"Tiểu Luân, không khóc nữa, nghĩa mẫu ở đây, ta ở đây, đừng khóc."
Tử Luân trong cơn mơ màng cảm giác có ai đó ôm mình vào lòng, thân nhiệt ấm áp quá, mùi hương hoa thoang thoảng này cũng thật dễ chịu, mọi sự dịu dàng của người kia mang lại khiến cậu quên dần đi cảm giác ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo, hơi thở cậu yếu ớt hít lấy từng hơi để ổn định, tiểu tử tên Tử Luân này năm nay chỉ lên mười nhưng lại sắp đi gặp Diêm Vương, thì thử hỏi làm sao có thể bình tĩnh cho được?
"Nghĩa mẫu sẽ không để chuyện gì xảy ra với Tiểu Luân, Tiểu Luân ngoan." Hoa Cô Cô dù cố thế nào cũng không kìm được nước mắt, vòng ôm của bà càng lúc càng thêm siết như sợ để Tử Luân bị cảm lạnh.
"Đã qua cơn nguy kịch, nước mà y uống đều đã nôn ra hết nên không còn gì đáng lo ngại, nếu tiểu thư vẫn còn lo lắng thì hãy mau đưa y trở về."
"Đa tạ Tịnh Lương Chân Nhân đã cứu giúp, ân tình này tiểu nữ nguyện ghi nhớ cả đời." Hoa Cô Cô ngẩng đầu nhìn vị đạo sĩ trước mặt, tay cố lau nước mắt rơi.
Tịnh Lương Chân Nhân bị sự yêu thương của Cô Cô làm cho cảm động, lão lấy trong túi ra một đoạn dây vải đỏ viết đầy tiếng Phạn, kẹp giữa hai đầu ngón tay rồi kéo dài từ đầu đến đuôi, mỗi khi ngón tay của lão lướt qua đều làm ẩn chữ, cứ như chưa từng có gì ở đó.
"Nhỏ một giọt máu của tiểu thư vào đây, từ đây trở về sau phải để tiểu tử này đem theo bên người, đây được gọi là Song San Phù, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với y thì tiểu thư sẽ biết ngay, nếu y gặp nạn cận tử thì thương tổn đó sẽ san sẻ một nửa, đại nạn không chết."
Hoa Cô Cô đưa hai bàn tay run rẩy của mình ra cẩn thận nhận lấy, không nói không rằng lập tức cắn đầu ngón tay nhỏ máu vào, dù biết rõ bản thân trong tương lai có nguy cơ gặp những tổn thương nếu Tử Luân gặp nạn, nhưng Cô Cô không nghĩ nhiều đến thế, chỉ cần không để chuyện này lặp lại thì cái giá nào y cũng cam tâm trả.
Nhưng có điều Hoa Cô Cô không ngờ chính là dù mắt Tử Luân có nhắm nghiền nhưng ý thức của cậu vẫn còn, trong tâm trí non nớt của cậu nhận thức rõ nếu bản thân không may xảy ra chuyện, lập tức Hoa Cô Cô cũng sẽ chịu tổn thương đó, nên Tử Luân không bao giờ dám liều mình làm những chuyện ngu ngốc, mười năm qua cậu không nhiều khi đi ra ngoài, ban đêm lại càng không muốn đi, người khác nghĩ cậu hèn nhát và cô lập bản thân nhưng đâu ai biết cậu chỉ muốn bảo vệ bản thân chỉ vì không muốn liên luỵ đến nghĩa mẫu của mình.
Tử Luân thật ra là một người hiểu chuyện, cậu biết Hoa Cô Cô yêu thương mình, cậu cũng sớm đã xem Cô Cô là mẫu thân chứ không đơn giản là nghĩa mẫu, phần tính cách xấu mà mọi người thường thấy cũng là do Tử Luân cố tình, cậu tin rằng nếu Hoa Cô Cô không còn yêu thương cậu nữa thì hiệu lực của Song San Phù sẽ biến mất, đó là lý do Tử Luân hành xử hách dịch như thế, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một tên ngốc mà.
"Cộp"
"Gì đấy?!" Tử Luân khó hiểu hướng về phía kẻ vừa cầm hạt lạc răng trên bàn ném vào đầu mình, cậu bất mãn nói.
"Bần đạo biết ngươi ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc đến độ này, Song San Phù không phải giải bằng việc làm Hoa phu nhân ghét ngươi."
"Thế phải giải bằng cách nào? Lão có cách sao?" Tử Luân long lanh ánh mắt, cậu kéo ghế ngồi gần hơn để nghe rõ lời Phổ Thất nói.
Cái tên kia vừa hỏi được việc đã không thèm dùng kính ngữ nữa, khiến lão thật muốn kí đầu hắn: "Nhỏ máu của ngươi vào rồi đem đốt thành tro, tự khắc Song San Phù sẽ biến mất." Phổ Thất om tòm vuốt râu bạc nói.
"Ta lập tức đi làm ngay!" Tử Luân đứng phắt dậy, hào hứng nói.
"Đợi đã, bần đạo còn có việc muốn hỏi ngươi, từ trước giờ ngươi đã nhìn thấy một ai đó rất đặc biệt chưa? Giả như là một người có khí tức phát quang chẳng hạn?"
Từ lúc đầu gặp Phổ Thất đã khá nghi ngờ, khả năng âm dương mà Tử Luân sỡ hữu không phải linh thông âm dương tầm thường, có thể trông rõ trăm vong hồn mà không bị âm khí ép bức đến chết thì chỉ có thể là linh nhãn thông thiên, tức là ngoài nhìn thấy âm hồn thì yêu quỷ hay thần tiên đều không ngoại lệ.
Tử Luân không hề do dự mà trả lời: "Chưa từng." Kể từ lúc cậu va phải "vận rủi" này thì chưa bao giờ thấy được thứ gì đẹp đẽ cả, không phải oan hồn vất vưởng thì đều là yêu tinh quỷ quái.
"Hừm, vậy sao?" Phổ Thất bỗng chốc trầm tư: "Nghĩ kĩ lại thì nơi ngươi đang ở là kỹ viện, lại ít khi rời khỏi đây thì không gặp cũng là lẽ đúng."
"Đúng đấy, nơi mua hoa bán nguyệt thế này thì người nghe giống thần tiên như lời lão nói sẽ không đến đây đâu, nhưng việc đó quan trọng lắm sao?"
"... Không hẳn." Phổ Thất chậm rãi lắc đầu.
"Nếu không có gì nữa thì đến ta hỏi, lão nói sẽ đẩy ta đến đường chết là thật à?"
"Đẩy ngươi đến đường chết?"
"Thì không phải khi nãy nói rằng sẽ tìm cách đưa ta đến gặp Phác Gia sao? Như thế chẳng phải tự tìm đường chết thì là gì?"
"Ngươi..." Phổ Thất bất lực gật đầu, sau đó hạ giọng tự nhiên nói: "Không phải là muốn giết ngươi, đừng nghĩ ngợi sâu xa như vậy, bần đạo đến để giúp ngươi giải trừ ân oán."
"Lão càng nói càng khó hiểu, ta rốt cuộc đắc tội họ chuyện gì chứ?" Tử Luân mất kiên nhẫn giục lão nói tiếp.
"Ngươi không biết thì bần đạo có thể biết sao? Nhưng có vẻ như đây là ân oán từ kiếp trước."
"... Ta bắt buộc phải đến đó sao?" Tử Luân ủ rũ, thần tình lộ rõ cự tuyệt không muốn đi đến đó, Phổ Thất có thể nhìn thấy điều này nên lão liền thay đổi sắc mặt, ôn hoà cười nói.
"Thật ra ngươi cũng không cần phải đến đó, ta nghĩ nếu ngươi viết một bức thư chân thành hối lỗi đem cho tân nương thứ mười, nhờ tân nương đã được chỉ định chuyển thư hộ ngươi, ắt hẳn họ sẽ niệm tình mà tha thứ."
Phổ Thất nói xong còn không tin được lời chính mình, nhưng không ngoài dự đoán, tên ngốc kia thật sự nghĩ việc đơn giản như vậy có thể dứt điểm ân oán của hắn.
"Thật sao?!" Tử Luân mừng rỡ, hắn phấn khích đập tay lên bàn một cái: "Nếu chỉ cần thế thì ta sẽ viết một bức thư thật cảm động!"
Nói thế rồi Tử Luân lại quay ngoắt nhìn sang Phổ Thất: "Nhưng làm sao biết được ai là tân nương thứ mười?"
Dù Tử Luân đã tìm ra cách giải quyết nhưng việc tìm tân nương cũng như mò kim đáy bể, nữ nhân trong thiên hạ không phải chỉ có vài người, làm sao biết được ai "may mắn" được Phác Gia để ý đến chứ?
Phổ Thất cứ như chỉ đợi câu hỏi này, lão lấy trong tay áo ra một cành mạn đà la hoa chưa nở, đưa cho Tử Luân.
"Giờ hợi canh thứ hai đêm nay cầm cành hoa này đi dạo từng nơi, đến cửa của tân nương thứ mười tự khắc hoa sẽ nở, khi đó thì làm theo lời bần đạo nói, ngươi sẽ thoát nạn."
Tử Luân nhìn ngắm cành hoa trống trơn không hề có gì, ánh mắt đầy hoài nghi, một chốc sau Phổ Thất đứng dậy xin phép rời khỏi, Tử Luân mặc dù vẫn còn khá nhiều khuất mắt chưa được giải đáp nhưng cũng chỉ đành để dịp khác.
Đó là những gì hắn nghĩ và không hề biết rằng bản thân đã bị lừa.
"Thứ lỗi cho bần đạo không còn cách nào khác... Tiểu tử, đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng của ngươi còn ở dương thế này."
Phổ Thất thở dài buồn bã, không ai biết lão ưu sầu vì điều gì, chỉ bản thân lão hiểu rõ mình vừa làm gì, bởi vì bảy ngày trước là ngày Phác Gia đã tìm được tân nương chứ không phải bây giờ.
Tức là chỉ trong đêm nay kiệu hoa sẽ đến đón người, kẻ được định phải lên kiệu hoa vốn dĩ là Tô Lệnh Hồng, tiểu thư của Tô Gia, ngày mà Tô Minh Mạnh nhìn thấy kiệu hoa kết bằng bỉ ngạn trước cổng, lão ta suýt thì đứng tim mà chết, lão biết không thể kháng ý của Phác Gia, nhưng nghĩ Lệnh Hồng là nhi nữ duy nhất lão có nên không nỡ, cùng lúc đó Phổ Thất tìm đến và nói có thể "thế tân nương" điều kiện người kia phải cùng sinh thần bát tự với Lệnh Hồng, không trọng nam hay nữ vì dẫu họ cũng không thể sống đến bình minh, Phổ Thất còn nói bảy ngày nữa sẽ có người tự đến tìm, trên tay hắn cầm mạn đà la hoa đang nở.
Và thế là có viễn cảnh tân nương ngồi trên kiệu hoa không ai khác lại là Chiêu Tử Luân, cậu ngàn vạn lần không ngờ khi bản thân vừa đến trước cửa đã bị đánh ngất, trong lúc thần trí mơ màng không tỉnh táo cậu vẫn nghe được lời của tì nữ Tô Gia kể rõ đầu đuôi sự việc, cậu bị trói chặt và bắt uống một lệnh bùa nên đánh lừa được hình nhân giấy, trong một ngày giờ tới trong mắt chúng Tử Luân chính là Tô Lệnh Hồng.
Toàn bộ sự việc đã diễn ra cho đến tận giờ đều trong tính toán của Phổ Thất, Tử Luân nắm chặt tay thành đấm, cậu ngấu nghiến tấm vải đang nhét trong miệng mình rồi phun ra, hai tay cố vùng vằng dây trói đến sưng đỏ nơi cổ tay, Tử Luân không biết là mình đã bất tỉnh bao lâu, càng không xác định được bản thân đang ở đâu khi bốn bề đều là vách ngăn kiệu hoa.
"Khốn kiếp!" Tử Luân chồm người về phía bên phải, cũng may mắn là họ trói tay cậu đằng trước nên vẫn có thể dùng để vén màn kiệu hoa, ngay khi Tử Luân vừa vén lên thì bất chợt cậu giật mình kinh hãi, toàn thân lùi về đằng sau, giương mắt sợ hãi nhìn về khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ kiệu hoa, một gương mặt của hình nhân giấy đang hướng trực diện vào đối mặt với cậu, từng ngũ quan vô hồn được vẽ bằng nét mực đỏ đen cứ chằm chằm nhìn Tử Luân, dọa cậu suýt nữa hồn lìa khỏi xác.
"Tân nương, đã đến rồi, mời người, xuống kiệu."
Rõ ràng hình nhân giấy không mở miệng nhưng lại có âm thanh vang vọng trong đầu Tử Luân, giọng nói âm u ngắt quãng không liền mạch.
"A...ưm " Tử Luân run rẩy lẩy bẩy, cậu lúc này giống như vừa bị vớt từ dưới băng tuyết lên, từ đầu đến chân đều lạnh toát không còn sức cử động.
"Tân nương, mời xuống, kiệu."
Biết rõ kiếp số đã định là không trốn thoát nổi, nghĩ đến người giấy mất kiên nhẫn bổ nhào đến mình chẳng hiểu sao Tử Luân càng thấy lo sợ hơn, cậu lê lết từng bước chân ra khỏi kiệu, vốn nghĩ họ đưa mình đến một nơi trông giống như âm tào địa phủ, quỷ khí yêu nghiệt tràn lan nhưng không ngờ chỉ là một cánh rừng hoang.
Tử Luân ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì dưới tay đã cảm giác có gì đó chạm vào, chưa kịp hoảng sợ thì sợi dây trên tay Tử Luân đã được cởi ra, hình nhân giấy cẩn thận quan sát một lượt từ trên xuống dưới của cậu, xem xét còn gì làm phiền cậu hay không, hành động này vô tình làm Tử Luân vơi đi nỗi sợ một vài phần.
"Ta..." Tử Luân định nói với chúng rằng mình không phải tân nương, tân nương thật đã bị thay thế, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì cậu nuốt hết lại vào trong, cậu còn nhớ bi kịch mà Hoa Cô Cô kể đến, tân nương thứ chín ở Tô Sơn vì từ chối mà cả thôn bị san bằng, cậu không thể liều lĩnh nói ra vì những người thân, huynh muội và nghĩa mẫu của cậu vẫn ở Đông Môn Trấn.
"Ta... phải làm gì?" Tử Luân ưu tư nói, cậu nghĩ chỉ còn cách đóng giả Tô Lệnh Hồng mà thuận theo họ mong được bình an, cậu càng mong ba hồn bảy phách của mình chịu nằm yên trong cơ thể.
"Đi, tìm Đài Vân Cát, trước bình minh, sẽ có người đến, đưa tân nương đi."
"Hả? Sao các ngươi không đưa ta đến đó?" Tử Luân bất mãn hỏi, giữa đêm giữa hôm bắt cậu tìm đường trong rừng, còn là ở một nơi xa lạ cậu chưa từng đến, bọn hình nhân giấy này định lười biếng không muốn khiêng kiệu nữa à?
"Không, tân nương, tự tìm, tự tìm đường, không tìm được đường, thì ở lại."
"Ở lại?"
"Ở lại, làm ma dẫn đường, cho các, tân nương sau."
"..."
Tiếng hình nhân giấy trả lời ngắt lửng không liền mạch càng khiến tâm tư Tử Luân bức bối khó chịu, thế quái nào mà chuyện xui xẻo này lại xảy ra với cậu cơ chứ?
"Cái đó..." Tử Luân lúc này mới để ý, trên tay các hình nhân giấy đều đang cầm một ngọn nến, nghĩ cũng buồn cười, không phải giấy sợ lửa nhất sao? Bọn gia nhân của quỷ này không sợ bị đốt thành tro à?
Hình Nhân Giấy thấy Tử Luân chỉ tay về ngọn nến họ đang cầm, tất cả đều đồng loạt khựng lại, mà đúng hơn là nãy giờ bọn chúng cũng có di chuyển đâu, chỉ đơn giản im lặng đến rợn người, hình nhân giấy duy nhất trò chuyện với Tử Luân là kẻ vận y phục có vẻ khác hơn so với những kẻ khác, có lẽ là kẻ có chức vị cao hơn.
"Tân nương, muốn, đốt họ sao?" Hình Nhân giấy quay sang nhìn những kẻ kia.
"Gì chứ? Sao ta lại muốn đốt họ? Ta chỉ muốn hỏi sao các ngươi lại cầm nến trong khi bản thân làm bằng giấy thôi."
"Những kẻ, này, khi còn sống từng thiêu chết người, vô tội, nên khi chết bị trừng phạt, sau mỗi lần hoàn thành mệnh lệnh, đều phải tự thiêu bản thân, đến khi cần, sẽ được vẽ ra." Hình Nhân giấy thong thả nói, lời của hắn đều không thẳng một câu khiến Tử Luân từ sợ hãi lúc đầu giờ chuyển sang khó chịu, dù vậy cậu cũng chẳng thể trách vì chúng là được kí gửi hồn vào giấy.
"Ta cũng từng nghe nói những kẻ sống ác đức sau khi chết, nếu không thể đi xuống địa phủ đầu thai thì sẽ thành vong sai cho quỷ, sẽ luôn phải trải qua những đau đớn mà chúng đã gây ra cho người khác lúc còn sống, hóa ra là thật à?" Tử Luân xoa cằm bày bộ dáng trầm ngâm: "Bọn họ tự đốt bản thân bao lâu rồi?"
"Hơn sáu, trăm năm."
"Khiếp, hơn sáu trăm năm không được siêu thoát?" Tử Luân ngạc nhiên, cậu thở dài thương xót: "Biết là tội của họ chết ngàn lần cũng không hết tội nhưng họ chết hơn ngàn lần rồi mà nhỉ?"
Các hình nhân giấy ngơ ngác nhìn nhau, họ không có biểu cảm khác ngoài nét vẽ mặc định trên gương mặt, nhưng có thể hiểu rõ các hình nhân giấy đều đang chung một suy nghĩ: "Tân nương có vấn đề về đầu óc à? Từ đây đến khi trời sáng nếu không mau tìm được Đài Vân Cát thì sẽ chết, thế mà không tranh thủ đi còn đứng đó nói nhăng nói cuội."
"Phù"
"?!!?"
Các hình nhân giấy đồng loạt bất động ngay khi Tử Luân thổi tắt các ngọn nến trên tay những hình nhân đang cầm, đến cả kẻ trò chuyện nãy giờ với Tử Luân cũng kinh ngạc.
"Sao? Có phải thấy là rất biết ơn ta không? Không cần đa tạ." Tử Luân hất mặt tự đắc nói.
"..." Hình nhân giấy đang đứng cạnh Tử Luân phất nhẹ tay, lập tức những ngọn nến vừa tắt lại được thắp sáng lần nữa, Tử Luân nổi cơn phẫn nộ định quát hình nhân giấy thì thấy nó đã áp sát mặt kề mặt cậu, Tử Luân bị dọa ngã người về sau, giọng nói của nó càng âm u lạnh lẽo hơn.
"Tân nương, việc này, nếu dám làm lần nữa, sẽ đắc tội với Phu Nhân."
Phu Nhân? Không phải là đang nói người đang nắm địa vị cao nhất ở Phác Gia sao? Vậy nếu cậu thổi tắt nến là đắc tội với quỷ à? Tử Luân bất giác lạnh sóng lưng, cậu khịt mũi bĩu môi nói.
"Ta.. ừm... Nếu như đêm nay ta không qua khỏi thì ta cũng muốn làm việc gì đó có ích trước khi chết, ta nghĩ thổi tắt nến thì các ngươi có thể đi đầu thai nên ta mới..."
"..." Các hình nhân giấy nhìn nhau như muốn nói gì đó, nhưng rồi đều giữ lại trong lòng, suốt sáu trăm năm qua chưa từng có một ai nghĩ đến điều này cho họ, các tân nương trước không phải hoảng sợ bỏ chạy thục mạng thì là chết ngất trong kiệu hoa, Tử Luân là người đầu tiên quan tâm đến những kẻ như chúng.
Hình nhân giấy trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: "Tân nương, người, nếu không đi thì sẽ, chết đấy."
Trên đời này đúng là không gì dọa Tử Luân nhanh bằng việc bị giết, cậu lập tức bật đứng dậy, phủi hết cát bụi trên hỉ phục tân nương, cậu giật lấy đèn lồng đỏ trong tay hình nhân giấy rồi quay lưng đi.
"Được rồi ta không phí thời giờ với các ngươi nữa, lòng tốt không được báo đáp, hừ!"
"..." Các hình nhân giấy đồng loạt gọi: "Tân nương."
"Lại làm sao?" Tử Luân bực bội hỏi: "Không phải giờ ta đi tìm cái Đài đó là được sao?"
"Đốt lửa thắp đèn
Một tắt một vạn
Lồng đèn chữ Hỷ
Nghênh đón tân nương.
...
Đốt lửa thắp đèn
Trăng soi trăng sáng
Tân nương đi lạc
Ngăn cách âm dương."
"Ha?" Tử Luân nhếch môi, gì đây? Bây giờ còn định trù ẻo cậu sao? Tự dưng khi không lại hát lại mấy lời quái dị đó, nào là ngăn cách âm dương với đi không trở về? Chẳng lẽ chúng muốn cậu chết thật hay sao bọn hình nhân xấu xa này? Nhưng khi cậu định làm lơ bọn chúng thì lại có một đoạn hát chen vào, lời hát lần này dường như cậu chưa từng nghe chúng hát trong suốt đoạn đường, giống như bây giờ mới chịu để cậu biết.
"Ba đồng trong kiệu
Một mua áo giấy
Một lấy giao tình
Một ngậm trong miệng
Tự khắc bình an."
Ngay khi chúng vừa dứt lời thì tất cả đều không hẹn mà khiêng kiệu tiến về phía trước, sau đó lẩn khuất sau màn sương dày đặc, Tử Luân run rẩy cầm chặt lồng đèn, trò chuyện nãy giờ khiến cậu suýt quên chúng đều là ma rồi, nhưng lời chúng vừa hát có ý nghĩa gì chứ? Hay chỉ đơn giản là hát tiễn biệt thôi?
"Hừ, đúng là chỉ biết dọa người." Tử Luân nghĩ rồi bước đi tiếp, cậu phải mau chóng tìm kiếm Đài Vân Cát hình nhân giấy nói trước khi trời sáng, nghĩ lại thì nếu bây giờ cậu bỏ chạy cũng được, nhưng liệu có thể chạy trốn bình an hay không mới là điều Tử Luân bâng khuâng nhất.
Tử Luân cứ như vậy mà tiến sâu vào cánh rừng rậm đáng sợ giữa đêm, cậu vô phương vô hướng đi lòng vòng, cảm giác dường như bản thân đã quay lại điểm xuất phát, con đường ở đây cũng không dễ dàng, cậu bước thấp bước cao đi đến mỏi nhừ cả hai chân, đã một canh giờ trôi qua mà vẫn chưa có kết quả gì, rốt cuộc Đài Vân Cát ở đâu vậy chứ? Thêm nữa cái hủ tục bắt tân nương tự tìm đường đến nhà tân lang là do ai đề nghị vậy hả? Cậu kí đầu kẻ đó được không?
Tử Luân thở dốc mệt mỏi, cậu nâng tay vuốt những giọt nước lấm tấm trên trán, bộ dáng mệt mỏi vì đã rất lâu rồi cậu không vận động nhiều đến thế.
"Khốn kiếp! Càng đi càng lạc, không hề thấy dấu hiệu gì là có một Đài nào xung quanh cả!" Tử Luân hậm hực xoa cổ tay mình, vừa nâng lên thì phát hiện có vật gì đó nặng nặng trong ống tay áo, Tử Luân hiếu kỳ lấy ra thì là một túi vải đỏ thêu chữ "hỷ" chỉ hoàng kim, cậu bàng hoàng không biết nó đã xuất hiện từ khi nào.
Mở túi ra lại càng khiến Tử Luân ngạc nhiên hơn khi thấy có ba đồng vàng sáng chói bên trong, dưới màn đêm đen không chút ánh sáng, nguồn sáng duy nhất mà Tử Luân có là lồng đèn đỏ, Tử Luân hoài nghi đưa lên cắn một cái thì quả thật là vàng không sai.
"Vàng thật! Mình phát tài rồi!" Tử Luân mừng rỡ nói rồi sau đó lại buồn tủi thở dài: "Nhưng có còn sống để được dùng hay không đây?"
Cậu tỉ mỉ quan sát, xét thấy ánh trăng đang sáng trên trời cao cũng không sáng bằng ánh hoàng kim phát ra từ đồng vàng, bên trên còn đúc khắc chữ "Phác Minh" thì chắc chắn là vàng của Phác Gia, sao họ lại đưa cậu ba đồng vàng, mà từ lúc nào cơ chứ?
Bất chợt trong đầu cậu lại vang lên giọng hát của hình nhân giấy.
"Ba đồng trong kiệu... Không lẽ là đang nói ba đồng vàng này?" Tử Luân nhắm mắt gắng nhớ lại lời hát của hình nhân giấy.
"Ba đồng trong kiệu
Một mua đèn giấy
Một lấy giao tình
Một ngậm trong miệng
Tự khắc bình an."
"Một ngậm trong miệng?" Tử Luân tặc lưỡi nghĩ, nếu đã trùng hợp như vậy thì thử xem sao, cậu không chần chừ liền ngậm một đồng vào miệng, lúc này Tử Luân dường như thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, nơi đây vẫn là rừng nhưng cậu chưa từng đi qua đoạn đường này bao giờ, chẳng lẽ nãy giờ cậu bị ma che mắt sao?! Hóa ra chúng muốn khiến cậu kẹt ở đây đến tận sáng rồi đợi chết, nếu cậu không biết ngậm đồng vàng này vào miệng thì sẽ không thể thoát khỏi chúng, lúc này cậu mới phát giác ra những lời hát của hình nhân vốn có huyền cơ!