Lạ thay những tiết ôn tập này lại không thấy bóng dáng Hà Vũ Triết đâu, học lực của cậu ta không tốt, nhà trường đương nhiên sẽ không buông tha, ở ký túc xá cũng không thấy, liên lạc cũng không được. Nhưng nhà trường lại không có bất cứ động thái nào, tại sao lại vậy? Cả nhóm bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn, đến trực tiếp nhà của Vũ Triết để tìm, chỉ nhận được câu hỏi ngược lại từ quản gia là "Không phải thiếu gia đang ở ký túc xá sao?" Câu hỏi của quản gia chẳng phải đã chứng tỏ, gia đình cậu ta hoàn toàn không biết chuyện cậu ta mất tích ở trường.
Hạnh Tâm nhìn thấy Lục Hy bước vào lớp đã vội hỏi "Vũ Triết có liên lạc với cậu chưa?"
Lục Hy rầu rĩ lắc đầu "Một tin cũng không có"
An Khuê trầm mặt một hồi rồi lên tiếng "Hay là có chuyện gì rồi không? Có khi nào... Cậu ta bị bắt cóc?"
"Làm gì có chuyện như vậy, cậu ta là người thừa kế của tập đoàn AK, nếu có chuyện, sao lại sóng yên biển lặng như vậy?" Hạnh Tâm phiền não, chống cằm nói.
Di Thiên khoanh tay ngồi ở vị trí của mình, nghe Hạnh Tâm nói đến AK, chợt nhớ ra chuyện gì, chậm rãi hỏi như một kẻ vô tội "Các cậu nói, Vũ Triết là người thừa kế tập đoàn AK?"
"Bây giờ cậu mới biết à?" Lục Hy bất lực hỏi.
Cả ba người Lục Hy, Hạnh Tâm, An Khuê gục đầu xuống bàn một cách vô thức như thả người rơi tự do, thiết nghĩ chỉ muốn đập đầu chết quách đi khi Di Thiên vô tư gật đầu thừa nhận. Cậu ta quả thật không hề quan tâm đến người xung quanh sao? Thực quá vô tâm! Thực quá ư là thờ ơ! Thực quá là hờ hững! Bạn bè kiểu gì lại như thế kia chứ? Thế Di Thiên, cậu đi chết đi!!!
Di Thiên liếc nhìn Lục Hy, ánh mắt lạnh như hàn băng, thấu đến tận xương mà chưa từng được thấy ở cậu ta "Đưa tôi khóa xe của cậu" nhìn thấy ánh mắt đáng sợ ấy, không cần hỏi, Lục Hy vội ném chìa khóa lại cho Di Thiên. Khi chụp được chiếc chìa khóa, Di Thiên đứng lên, hai tay đút vào túi quần, lưng thẳng tắp, nhìn sơ qua đã thấy sự lạnh lẽo được tỏa ra từ con người này, nhàn nhạt nói "Đi theo tôi"
Đi theo tôi? Cậu ta bảo ai?
Không cần nghĩ nhiều, cả ba người đứng lên đi theo Di Thiên, xem lời cậu ta như mệnh lệnh của một vị tướng và bọn họ là lính, phải tuân theo.
Tốc độ lái xe của Di Thiên khiến ba người kia muốn tắt thở, đã lên đến hơn 200 km/h rồi. Hạnh Tâm nhìn ra ngoài cửa xe, các cảnh vật mau chóng lao vun vút qua trước mắt "Di Thiên, dù tôi có theo đuổi cậu khiến cậu không thích, nhưng không đến mức thù tôi đấy chứ? Chúng ta còn rất trẻ, chưa tròn hai mươi, không thể để ba mẹ chúng ta vì chuyện đó mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cậu... "
"Đừng nói xui xẻo" Di Thiên ngắt lời.
"Hạnh Tâm, cậu nói cậu theo đuổi ai cơ?" Lục Hy quay xuống nhìn Hạnh Tâm hỏi.
Hạnh Tâm không trả lời, đảo mắt nhìn Di Thiên. Cậu ta hờ hững nói như không hề biết vấn đề mình trả lời sẽ liên quan đến ai "Cậu ấy nói theo đuổi tôi"
Lục Hy cười phá lên "Hạnh Tâm xinh đẹp như vậy, theo cậu thật đáng thương biết bao" tốc độ đã được giảm, ngó ra ngoài nhìn cảnh vật, Lục Hy quay về hỏi "Đây chẳng phải là ngoại thành? Chúng ta đến đây làm gì?"
"Cậu biết Vũ Triết ở đâu à?" An Khuê khoanh hai tay, tựa lưng ra ghế rất thoải mái hưởng thụ.
"Hôm trước ở thư viện, may mắn thay tôi nghe được hai nam sinh bàn bạc về chuyện gì đó có liên quan đến người thừa kế tập đoàn AK, nghe bọn họ bảo người này rất ngoan cố, lại nghe phong phanh được tên ngôi biệt thự, tôi nghĩ Vũ Triết đang ở đó, còn về chuyện gì thì phải đợi gặp Vũ Triết"
"Ai zô, Thánh tăng của tôi ơi! Tại sao cậu lại không nói sớm? Đã gần một tuần nay rồi, không chừng bây giờ chúng ta đến chỉ để nhận xác" Lục Hy vỗ tay một cái bộp vào vai Di Thiên.
Nhận được một câu trả lời hờ hững, thanh âm không cao không thấp "Làm sao tôi biết Vũ Triết lại là người thừa kế AK"
Cả ba người trên xe đều đưa tay lên đập trán mình như không thể tin được cái con người mặt lạnh vô tâm đang lái xe kia lại có thể trả lời như vậy. Tức chết mất với cái tên này!
Lục Hy vội quay sang hỏi "Cậu có biết tôi là ai không?"
"Lục Hy" Di Thiên đáp.
"Ý tôi là... Tôi là, phải nói sao nhỉ, à, cha mẹ tôi làm gì?"
"Không biết" Di Thiên có sao nói vậy, không hề do dự hay giấu giếm.
Lục Hy điêu đứng, tựa lưng ra sau ghế, hít thở đều để lấy lại cân bằng. An Khuê nâng mí mắt nhìn Di Thiên, nhẹ giọng nói "Tôi vẫn là không nên hỏi để bảo toàn huyết áp và nhịp tim"
Lục Hy quay xuống, đưa ngón tay cái lên like cho An Khuê "Cậu sáng suốt"
Hạnh Tâm không mấy vui vẻ nói "Ít ra tôi may mắn hơn các cậu, nhưng có lẽ, nếu không có mối quan hệ của ba mẹ, chắc gì cậu ta nhớ mình còn có người bạn học từ thời tiểu học tên là Đề Hạnh Tâm"
Lục Hy và An Khuê nhìn Di Thiên mà lắc đầu ngán ngẫm, ánh mắt như muốn nói cậu thật quá đáng...
Chiếc xe chầm chậm đỗ ở phía xa xa ngôi biệt thự mà Di Thiên nghe hai nam sinh kia nói, ánh mắt của bốn người trên xe đều đổ dồn vào quan sát xung quanh ngôi biệt thự ấy. Không có lấy một bóng người canh gác, khẳng định không phải bắt cóc. Hạnh Tâm nghi hoặc "Có chắc là cậu ấy ở đây không? Nếu cậu ấy ở trong này, ngộ nhỡ không có chuyện gì xảy ra thì sao? Chúng ta đột nhập liệu có phạm pháp rồi không?"
"Nếu không có gì, tại sao khóa máy không liên lạc được, tại sao hai tên kia nói cậu ta ngoan cố, cứng đầu?" Di Thiên hỏi ngược.
"Vậy... Làm sao để vào?" Hạnh Tâm thắc mắc.
Di Thiên hơi trầm mặt suy nghĩ, ngước lên nhìn An Khuê "An Khuê, cậu có sợ mạo hiểm không?"
"Tôi hiểu ý cậu. Có thương tích cũng phải cứu Vũ Triết ra" An Khuê trả lời.
Di Thiên gật đầu, nhanh chóng nói "Bây giờ như thế này, tôi và An Khuê sẽ vào trong, Lục Hy và Hạnh Tâm ngồi lại đây, nếu thấy có biến động thì lập tức thông báo cho bọn tôi"
"Tại sao lại là An Khuê vào với cậu? Cậu ấy là nữ nhi yếu đuối, có đi thì tôi đi cùng cậu" Lục Hy nghĩa khí vỗ ngực.
"Tôi không muốn đi cứu người mà lại mang theo một gánh nặng" Di Thiên không hề nể nang, hờ hững đáp.
"Ý gì chứ?"
Không quan tâm sắc mắt Lục Hy, Di Thiên mở cửa bước ra, không quên nhắc Lục Hy "Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Hạnh Tâm, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để cậu ấy vào trong đó"
Hạnh Tâm nghe được những lời đó liền xúc động nhìn Di Thiên, tim đập liên hồi, vội túm lấy góc áo của Di Thiên, cậu dừng bước, Hạnh Tâm bước ra khỏi xe, dịu giọng "Cẩn thận!"
Di Thiên không trả lời liền bước đi cùng An Khuê.