Di Thiên bước đến, ngồi cạnh cô "Tại sao lại chạy đi?"
"Em không biết" Hạnh Tâm buồn bã lắc đầu.
"Cô ấy là chị của Tuệ Tinh, là người mà trước đây anh nghĩ rằng mình rất yêu"
"Vậy, bây giờ thì sao? Chị ấy đã trở về rồi, hai người có thể bên nhau rồi"
Di Thiên một tay nắm lấy bàn tay của Hạnh Tâm, một tay ôm bờ vai của cô, đẩy nhẹ người cô dựa vào mình "Em có khả năng nghe hiểu không đấy? Anh nghĩ rằng, nghĩ rằng thôi có biết chưa? Bọn anh cũng chưa có chuyện gì xảy ra, chưa từng có quan hệ yêu đương, bây giờ nói rõ với nhau sẽ được"
Trước giờ chưa được nghe Di Thiên nói ra từ miệng ba chữ đó với mình, Hạnh Tâm lại muốn hỏi "Di Thiên, vậy, người anh yêu hiện tại là ai?" nhận lại là sự im lặng của Di Thiên, Hạnh Tâm thoáng buồn, trong lòng lại rối ren và nghi hoặc. Chẳng lẽ Di Thiên không yêu mình, tại sao chưa bao giờ nói với mình những lời yêu thương đó?!
"Di Thiên, anh có yêu em không?"
Đổi lấy lại là sự im lặng, Hạnh Tâm buông người Di Thiên ra, cô nhìn anh với ánh mắt dò xét, phải chăng đây là người xa lạ, hay là người không nghe được những câu hỏi có chữ "yêu", hay anh không muốn trả lời, trước nay chưa bao giờ anh trả lời cô về vấn đề này.
***
Từ ngày tái ngộ đó đến nay đã hơn một tháng, Tuệ An vẫn chưa có dũng khí nói chuyện với Di Thiên, hôm nay lại thấy Di Thiên ngồi trong thư viện đọc sách, cô bước đến ngồi đối diện.
Di Thiên cảm nhận có người đang nhìn mình, cậu ngước lên, là Tuệ An.
"Chị nhớ là em rất ghét đọc sách, bắt em ngồi làm chuyện nhàm chán không vận động thân thể này quả là cực hình"
"Có thể thay đổi"
Lâm Tuệ An cười gượng, lặp lại trong tuyệt vọng "Có thể thay đổi" tim cô như thắt lại, đâu nhói và tổn thương "Đúng vậy, tất cả có thể thay đổi theo thời gian, tình yêu cũng vậy, đúng không?"
"Tuệ An, em không yêu chị, và chị cũng không yêu em, hai chúng ta chỉ là bồng bột, ngộ nhận tình cảm mà thôi. Có những người, đã để lỡ một lần, sẽ để lỡ cả một đời. Em không muốn phải để lỡ Hạnh Tâm, em yêu cô ấy"
"Không đúng, chị không bồng bột nhất thời. Là em đã thay đổi, có lẽ chị đã sai khi tin tưởng em, tin rằng em sẽ không thay đổi, có thể chờ chị trở về. Vậy mà... "
Lâm Tuệ An không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, cô đứng lên bỏ đi ra ngoài.
Về sau, Lâm Tuệ An coi như chưa có cuộc đối thoại đó giữa hai người, vẫn hay níu kéo miễn cưỡng Di Thiên dù cho có bị lạnh nhạt, hay sự cố tình xua đuổi của cậu. Nhiều lần để Hạnh Tâm phải chứng kiến, dù Di Thiên không có lỗi vẫn bị Hạnh Tâm kết tội, càng lúc cô càng bất an và không thể chịu đựng được.
Lễ tốt nghiệp sắp tới, Hạnh Tâm vẫn luôn phải bận rộn với việc học bên ZEC, cô không còn thời gian với những chuyện khác. Di Thiên vẫn luôn đi đi về về để thăm cô, nhưng cửa nhà vẫn luôn khóa nên không gặp được. Trên thực tế, mối quan hệ ngày càng mờ nhạt, lý do không phải là sự xuất hiện của Lâm Tuệ An, mà Hạnh Tâm cho rằng nguyên do là vì Di Thiên vẫn chưa thật sự yêu mình.
Hôm nay Di Thiên quyết định ngồi đợi đến chín giờ tối, chiếc xe hơi của Kha Vệ lại đỗ trước nhà của Hạnh Tâm. Cảm thấy bất lực, trái tim bắt đầu nhói đau, Di Thiên coi như không nhìn thấy bọn họ, vẫn ngồi ở chiếc ghế trước cửa nhà, đợi cho chiếc xe ấy đi rồi, Di Thiên đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Hạnh Tâm thật lâu, cậu không hé răng nói nửa lời, lặng lẽ bỏ đi.
"Di Thiên, Thế Di Thiên" Hạnh Tâm ở sau lưng gọi, anh cũng không ngoáy đầu lại, bước chân vẫn cứ tiến lên phía trước, càng lúc càng cách xa Hạnh Tâm hơn.
"Tại sao anh không hỏi em đã đi đâu, anh không hề tức giận khi em đi với anh ta, những ngày không gặp, anh cũng không gọi điện hỏi thăm em, anh thật sự không yêu em, anh thật sự không hiểu thế nào là yêu, anh không biết những người yêu nhau phải làm những gì sao? Thế Di Thiên, anh đứng lại, anh mà còn đi nữa, chúng ta chấm dứt"
Những lời này nói ra, tim như có ai đang bóp chặt, nhói đau đến tột cùng, Hạnh Tâm cứ nghĩ, khi nghe những lời này, Di Thiên sẽ quay trở lại, ôm cô vào lòng, sẽ cho cô câu trả lời, nhưng cô đã lầm, Di Thiên vẫn coi như không nghe thấy, cậu vẫn bước đi. Hạnh Tâm ngồi xuống bất lực, hốc mắt đã đầy nước "Di Thiên, tại sao trước nay em vẫn luôn ngốc như thế, yêu một người không hề yêu mình?!"
Ngày tốt nghiệp cũng đến, sân trường không những đông đảo sinh viên mà các nhân vật lớn trong giới Chính trị, giới Kinh doanh đều có mặt đông đủ, đó là phụ huynh của sinh viên. Ngày này, các dân thượng lưu cũng tranh thủ mà kiếm thêm mối quan hệ để quen biết.
Bạch Nhược Hạ đến cùng Thế Cảnh, vô tình lại gặp cố nhân đang đứng cùng con gái, bọn họ cớ tình bước đến chào hỏi.
"An Trạch"
Giọng nói này tuy đã có thay đổi, nhưng giọng điệu vẫn như xưa, Trịnh An Trạch quay lại nhìn người đã gọi mình, vẫn là nụ cười đó, vẫn là gương mặt đó, chỉ có đôi nét đứng tuổi hơn mà thôi. Bao cảm xúc xưa cũ ùa về, nỗi xúc động dâng lên, anh vui vẻ ôm cô một cái thâm tình "Nhược Hạ"
Thế Cảnh đứng bên cạnh cũng khẽ nhếch môi cười, cố ý đùa "Này anh Trịnh à, cô ấy là vợ tôi, cũng nên buông ra rồi chứ?!"
Trịnh An Khuê đứng bên cạnh kinh ngạc, cô chỉ biết người đàn ông phong độ, khí chất đầy mình đang nói kia là người mà cô thầm yêu mấy năm qua, đầu bếp Thế Cảnh.
Trịnh An Trạch buông Nhược Hạ ra, cười nói với hai vợ chồng nhà họ Thế này. Elen khoác tay Đề Nam bước đến, vui vẻ chào hỏi, Elen quay sang hỏi "Nảy giờ em không thấy tụi nhỏ đâu cả, anh chị gặp chưa?"
"Vẫn chưa"
An Khuê đứng bên cạnh, không biết Elen và Đề Nam là phụ huynh của Hạnh Tâm, chỉ biết Thế Cảnh nên lên tiếng "Di Thiên đang trong hội trường để chuẩn bị cho tiết mục tốt nghiệp ạ"
Các ánh mắt của bốn vị tiền bối đều dồn lên người cô gái trẻ tuổi An Khuê này. An Trạch vui vẻ giới thiệu "Đây là con gái của tôi, Trịnh An Khuê"
"Cháu là bạn của Di Thiên ạ" An Khuê cuối người chào.
"Trùng hợp thật, vậy, cũng là bạn của Hạnh Tâm nhà mình anh nhỉ?"
An Khuê lại thêm phần kinh ngạc, hai người trông rất trẻ kia lại là cha mẹ của Hạnh Tâm ư? Tại sao gia đình bọn họ lại tập trung toàn người có sắc như thế? An Khuê khẽ gật đầu "Vâng ạ"
Sau khi trở về lại hội trường, An Khuê bước đến chỗ của nhóm mình, nhìn nhau trong bộ đồ tốt nghiệp, ai nấy cũng dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Chúng ta thật sự tốt nghiệp rồi, nếu còn Lục Hy, chắc chắn sẽ rất vui nhỉ?"
"Lục Hy, cậu ấy thật quá đáng, chỉ ba năm thôi mà cũng không tốt nghiệp nỗi" âm thanh rũ rượi của Vũ Triết.
Di Thiên không nói gì, Hạnh Tâm cũng không nói gì, An Khuê nhìn thấy thái độ này giữa hai người bọn họ tồn tại đã lâu, có lẽ mối quan hệ của bọn họ thật sự không thể cứu vãn hay không chịu cứu vãn? Cô không rõ mối quan hệ yêu đương này, cũng không thể hiểu nỗi tính cách của bọn họ, càng không quá xen vào tình cảm riêng tư này nên lại thôi.