia.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Lâm Nhuyễn yên tĩnh nhìn gáy cậu.

Chu Dạng liếc nhìn cô một cái, ngữ khí không tốt, "Nhìn cái gì mà nhìn, sắp thi rồi còn không mau học thuộc bài đi?"

Nói xong, đầu cậu lại nghiêng thêm một chút.

Lâm Nhuyễn cũng không mở miệng, chỉ yên lặng đem sữa bò đặt trên bàn cậu, lại lấy ra hai gói bánh quy nhỏ, xếp ở một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK