• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên cung đường dẫn vào trong Trang Nhĩ Khang hôm nay đặc biệt trải đầy xác pháo, vài ba người vô tình bỏ lỡ dịp vui liền mang theo hiếu kỳ hỏi han, biết được Nguyên Gia hiện đang có đại hỷ, dòng người kéo đến chen lấn bên ngoài phủ đệ cao ngất, nhốn nháo nhìn ngắm viễn cảnh đàn sáo náo nhiệt, cung hỷ mỹ nữ Tô Lệnh Hồng cùng trạng nguyên Nguyên Khang Tường kết tóc thành phu thê, vài ba người còn luôn miệng tấm tắc khen ngợi nữ nhân Tô gia này rất lễ phép hiểu chuyện, trước khi xảy ra hỏa hoạn và phải chuyển đi nơi khác thì nàng luôn là đối tượng mà người người muốn cầu thân.

Chiêu Tử Luân vừa đặt chân tới thôn trang đang tràn ngập hoan hỉ lại sinh ra cảm giác dè chừng, hắn rón rén núp sau lưng Phổ Thất đề phòng nếu có gì bất trắc sẽ "nhờ cậy" lão chống đỡ giúp mình.

"Mọi người đều đang đi về cùng một hướng, vậy nơi bái đường hẳn phải ở phía trước." Phổ Thất lên tiếng nói.

"Đúng đúng! Còn không mau đến đó đi! Để họ bái đường là không còn gì để cứu vãn đấy!" Chiêu Tử Luân gật gật mấy cái rồi đẩy vai lão đi nhanh hơn.

"Tên ngốc này, ngươi từ lúc tỉnh dậy đến giờ cứ luôn miệng cứu người cứu người, dù biết là có uẩn khúc nhưng nếu ngăn cản hỷ sự mà không có lý do là bị trời đánh đấy!"

"Chết tiệt, lão đừng ở đó càm ràm nữa! Ta sẽ giải thích sau nên nhanh chân lên!"

Lúc này phía trước đại sảnh của Nguyên Gia dần dần ổn định, Tô Lệnh Hồng tuyệt sắc như hoa đứng ở nơi nàng trông chờ nhất, chờ được gả cho ý lang quân của mình, giờ lành đã điểm nên người người đều nghiêm chỉnh cử hành.

"Chậc, thiếu gia đang ở đâu vậy? Lẽ ra phải vào trong đó đứng cạnh Tô tiểu thư rồi chứ?" Nô gia trong nhà thấp thỏm không yên, cho đến khi thấy bóng dáng Nguyên Khang Tường lửng thửng bước tới mới vuốt ngực an tâm.

Nào ngờ kẻ mà mọi người đang nhắc tên đó lại thốt ra những lời khiến tất cả chết trân tại chỗ.

"Ta... Không thể bái đường." Nguyên Khang Tường không có biểu hiện gì là hối hận với những lời đang nói, ngược lại còn rất kiên quyết: "Ta không thể bái đường cùng Lệnh Hồng tiểu thư."

Khang Tường quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi với lão gia phu nhân của Tô Gia, sau đó quay sang dập đầu trước Tô Lệnh Hồng không ngẩng đầu lên.

"Không phải tiểu thư không tốt, nhưng mong tiểu thư hiểu rằng trong lòng Khang Tường chỉ có một người, nên không thể cùng nàng bái đường."

"Chàng... Nói gì chứ?" Tô Lệnh Hồng run rẩy kéo khăn hỷ xuống, chiếc khăn lẽ ra phải do Khang Tường vén lên nhưng giờ lại là tự tay nàng gỡ xuống, hai mắt Lệnh Hồng đỏ lên như muốn nhỏ máu, Nguyên Khang Tường mấy ngày qua đều là tự mình sắp xếp hôn sự, hắn cư xử như thể vô cùng trông ngóng từng giây từng phút nhìn nàng gả cho hắn, thế mà giờ đây lại nói những lời cả đời này nàng không tin là hắn có thể nói.

"Chàng có hiểu bản thân đang nói gì không?" Tô Lệnh Hồng liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi như để chắc chắn mình không nghe nhầm: "Chàng nói chàng có người trong lòng, người đó... Không phải là ta sao?"

"Thứ lỗi cho ta, những lời ta vừa nói đều là thật lòng."

"Nguyên Khang Tường!" Không cần nói cũng đủ hiểu tâm can Lệnh Hồng như đang rạn nứt thành từng mảnh, giọng nói không còn có thể giữ bình tĩnh, nàng thổn thức nức nở: "Sau tất cả những gì ta đã làm và chịu đựng, hoá ra đều là tự ta huyễn hoặc rằng mình quan trọng với chàng, chàng cũng yêu ta."

"Lệnh Hồng..."

Trong lúc Lệnh Hồng còn đang bật khóc không dứt, cái bóng phản chiếu thân ảnh nàng dưới đất đột nhiên chuyển động bất thường, từ phần miệng quỷ dị nở nụ cười đến mang tai, nó tự tung tự tác di chuyển không hề yên phận như một chiếc bóng bình thường, mây đen kéo đến dày đặc dần che đi ánh sáng dưới chân mọi người, chỉ thấy không gian trong thoáng chốc hoá thành cõi u linh, bóng đen dưới chân Lệnh Hồng lúc này mới lộ hình hài là một yêu quỷ bao bọc bởi âm khí, nó cười khúc khích sau đó xông tới náo loạn xung quanh, mỗi nơi nó lướt qua đều tạo ra rung chuyển và những vết cắt sắt lạnh như dao, nếu ai xui xẻo đứng quá gần đều bị nó cắt bị thương, máu tươi chảy đầy trên mặt đất khiến yêu quỷ đó càng hưng phấn hung hãn.



Chiêu Tử Luân từ xa đã nghe thấy tiếng la hét kêu cứu, trong khoảng khắc nhất thời quên mất thứ mà mình sợ hãi nhất, hắn lao đầu ra trước định xem chuyện gì đang diễn ra, vô tình mặt đối mặt với yêu quỷ đang tác quái.

Hắn trực tiếp bị dọa ngất xỉu tại chỗ.

"Tên vô dụng này." Phổ Thất tặc lưỡi kéo mạnh cơ thể Tử Luân đang bất động lùi về sau, tức khắc dùng cây phất trần quất mạnh vào làn khí đen như mực trước mắt, chưa kịp để nó thu mình bỏ chạy, lão kéo đứt một sợi từ phất trần, miệng niệm chú ngữ, sợi dây ngắn chỉ bằng chiều dài cánh tay nhanh chóng bị kéo dài ra, Phổ Thất ném về phía yêu quỷ kia muốn trói buộc nhất cử nhất động của nó, cứ ngỡ đã tóm gọn nhưng lại bị sự tinh khôn của nó lừa gạt, yêu quỷ hiện tại chỉ là một cái bóng, dù có trói cũng không diệt được.

Phổ Thất bất ngờ tròn mắt: "Không lẽ..."

Ngay khi lão kịp nhận ra thì đã quá muộn, Tô Lệnh Hồng ở phía sau đã ngưng khóc từ lâu, nàng đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Nguyên Khang Tường, sau đó ai oán nhìn lên trời không vô tận, hét lớn vào không trung.

"Ta không cần nữa, cả tình cả người đều không cần, tất cả đều là của ngươi, nên làm ơn..." Lệnh Hồng nghiến chặt răng: "... Giết tất cả đi."

Vừa dứt câu, Tô Lệnh Hồng cảm giác lục phũ ngủ tạng dần bị đun chảy, nàng đau đớn ngã gục trên đất, trong miệng không ngừng nôn ra thứ chất lỏng đỏ đậm tanh tưởi, yêu quỷ giống như được tiếp thêm sức lực, nó giật đứt sợi dây mong manh đang kiềm giữ mình, từng chút một cố gắng chui vào trong miệng Tô Lệnh Hồng, sự liên kết chậm rãi nhưng không một ai có thể xen vào kể cả Phổ Thất, khi lão cố bước đến ngăn cản lại cảm giác như mặt đất đang có kết giới, hoàn toàn không thể tiến đến gần.

Chiêu Tử Luân bừng tỉnh trong cơn mộng, bất thình lình kêu lên "Cứu mạng aaahh!!" Hắn ngồi dậy ngờ nghệch nhìn Phổ Thất đang chắn trước mặt mình:"B-Bắt được... Được nó rồi chứ?"

"Hừ, chuyện đến nước này xem ra khó cứu vãn được, Tà Linh mà ả dính vào đã đưa ác niệm vào người ả, nếu Lệnh Hồng mang oán hận lớn và tự nguyện đánh đổi sinh mạng của mình, yêu quỷ trong người sẽ thực hiện yêu cầu của ả, yêu quỷ này không thể diệt vì nó sinh từ tâm của Lệnh Hồng, bây giờ chỉ còn cách khiến ả buông bỏ chấp niệm thì mới có thể..."

"Vậy tình huống bây giờ là thế nào?"

Phổ Thất nhắm mắt, vài giây sau liền đáp:" Mau đưa mọi người chạy càng xa càng tốt, bần đạo sẽ cố giữ chân ả."

Chiêu Tử Luân khá bất ngờ, nào thể tin được lão đạo sĩ chuyên gây sự với cậu lại định hy sinh tính mạng bảo vệ những người vô tội chứ? Xem ra lão ta thật sự không có tâm địa xấu xa như cậu nghĩ.

Chiêu Tử Luân nhận thấy tình trạng cấp bách, hắn cảm giác như mình đã quên chuyện gì đó khá quan trọng, khi nãy bị dọa ngất nên đồng thời khiến hắn ngu người luôn rồi.

"Không, không phải... Là gì nhỉ? Chết tiệt, sao lại quên ngay lúc này chứ! Tên ngốc này! Nhớ lại đi nào!!" Chiêu Tử Luân bức bối tự gõ vào đầu mình.

Phổ Thất thấy Tử Luân do dự nên liền đẩy cậu ra xa, giọng khẽ gắt: "Tiểu tử ngươi còn đợi gì nữa? Sắp không kịp rồi, mau đưa mọi người rời khỏi đây đi."

"Lão yên lặng đi! Ta không nhớ được đây này!"

Trong tình thế này mà Chiêu Tử Luân vẫn hiển nhiên đứng suy nghĩ khiến Phổ Thất thật muốn đánh hắn.

"Không phải cái đó, không phải."

"..."

"Hình như là... cũng không phải!!"

"..."

Ngay lúc yêu quỷ sắp hoàn toàn lấy hết sinh khí của Tô Lệnh Hồng, Chiêu Tử Luân bất chợt gọi lớn.

"DỪNG LẠI ĐI! TÔ TƯỞNG HY!!"

"..."

Trong khoảnh khắc thoáng qua tựa như một giọt nước rơi xuống mặt hồ, yêu quỷ không thể chui vào trong Tô Lệnh Hồng rồi hoá lệ quỷ, ý thức của nàng ta nhấp nháy sự hoang mang nhìn về phía Chiêu Tử Luân, chỉ đợi thời cơ đó, Phổ Thất kẹp một lệnh bùa giữa hai ngón tay rồi ném lên, sau một tràng chú khiến nó bốc cháy thành tro đồng thời mây đen trên đỉnh đầu cũng tan dần, trả lại ánh sáng vốn có của ban ngày, kế đó lão dùng gương bát quái tụ dương quang khống chế cả yêu quỷ lẫn ả ta dưới đất không thể di chuyển.

"Tốt quá... Đoán đúng rồi." Ánh mắt Chiêu Tử Luân hiện rõ niềm hân hoan và nhẹ nhõm, vừa rồi cậu đã đặt cược tất cả mọi thứ vào suy đoán của mình, chỉ cần sai lệch một chút đã xảy ra hậu quả khủng khiếp.

Chiêu Tử Luân đoán đúng rồi, phu nhân của Tô Gia thật sự đã hạ sinh một cặp song sinh.



"Chiêu Tử Luân, ngươi... Ngươi nói đoán đúng là đúng cái gì?" Phổ Thất vẫn chưa hiểu được đầu đuôi liền hỏi.

"Chậc, lão đạo sĩ này, lão ngoài trừ yêu bắt ma thì chẳng có gì khác nhỉ?" Chiêu Tử Luân bước chân đến gần tấm bình phong, thẳng chân đạp đổ nó rồi nhìn một lượt đám người đang run rẩy ghì tay nhau kia, cậu lôi hết tất cả những kẻ liên quan đến vụ việc này ra sân ngoài.

"Các ngươi dỏng tai lên mà nghe lão tử hỏi đây, nếu dám giấu giếm thì biết tay ta." Chiêu Tử Luân nghiêm nghị hỏi: "Người nào biết cái tên "Tô Tưởng Hy" thì bước tới một bước."

Cả Tô Phu Nhân và Lão gia đều bước tới một bước, điều kỳ lạ là đến cả Nguyên Khang Tường cũng bước theo.

Lúc này sắc mặt Chiêu Tử Luân bỗng nhiên thay đổi, có vẻ như đang rất căm giận chuyện gì, thấp giọng nói: "Quỳ xuống."

"... Q-Quỳ xuống?"

"Ta nói không rõ sao? Tất cả quỳ xuống cho ta."

"Ngươi mất trí rồi? Dám kêu lão gia phu nhân quỳ xuống?" Nô gia xung quanh không giữ được bình tĩnh lên tiếng.

"Thì sao? Không quỳ ta thả yêu quỷ phía sau ra cắn giờ, đừng quên ta đang cố giữ mạng của các người đấy? Nếu như ả ta không buông bỏ chấp niệm thì Trang Nhĩ Khang các người chuẩn bị năm sau làm giỗ lớn đi."

Có vẻ như lời Tử Luân nói có lý nên dù không biết nguyên do họ vẫn nghe lời quỳ xuống.

Chỉ riêng hắn là ngạo nghễ kéo ghế ngồi xuống, gác cằm rung chân khảo án: "Trước tiên để ta kể các người nghe một câu chuyện nhé? Là về một vị thương buôn nọ rất giàu có và phu nhân của lão."

Dù cho Chiêu Tử Luân không hề đề cập trực tiếp danh xưng nhưng mọi người vẫn ngầm hiểu cậu đang nhắc đến ai.

"Lão có tốt với nương tử của mình không? Có, dù cho gia thế không tồi nhưng lão chưa từng có ý định nạp thiếp, một lòng một dạ với phu nhân của mình, tuy nhiên một người nghe có vẻ thập toàn thập mỹ đó cũng có một tính xấu, lão là kẻ cực kỳ tin vào mê tín dị đoan, lão tin những điều người đời truyền miệng, lão tin rằng nếu trong nhà có một cặp song sinh thì chính là điềm không may mắn."

Chiêu Tử Luân lắc đầu bày vẻ sầu não: "Xui thay, vận rủi mà lão không mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra, phu nhân của lão hạ sinh một cặp tỷ muội xinh đẹp khả ái, cả hai mang dung mạo giống nhau như đúc, đến cả chính họ cũng không phân biệt được, để tránh chuyện này bị đồn ra ngoài, lão gia ra lệnh tất cả những kẻ có mặt ngày đó giữ im lặng về thân thế của cặp song sinh, rồi truyền ra ngoài rằng phu nhân chỉ hạ sinh một vị tiểu thư."

"Dù mang dung mạo giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, một người cầm kì thi hoạ đều giỏi, một kẻ rèn luyện bao năm cũng không xong, chính vì điều đó mà lão bắt đầu thiên vị, một người được hưởng trọn vẹn sự yêu chiều dung túng, một kẻ chỉ thở thôi đã thấy trướng mắt, hằng ngày bị dạy dỗ bằng những đòn roi còn tệ hơn cả khổ sai."

"Một người hằng ngày đều được ra ngoài, tiếp xúc với những điều mới mẻ, được đứng trước hàng trăm người phô diễn tài nghệ, được khen ngợi, được tín nhiệm, còn kẻ mãi mãi chỉ là một cái bóng phía sau, chỉ cần làm sai là tự khắc sẽ nhận những vết sẹo trên da thịt."

"Cho đến một ngày, không biết bằng cách nào vị cô nương đáng thương đó lại có thể tráo mệnh của mình với người kia, tiếp tục sống dưới lớp vỏ bọc của tỷ tỷ được cưng chiều đến tận bây giờ."

Nguyên Khang Tường bỗng nhiên kinh ngạc.

Tô lão gia chợt giật mình bàng hoàng, mặt biến sắc, lão kinh ngạc quay ngoắc bò tới gần Tô Lệnh Hồng, môi mấp máy lo sợ: "C-Cái gì... Vậy... Vậy hoá ra ngươi nói cái thứ đen ngòm quỷ dị đó không phải Tô Tưởng Hy mà... Mà là... Là Tưởng Hy bên trong Lệnh Hồng sao?"

Tô phu nhân dần nhận ra ý tứ của lão, bà liền bật khóc: "Không... Không thể nào, Lệnh Hồng mà là Tưởng Hy sao?"

Chiêu Tử Luân đảo mắt nhìn sang Tô Tưởng Hy đang nằm dưới đất, khuôn mặt vô hồn như chẳng còn sự tuyệt vọng nào thảm hại hơn, nàng muốn khóc cũng không còn giọt nước mắt nào rơi, bọn họ cứ ngỡ yêu quỷ chính là Tưởng Hy đang ám Lệnh Hồng, nào ngờ... Lại chính là cô nên họ mới thất vọng, suy cho cùng Tô Gia đúng là chưa từng coi trọng sự tồn tại của cái tên Tô Tưởng Hy.

Bộp —

Chiêu Tử Luân đứng dậy ngang nhiên giẫm đạp bàn tay đang trườn bò trên đất của Tô lão gia khiến ai ai cũng phẫn nộ, họ càng bất bình cậu càng nhẫn tâm nghiến mạnh tay lão.

"Lão già khốn kiếp, lão nghĩ ta không biết chuyện lão đã làm sao? Lão không tò mò chuyện tại sao ta biết được cái tên Tô Tưởng Hy à?"

Quay lại mười mấy ngày trước, sau khi được vong hồn cho nhìn thấy ảo cảnh, sự hoài nghi đầu tiên dấy lên trong đầu Chiêu Tử Luân chính là: "Tô lão gia rất yêu thương Lệnh Hồng, yêu thương đến mức có thể hãm hại người khác để bảo vệ nàng, một người như vậy không thể thẳng tay để lại những vết sẹo trên da thịt nhi nữ của mình, lời của A Thẩm cũng rất có căn cứ khi mà ảo cảnh cho thấy việc một con rối được tán thưởng và một con rối không hề biết múa, nó tượng trưng cho sự việc mà Tô Lệnh Hồng đứng yên bất động trong lễ cúng Hà Thần rồi bị trừng phạt, thêm nữa nếu ảo cảnh đó là thật, chi tiết con rối kia không thể đi vào và đi ra từ hai hướng khác nhau, chỉ có một khả năng chính là... Có tới hai Tô Lệnh Hồng, không, phải là một người thứ hai có dung mạo giống hệt Tô Lệnh Hồng."

Ngay sau ảo cảnh kết thúc Tử Luân cũng không hề vội trở về Đông Môn Trấn, cậu đi hỏi từng nơi để tra ra vị trí của táng hải đường to lớn mà mình đã nhìn thấy, tình cờ gặp được Nguyên Khang Tường đang đứng suy tư nơi đó, Chiêu Tử Luân lấy cớ là chúc mừng rồi từ từ bắt chuyện với y.



Biết được Nguyên Khang Tường đang có chút đắn đo về hôn sự của mình, ngài có vẻ như đang có ý với một người khác, Chiêu Tử Luân nắm vào trọng tâm hỏi rằng: "Tại hạ khi nãy hóng được vài chuyện khá kì lạ, đại nhân đã bao giờ nghe tới việc Tô Gia thực chất có hai vị tiểu thư chưa?"

"?"

"À không, thứ cho tại hạ tò mò nhưng ngài không thấy lạ sao? Vì vị A Thẩm ở gần nơi Tô Lệnh Hồng tiểu thư lúc nhỏ từng thấy trên người nàng ta có rất nhiều vết sẹo, đến khi kiểm lại lần nữa thì không hề thấy, rồi cả chuyện nàng ta lúc thì rất tài giỏi, lúc thì ngơ ngác hệt như một đứa trẻ chẳng biết nên làm gì."

Nguyên Khang Tường nghe xong chỉ nhắm mắt thở dài, rồi chẳng thèm bồi thêm câu nào mà thờ ơ bỏ đi.

"Chậc, hoá ra là ngài đã biết chuyện Tô Lệnh Hồng có tỷ muội song sinh à?"

Nguyên Khang Tường khựng lại giây lát rồi quay sang nhìn lại lần nữa.

"Đừng nói linh tinh, chỉ là ta không muốn nghe ngươi ăn nói tầm phào thôi."

Chiêu Tử Luân vẫn tỏ vẻ đắc ý: "Vậy sao? Vậy ngài đã yêu Tô Lệnh Hồng hay tỷ muội gì đó của nàng ta? Nếu là người đó thì mong ngài đừng tốn công vô ích nữa, ả ta đã chết rồi."

Chiêu Tử Luân chẳng thể ngờ tới câu vừa rồi thật sự kích động Nguyên Khang Tường, hắn nhanh như cắt lao tới nắm lấy cổ y phục Tử Luân siết chặt, đôi mắt hằn tia máu đầy hung hãn: "Ngươi... Vừa nói gì?"

Hắn có tỏ thái độ thế nào cũng không hề khiến Tử Luân e sợ, cậu thu tay thành nắm đấm thẳng vào điểm yếu ở bụng Nguyên Khang Tường khiến hắn đổ gục ho khan, bất chấp cả việc bản thân có thể phạm tội chết, Chiêu Tử Luân khó chịu phủi nhẹ y phục: "Đừng nghĩ là quan thì ta không đánh, muốn hỏi thì hỏi cho tử tế, đừng có tuỳ tiện động chạm vào người ta."

"Ng-Ngươi.. Khục, tên khốn kiếp..."

"Ta khốn kiếp thì sao?" Chiêu Tử Luân cợt nhả nhún vai: "Khốn kiếp bằng ngươi không? Đến cả người mình yêu cũng không bảo vệ được thì còn đáng mặt nam nhi à? Nếu ngươi biết thân thế của người đó sớm như vậy ngươi cũng phải nhận ra Tô Gia đang đối xử với nàng ấy thế nào chứ? Vậy mà ngươi làm gì? Đến cả việc người đó đã chết ngươi cũng không hề hay biết mà đi bái đường cùng tỷ muội của nàng ta, nực cười."

Chiêu Tử Luân chán ghét hắn không muốn nói, thà rằng đi hỏi người khác còn hơn là tiếp tục trò chuyện với tên nhu nhược này, nhưng lúc cậu vừa xoay người thì hắn lại nắm giữ lấy cổ chân cậu không buông, yếu ớt nài nỉ: "Làm ơn, làm ơn... Hãy nói ta biết đi... Rốt cuộc, rốt cuộc Tô Tưởng Hy đã gặp chuyện gì?"

Nguyên Khang Tường đem chuyện quá khứ thuật lại từng chữ, lúc nhỏ có lần vì ham vui mà hắn vô tình rơi xuống khe núi, cũng may vì chỗ đó nông nên hắn không mất mạng, nhưng ngược lại là bị mắc kẹt, đợi khi có người tình cờ đi ngang qua thì trời đã tờ mờ tối, người phát hiện hắn là một tiểu cô nương nhỏ hơn cả Khang Tường lúc bấy giờ, nàng ta thấy hắn than đói liền đem nắm cơm trắng cùng ống tre đựng nước thả xuống cho hắn, Khang Tường chê trách cơm khô khó nuốt, nàng ta liền bảo bản thân đang bị phạt nên chỉ có từng đó thức ăn và đã để hắn ăn hết phần của mình, hắn biết nàng đã nhịn đói để nhường cho hắn nên liền cảm động, nàng bảo sẽ đi gọi người tới giúp thì Khang Tường thấy trời tối nên rất sợ, bảo nàng ở lại với hắn một lát, do hắn đã mất tích cả ngày nên người trong phủ của hắn chắc đang đi tìm.

Thế là nàng ta bất đắc dĩ phải ở lại với hắn, trò chuyện qua lại đôi câu hắn cảm thấy nữ nhân hắn trò chuyện rất đáng thương, cái gì cũng không biết, cuộc đời chỉ xoay quanh việc sợ bị trách phạt, càng đáng thương hơn là tất cả những điều tốt nàng đều bảo tỷ tỷ mình có được khiến nàng rất ghen tị, nhưng sức khoẻ của tỷ tỷ rất yếu, đại phu ai ai cũng đều nói tỷ tỷ không thể sống qua tuổi mười sáu.

Khang Tường có cố hỏi tên nhưng nàng ấy không hề nói, ngồi một lát họ vô tình phát hiện một con rắn đang cuộn mình ở khe đá bị nứt, Khang Tường sợ hãi vì khoảng cách quá gần, hắn kêu nàng lập tức chạy đi vì sợ nó sẽ gây nguy hiểm cho nàng, nhưng tiểu cô nương ngỡ là yếu đuối mỏng manh đó lại đưa tay xuống tự mình bắt con rắn đó, mặc cho có thể bị nó cắn.

"Huynh đừng lo, lúc bị nhốt trong kho muội từng bị nó cắn, rắn này không có độc đâu!"

Dưới ánh trăng sáng, Khang Tường nhìn thấy gương mặt đang tươi cười của nàng ấy, trong lòng bất giác rung động, một lát sau đúng thật là có người đang đi tìm Khang Tường, tiểu cô nương kia giúp họ đến chỗ hắn rồi chạy đi mất, nô gia bảo rằng vị đó là tiểu thư của Tô Gia tên Tô Lệnh Hồng, nhưng lúc Khang Tường đến tìm lấy cớ là tạ ơn thì lại đối diện với một Tô Lệnh Hồng trầm tĩnh nhẹ nhàng, hoàn toàn khác biệt với mấy ngày trước, thậm chí cách trò chuyện cũng rất giữ phép, y cùng nàng đi dạo thì vô tình gặp con rắn lúc trước nàng tự tay bắt, nào ngờ Lệnh Hồng vô cùng sợ hãi, thậm chí còn suýt ngã xuống sông khi con rắn bò lại gần mình, ngay lúc đó Khang Tường nhớ ra vị cô nương mình gặp từng nói rất ghen tị với tỷ tỷ, hoá ra người cứu hắn không phải Lệnh Hồng mà là người khác, hắn tìm rất nhiều cách để gặp được Tưởng Hy, Khang Tường biết Tưởng Hy chịu khổ rất nhiều nhưng không hề giúp nàng, lúc hắn đứng giữa lựa chọn làm tất cả mọi thứ để cứu Tưởng Hy ra khỏi Tô Gia thì hắn đã không làm thế, hắn chọn lên kinh thành thi đỗ quan trạng thay vì đến Tô Gia cầu thân với Tưởng Hy, đợi khi hắn quay lại thì nàng đã không còn ở đó nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang