"Ngươi làm gì mà sợ hãi vậy?"
Con quạ run rẩy toàn thân, lắp bắp đáp: "N-Nhị Hoàng, Nhị Hoàng vừa xuất hiện..."
"Nhị Hoàng? Ý ngươi là Tiểu Đán?" Tử Luân vừa nói vừa vuốt ve lông thân nó để nó bình tĩnh.
Phải trấn an tới khi con quạ cảm thấy an tâm, sau đó mới biết rõ được ngọn ngành: "Cõi U Linh này do đại nhân cai quản, khi không có ngài ấy ở đây thì sẽ do Tứ Hoàng tạm quản, Đông - Tây - Nam - Bắc mỗi một phương thuộc các Hoàng, Kiến Ninh đại nhân là người đứng đầu gọi "Nhất Hoàng", tiểu tang thi ân nhân vừa gặp là "Nhị Hoàng" kẻ đó vốn phàm ăn và rất thích ăn hồn của những vong lang thang, nếu bị hắn ăn thì không khác việc bị truất hồn là bao."
"Nói tiếp đi." Tử Luân ngoan ngoãn ngồi xuống lắng nghe.
"Tam Hoàng chưa bao giờ rời khỏi địa phận nên không ai biết rõ ngài ấy trông như thế nào hoặc tính tình ra sao, còn người cuối cùng chính là Hồ Điệp đã dẫn đường ân nhân đến cây cầu đấy."
"Hồ điệp? Tại sao Tứ Hoàng lại giúp ta? À đương nhiên là trừ cái tên dán giấy trước mặt đó, trông hắn lúc nào cũng trầm trầm sát ý, cứ như sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào ấy."
"Tại vì ân nhân đắc tội Phu Nhân đấy, Nhất Hoàng khác với những Hoàng khác vì được tạo ra từ máu của đại nhân, chủ yếu chỉ hầu hạ Phu Nhân nên đối với Nhất Hoàng thì Phu Nhân là tín ngưỡng của ngài ấy."
"... Tạo ra từ máu?"
"Gia nhân ở đây không phải toàn bộ đều là vong hồn, chỉ những kẻ phạm tội ác trời đất không dung, không thể được luân hồi mới trở thành nô gia, còn lại đều là tự đại nhân tạo ra."
"Khoan đã? Có thể kể chi tiết hơn được không? Ta thật sự không hiểu, nếu vậy cõi U Linh này vận hành thế nào? Phác Gia rốt cuộc là ai? Họ không phải quỷ sao?"
"Phác Gia? Họ chính là..." Con quạ đang định nói tiếp thì bất ngờ giãy nảy lên, nó đập cánh liên tục nói lớn: "Không được! Trời sắp sáng rồi! Có điều này rất quan trọng! Cầm lồng đèn đi trước cây cầu ở Đài Vân Cát, nhắm mắt đọc ba lần nơi mình muốn đến! Sẽ..."
Con quạ đang nói dở dang thì ánh dương ló dạng ngay phía sau lưng, nó lập tức bị nghẹn lại, mọi lời nói đều phải nuốt ngược xuống: "Khặc, khặc."
"Này? Ngươi làm sao vậy? Này!"
"Kẹc" Con quạ chán nản gục đầu.
"..." Tử Luân xếp chân ngồi chễm chệ, ngón tay vân vê thân gỗ của lồng đèn trắng suy nghĩ lời con quạ vừa nói, chẳng lẽ đây là vật giúp cậu rời khỏi đây được sao? Mà kể ra thì không lý nào từ lúc bước chân đến đây, vật này cứ luôn dính đến mình mà không có huyền cơ gì được.
"Được rồi, thử thôi." Tử Luân xách theo con quạ quay trở lại đoạn đường mình được dẫn tới, trước khi rời khỏi còn không quên ghé sang Ngự Hoàng Viên "xin nhẹ" một túi hoa quả tươi đem về cho mọi người ở Hoa Xuân Lầu thưởng thức.
Cậu đứng trước cây cầu gỗ, nhìn mặt nước tĩnh lặng không có lấy một gợn sóng, dòng nước trong vắt thấy rõ những thứ bên dưới và cả đồng vàng đang phát quang rực rỡ, nhưng đó là cảnh tượng trong mắt người thường, còn với Chiêu Tử Luân chính là Thuỷ Vong Tử, nó không hề trong suốt mà chỉ có một màu đen như mực, vong hồn ai oán ngước mặt rên rỉ bơi vòng quanh đồng vàng như xoáy nước, nhưng lại không dám đến quá gần ánh hoàng kim kia, Tử Luân run rẩy bước đi dần chậm lại, nếu không may trượt chân ngã xuống thì chắc thịt nát xương tan.
"Giờ ta phải làm thế nào đây?" Tử Luân cúi đầu nhìn con quạ đang núp trong áo, nó nghe hỏi liền nhanh chóng nhảy xuống, mổ vào lồng đèn, sau đó thẳng người đi từng bước giống như chỉ dẫn.
"Hm... Còn phải đọc nơi muốn đến nữa phải không?" Tử Luân suy tư một chốc rồi nhanh lấy lại tinh thần, cậu đọc nhẩm trong miệng: "Đông Môn Trấn, Đông Môn... Oái!?"
"Quạ quạ!" Con quạ mổ vào người Tử Luân, sau đó dụi đầu vào cánh mình.
"À rồi, phải nhắm mắt nữa đúng không?"
"Quạ!"
"Hừm" Tử Luân đứng ngay giữa tâm cây cầu, chắc chắn bản thân sẽ không bị hụt chân mới nhắm mắt lại, miệng tiếp tục lẩm nhẩm: "Đông Môn Trấn, Đông Môn Trấn, Đông Môn Trấn."
"..."
Khi lời cuối cùng vừa dứt, Tử Luân nghe bên tai tiếng xì xào to nhỏ của ai đó vừa bước qua, dù lúc đầu chỉ bán tín bán nghi nhưng khi được tận mắt chứng kiến Tử Luân vẫn không thể nào tin được, vừa mở mắt đã nhìn thấy bản thân đang đứng trên cây cầu bắt qua sông Lưu Giang ở Đông Môn Trấn, cậu thật sự đã trở về rồi sao?
"Th-thoát nạn rồi!" Tử Luân uỷ khuất lau nước mắt.
"Vẫn chưa đâu." Giọng nói ôn tồn của lão ông nào đó cắt ngang dòng cảm xúc của Tử luân, tại sao cứ mỗi lúc cậu nghĩ bản thân bình an thì liền có người phũ phàng bác bỏ vậy?
"Ng—" Tử Luân ngây người khi vừa nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.
"Về rồi sao? Vẫn sớm hơn là bần đạo nghĩ." Phổ Thất một tay điềm đạm vuốt râu, tay còn lại đặt ở sau lưng, bộ dáng thư thả.
"..."
"TIÊN SƯ LÃO ĐẠO SĨ KHỐN KIẾP!!" Tử Luân dùng hết sức bình sinh lao đến quyết sống quyết chết với Phổ Thất, một già một trẻ đứng dưới chân cầu Lưu Giang vật lộn kịch liệt, người đi đường chỉ biết đứng xa nhìn chứ không dám lao vào cản, Tử Luân hết nắm tóc thì lại giật râu, y phục theo đó mà xốc xếch khó coi, cảnh tượng thật sự rất khó tả...
"D-Dừng! Dừng lại! Tiểu tử hỗn xược! Buông bần đạo ra..." Phổ Thất tuổi cao sức yếu, không thể ngờ đến tiểu tử kia khi bị kích động lại điên cuồng thế này, lão nhất thời tránh không kịp nên chỉ biết bất lực chịu trận.
"A Luân! A Luân à! Bình tĩnh lại đi A Luân!"
May mắn lúc này có người quen nhận ra Chiêu Tử Luân, những người ở Hoa Xuân Lầu hợp sức chạy đến cùng nhau ngăn cản hai người bọn họ, nam nhân cường tráng khỏe mạnh thì cố khống chế Tử Luân, nữ nhân thì xem xét tình trạng của Phổ Thất, phải mất một lúc lâu sau mới ổn thoả được.
"Thả ra! Mau thả ta ra! Ta phải cùng lão già chết tiệt đó đồng quy vu tận!!"
"Tên ngốc này! Sao tự dưng lại nổi điên lên thế?"
"Các người có biết mấy ngày qua lúc ta mất tích đã sống khổ sở thế nào không?! Đều là công lao của lão đó đấy!"
"..."
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở dài một hơi chán nản, Kim Hồ lúc này mới đến gần trấn an Tử Luân: "A Luân à... Đệ nói gì vậy? Đệ chỉ mới ra ngoài một đêm thôi mà? Mất tích gì chứ? Không phải đệ đi cùng Phổ Thất tiên sinh sao?"
"... Gì cơ?" Đến lượt Tử Luân trở nên mơ hồ, rốt cuộc những chuyện này là sao? Họ nói cậu chỉ ra ngoài một đêm? Rõ là cậu đã đi hẳn hai ngày gì đó mà?
Cả người Phổ Thất run lên từng hồi do còn chưa hết bàng hoàng, ngón tay không ngừng chỉ trỏ về phía Tử Luân: "B-Bần đạo cả đời du ngoạn sơn thuỷ hành thiện giúp người, chưa từng... Chưa từng..." Phổ Thất nuốt ực một hơi lấy sức, cố giữ tỉnh táo để nói: "Chưa từng gặp kẻ nào... khủng khiếp như ngươi."
Kim Hồ ái ngại cười trừ: "Thứ lỗi cho tiểu nữ ngắt lời, A Luân trước giờ là người rất tốt bụng, nhưng hễ có ai đó cố gắng làm hại đệ ấy là đệ ấy sẽ kích động như vậy, chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi..."
Hải Vân xoa gáy gật gù nói đỡ: " Đúng vậy, Hoa Xuân Lầu trước đây có một luật bất thành văn là không được làm tổn thương hắn, lúc đầu ai cũng nghĩ Tú Cô thiên vị đặt ra luật đó là để bảo vệ Tử Luân khỏi những vị khách ngang tàng, mãi sau này mới biết... Hoá ra là để bảo vệ những vị khách đó khỏi Tử Luân."
"..." Phổ Thất câm nín không còn lời nào để nói.
Chiêu Tử Luân rất biết tự bảo vệ chính mình, khi bản thân bị tổn thương trong một chốc hắn sẽ hoá thú, hệt một con cẩu điên cắn loạn, rất khó khống chế và cũng khó khăn lắm mới khiến hắn lấy lại bình tĩnh, nên mọi người đành phải trói hắn vào cột phòng trường hợp xấu nhất lại xảy ra.
"A Luân à... Đệ tạm thời yên vị thế này đợi Phổ Thất tiên sinh giải thích nhé?"
"Giải thích gì chứ!? Các tỷ không tin lời đệ nói sao?"
Có vẻ như họ không tin thật, ai nấy hiện tại đều dời sự chú ý sang những thứ cậu mang về, đầu tiên là túi vải vốn đựng hoa quả hái từ Phác Gia, nhưng khi mở ra bên trong trống rỗng không có gì, Tử Luân lúc này mới nhớ ra con quạ cũng không theo mình trở về Đông Môn Trấn dù cậu nhớ rất rõ trước khi đi đã nhét nó vào trong ống tay áo, ngoài lồng đèn trắng ra Tử Luân không hề mang được thứ gì khác về.
Một lát sau cánh cửa bỗng mở ra, Hoa Cô Cô đi vào phòng vừa trông thấy Tử Luân bị trói liền lo lắng nói: "Tại sao dùng dây thừng trói Tiểu Luân?"
"Cô Cô..." Chiêu Tử Luân rung động long lanh ánh mắt, đúng là chỉ có Cô Cô thương yêu cậu nhất.
Hoa Cô Cô tiếp lời: "Phải trói hắn bằng xích sắt mới đúng."
"..."
May thay Phổ Thất xuất hiện kịp lúc, lão đưa tay ngăn cản khi Hoa Cô Cô thật sự định quấn thêm sợi dây xích lên người Tử Luân, lão phải tìm cách đuổi hết những người không phận sự ra ngoài mới ổn thoả được, Hoa Cô Cô trước khi rời đi đã đặt tay lên đầu Tử Luân, bàn tay mang hơi ấm dịu dàng xoa mái tóc cậu, nếu Cô Cô không đến gần thì cậu sẽ không thể thấy được đôi mắt có chút sưng đỏ kia lo lắng nhìn mình như nào, cậu biết Hoa Cô Cô chắc đã thức trắng cả đêm lo cho an nguy của cậu nhưng chẳng nói ra.
"Cạch"
Sau khi đóng cánh cửa lại, Phổ Thất liền yên vị trước chiếc ghế đối diện Tử Luân, vẫn giữ nguyên phong thái uy nghi, từ tốn nói: "Để bần đạo giải thích vì sao lúc đầu lại lừa ngươi đến Phác Gia."
"Hừm, nếu không nghe lọt tai thì lão biết chuyện sẽ xảy đến rồi đấy."
"..." Phổ Thất cầm lấy sợi dây xích ban nãy mình vừa lấy từ Hoa Cô Cô, quấn thêm một vài vòng quanh người Tử Luân, sau đó mới đáp:
"Bần đạo vốn luôn cảm thấy Đông Môn Trấn có khá nhiều khuất tất, nơi này tập trung nhiều âm hồn lảng vảng nhưng tất cả bọn chúng chưa từng làm hại ai, chỉ là lang thang từ mọi nơi tụ hợp về."
"... Đó cũng là lý do ta dành nửa đời trốn sau cửa Hoa Xuân Lầu đấy."
"Ngươi trốn cũng không sai... Vì tất cả âm hồn đều là đến tìm ngươi."
"?!!?"
"Ta có thể khẳng định như vậy là nhờ vào ba việc, thứ nhất Bảo Ngọc Nguyệt Quang không đời nào nhận phàm nhân là chủ, thứ hai - ngươi có thể dễ dàng đi đến cõi U Linh không một trắc trở, thứ ba - đến cả kẻ đáng sợ nhất Phác Gia là Nhất Hoàng cũng không dám giết ngươi."
"..."
Phổ Thất đang nói thì đoạn dừng lại, có vẻ như chính lão cũng không tin lời mình sắp nói sau đây.
"Ngươi... Có linh khí của kẻ cai quản cõi U Linh và âm hồn lầm tưởng nơi ngươi đang ở là U Linh nên mới tụ hợp về đây."
"CÁI GÌ?!" Tử Luân kinh ngạc la toáng lên, vài giây sau liền chuyển sang hoảng loạn: "Có nhầm lẫn gì không? Làm sao mà ta có linh khí của quỷ được?"
"Ngươi có hỏi bần đạo cũng không có câu trả lời, chắc nghi vấn lúc đầu của bần đạo không sai, tiền kiếp của ngươi đúng là đã dây vào kẻ đó."
"Vậy phải làm sao mới thoát đư... À đúng rồi! Ba đồng vàng! Là ba đồng vàng của Phác Gia, lão bà kia bảo nếu ta trả lại đủ ba đồng vàng thì sẽ thực hiện mong muốn của ta, lúc đó chỉ cần dựa vào nó giải ân oán là được?"
"Bần đạo e là không thể, linh khí tồn tại trong cơ thể ngươi, dù Phác Gia có không tìm thì ngươi cũng sẽ tự động tìm đến đó và kể từ lúc ngươi đi, các vong hồn lảng vảng quanh đây cũng đều theo sau ngươi đến đó."
"Đi theo sau ta?!"
"Đúng vậy, nhưng chẳng thấy vong hồn nào theo ngươi trở về."
Chiêu Tử Luân ngơ ngác tự hỏi bản thân: "Bây giờ ta còn biết cả dẫn hồn về âm ti?"
"... Đúng là có nhiều uẩn khuất thật, bần đạo thật sự nghĩ không ra Phác Gia đó rốt cuộc là thần hay là quỷ."
"Chắc chắn là quỷ! Họ còn định truất hồn ta nếu ta không tìm đủ ba đồng vàng đấy!"
"Không, cái đó là lỗi của ngươi." Phổ Thất vuốt chòm râu bạc, thản nhiên nói: "Bằng hữu bí mật của bần đạo đã kể hết những chuyện ngươi làm ở Phác Gia, tội đáng chết lắm."
"Bằng hữu bí mật? Ý lão... Ah! Tiểu Đán! Hoá ra lão là người bảo Tiểu Đán giúp ta sao?"
"Tất nhiên rồi, không lẽ bần đạo thật sự muốn đẩy ngươi vào đường chết? Tiểu Đán là bằng hữu duy nhất ta có thể trông cậy khi gửi ngươi đến đó tìm hiểu Phác Gia."
Chiêu Tử Luân vừa mới thấy biết ơn thì mấy giây sau liền đen mặt, giận dỗi nói: "Hoá ra là lợi dụng ta."
"Thứ lỗi cho bần đạo, nhưng thật sự chẳng có một ai đi ra vào cõi U Linh dễ dàng như ngươi cả, nên bần đạo đã có chút quá đáng, xin thứ lỗi."
"Hừm, mà khoan đã... Ta nhớ ra rồi, Phác Gia trước giờ chỉ tìm tân nương đã chết, lão biết điều đó không?"
Phổ Thất gật đầu: "Sư phụ của bần đạo sinh thời luôn cố tìm hiểu về Phác Gia, sư phụ cũng có chút hoài nghi rằng những tân nương được chọn đa số đều là nữ nhân mệnh yểu, không hề chọn người sống, chỉ là chưa có cơ hội xác minh, giờ nhờ có ngươi mà bần đạo đã hiểu ra rồi."
"Nhưng rõ ràng Tô Lệnh Hồng ngày hôm đó ta nhìn thấy vẫn còn sống mà?!" Chiêu Tử Luân vốn là người đa tài, chỉ tài lanh là giỏi nhất nhưng ngoài việc đó ra hắn có tư duy rất đáng nể, chỉ mới đó mà đã xâu chuỗi được tất cả mọi thứ: "... Chẳng lẽ chủ đích trước giờ của lão chính là Tô Gia, chứ không phải Phác Gia sao? Vậy tại sao không trực tiếp hỏi Tiểu Đán đi!?"
"Tiểu Đán suy cho cùng vẫn là người của Phác Gia nên không hề tiết lộ bất cứ điều gì về tân nương, bần đạo bất đắc dĩ mới tìm tới ngươi, người có thể đi ra vào U Linh."
Phổ Thất cứ như vậy kể hết lý do mình cần sự giúp đỡ của Tử Luân, ngày Phổ Thất đến Đông Môn Trấn quả thực đã thấy rất nhiều vong hồn, nhưng tại chính gia phủ của Tô Gia lại chẳng có lấy một bóng nào lảng vảng đi ngang, cứ như bọn chúng biết đoạn đường đó tuyệt đối không thể đi, càng đến gần Tô Gia thì linh cảm Phổ Thất càng thêm bất an, xung quanh gia phủ đã được ểm chú, loại bùa chú không chỉ để tránh tà mà còn để trấn vong.
Phổ Thất đơn giản suy nghĩ Tô Gia yếu bóng vía nên mới cẩn thận không để thứ không sạch sẽ vào nhà, nào ngờ suy nghĩ đó lập tức vụt tắt ngay khi lão thấy cánh cửa kia mở ra, nô gia của Tô Gia ấn đường đen kịt như đã tiếp xúc với âm khí một thời gian dài, rõ ràng quanh nhà đều được ểm thì tại sao dương khí của họ lại bị rút? Lúc mà kiệu hoa của Phác Gia được đem đến thì Phổ Thất càng có lý do phải tìm hiểu nội tình.
Sau khi vào trong đại sảnh Tô Gia, có ba nghi vấn lập tức hiện ra, đầu tiên là tiểu thư Tô Lệnh Hồng vẫn còn sống, nếu vậy kiệu hoa đến là để đón ai? Tiếp theo, trong nhà không hề có vong quỷ trú ngụ, Phổ Thất làm mọi phép thử vẫn không phát hiện ra điều đáng ngờ, vậy thứ gì đã hút dương khí và ám nô gia trong nhà? Cuối cùng thì cánh cửa tư phòng Tô Lệnh Hồng luôn bị khoá trái mỗi khi nàng rời khỏi, được biết phòng của nữ nhân không thể tuỳ tiện ra vào nhưng cần phải cẩn mật vậy sao?
"Đừng nói... Là lão muốn ta giúp lão tìm hiểu nội tình Tô Gia?"
"Đú..."
Chiêu Tử Luân thẳng thừng cắt ngang: "Mơ mộng hão huyền."
"..."
"Bày mưu tính kế nhiều như vậy, còn hại ta suýt nữa mất mạng mà muốn ta giúp đỡ sao? Mơ đi!"
"Đương nhiên là không để tiểu tử ngươi làm không công, bần đạo biết chuyện vốn không liên quan đến ngươi nhưng mạng người quan trọng, nếu không sớm tìm cách thì những người đang bị ám kia sớm muộn sẽ mất mạng."
"... Được rồi." Tử Luân bất đắc dĩ đành phải gật đầu, dẫu sao chuyện cũng đã đến nước này thì làm sao quay đầu được nữa: "Vậy trước tiên lão giải độc cho ta được không?"
"Độc của Hắc Xà bần đạo không giải được."
Tử Luân nghe đến đây tự động hoá thú lần nữa, cậu lấy hơi sâu định dùng sức mắng nhưng Phổ Thất đã nhanh hơn một bước, lão lấy ống tre nhét ngay vào miệng cản mọi lời bất kính sắp tuôn ra.
"Không phải không có cách, độc của Hắc Xà không giải được nên chỉ còn cách giúp hắn cởi xích yểm chú như ý hắn muốn, nhưng ngươi phải nghĩ kĩ, Hắc Xà có thâm thù đại hận với Phác Gia như vậy thì có thể tìm hiểu thêm được vài chuyện từ hắn, biết đâu có thể giúp được cho ân oán của ngươi?
"Ứ ừ ư!" Tử Luân cắn ống tre trong miệng vẫn cố nói.
"Bần đạo biết không thể tin tưởng yêu quái, nhưng cũng do ngươi xui xẻo lại gặp đúng hắn ở tình thế ấy, kết thân với kẻ thù của kẻ thù không phải ý tồi, biết đâu hắn thật sự biết chuyện gì đó trong quá khứ thì sao?"
Dứt lời Phổ Thất lấy ống tre ra để nghe câu trả lời của Tử Luân, chắc chắn cậu không kích động nữa mới yên tâm cởi trói cho cậu.
"Nhưng phải lo giải độc cho ta trước rồi mới đến chuyện của Tô Lệnh Hồng, nếu không thì ta sẽ chết trước khi đến được cửa Tô Gia luôn đấy!"
Phổ Thất liền mừng rỡ đáp: "Tất nhiên rồi."
"Nhưng có một chuyện..." Chiêu Tử Luân xoa xoa cổ tay mình, nghiêm giọng nói chắc như đinh đóng cột: "Lão đừng hòng ta thay tân nương minh hôn với quỷ."