Chơi cô ấy một chút?
Nếu đổi lại là lúc trước, dưới sự xúi giục của mọi người Thích Hà có lẽ sẽ ác hướng gan biên sinh*, thật sự đi đùa bỡn tiểu ngốc tử này.
(*) là một câu thành ngữ trung quốc. Ẩn dụ cho việc tức giận đến mức có thể làm mọi thứ. Cũng đề cập đến sự tức giận quá độ (theo baike. Baidu.com)
Nhân tính chi ác*.
(*) Tuân Tử cho rằng: "Nhân chi sơ tính bản ác." tức con người sinh ra vốn có bản chất độc ác, phải nhờ vào sự giáo dục mà thay đổi trở thành thiện, bởi vậy người ta mới có từ "hướng thiện" chứ không ai bảo "hướng ác", vì ngay từ ban đầu đã là ác rồi.
Nguồn:
Xưa nay đều lấy bắt nạt kẻ nhỏ yếu làm bắt đầu.
Vấn đề là, cái đứa ngốc Vân Phồn Tinh này, vừa không yếu cũng vừa không nhỏ a!
Hai cái bánh bao nhỏ ở phía trước của cô, ngày đó còn ở trong sông, hắn cũng đã nhìn thấy rồi.
Hắn thậm chí có lúc còn hoài nghi, đầu óc của cô không tốt có phải hay không bởi vì bánh bao quá xuất chúng, khiến cho chất dinh dưỡng trong đầu óc bị hấp thu..
Đm!
Chờ đến khi Thích Hà ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, bên tai nháy mắt liền ửng đỏ, thân thể hơi nóng lên trạng thái hơi say.
Nếu không có những người khác ở chỗ này, hắn đều muốn đập hai bàn tay lên trên mặt mình để bình tĩnh một chút.
"Chơi cái gì? Khẩu vị của ta không có mặn như vậy." Thích Hà ghét bỏ nói.
Kỳ thật trong lòng hắn muốn hỏng luôn rồi, hắn không hy vọng những người khác biết được chính mình cùng tiểu ngốc tử kia có liên hệ.
Thích Hà hồn nhiên không chú ý tới, Phồn Tinh- đã từ đứa ngốc chuyển thành tiểu ngốc tử.
"Tiểu ngốc tử, ta cùng ngươi nói một chút, không được cùng bất luận kẻ nào lộ ra quan hệ giữa chúng ta, biết không? Ta dựa.."
Chảo dầu bị dính chút nước khiến cho váng dầu văng tung tóe!
Trên mu bàn tay vì nóng nên bị bỏng, Thích Hà quả thực nhịn không được mà chửi má nó.
"Còn có, tiểu ngốc tử kia, hai ta thương lượng một chút, ngươi có thể hay không đừng ăn châu chấu chiên dầu?" Về sau lão tử mẹ nó liền tự mình bắt rắn hổ mang cho ngươi, tự mình lột da rửa sạch sẽ cũng được!
Châu chấu chiên dầu này.. tính nguy hiểm quá mẹ nó cao!
Lão đại đang ghé vào trên bàn nhà Thích Hà làm bài tập, bên cạnh lót một tờ giấy vệ sinh, trên tờ giấy đặt một cây kẹo que bị gặm một nửa.
Nghe được Thích Hà nói, một lúc lâu sau Lão đại mới phản ứng.
Chậm rì rì mà ngẩng đầu lên.
"Giữa chúng ta, quan hệ.." Giọng nói của cô chậm rãi giống như con lười, phảng phất như đang tự hỏi cái gì, "Là quan hệ gì?"
Thích Hà lúc ấy tức giận đến..
Tức giận đến mức chính mình muốn nhảy thẳng vào trong chảo dầu luôn, biết không?
Tiểu ngốc tử này, quả thực tra đến mức rõ ràng.
Trong nồi vẫn còn đang chiên châu chấu cho ngươi ăn, kết quả ngươi quay đầu đi liền hỏi lão tử cùng ngươi có cái quan hệ gì?
Tức giận đến mức Thích Hà đem cái xẻng hung hăng ném trong nồi, ngay sau đó liền phát ra một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết--
"..."
Đm!
Dầu bắn ra ngoài, rơi trúng tay!
Đau đớn thường khiến người ta thanh tỉnh, Thích Hà thật đúng là mẹ nó trong nháy mắt tỉnh táo lại, tự hỏi chính mình một câu: Đúng nha, quan hệ giữa hắn cùng tiểu ngốc tử kia là cái gì?
Thực rõ ràng, không có quan hệ gì a!
Nhiều lắm chính là hắn thấy chỉ số thông minh của tiểu ngốc tử này thấp đến mức đáng thương, cho nên mới hảo tâm làm thức ăn cho cô mà thôi.
Bố thí, đúng chính là cái loại quan hệ bị bố thí.
Sau khi làm xong châu chấu chiên dầu, Thích Hà đặt nó lên trên bàn, Lão đại ngước mắt ánh mắt trông mong mà nhìn hắn.
Trong lòng Thích Hà đột nhiên có loại dự cảm xấu--
Lúc trước, lần đầu tiên tiểu ngốc tử này bắt hắn làm thức ăn cũng là mắt trông mong như vậy mà nhìn hắn.
Cô lại muốn làm cái chuyện xấu gì?
"Cái đề này, ta không biết làm." Phồn Tinh đem đầu bút chì cắn đến so le không đồng đều, chỉ chỉ vào đề số học, sau đó lại bắt đầu cắn đầu bút.
Thích Hà bực bội mà nhìn cô một cái, "Ngươi không biết làm đâu có liên quan gì tới ta?" Hắn là một cái người không có lý tưởng, học tập cũng không thành thạo a!
"Răng rắc!" một thanh âm động vang lên.
Phồn Tinh yên lặng đem đầu bút chì bị cắn đứt từ trong miệng nhổ ra.
Nghiêng nghiêng đầu bên trên gắn đầy kẹp plastic Mary Sue bảy màu, đối với Thích Hà nói, "Ngươi không giống, có thể học." Làm một đóa Tiểu Hoa Hoa học tập thật tốt, thuận tiện còn dạy cho cô.
Chỉ số thông minh của Phồn Tinh tuy rằng không cao, nhưng không biết vì sao, trong xương cốt lại cất giấu bá đạo cùng cố chấp.
Hơn nữa vẫn là loại bá đạo không cho người khác không tuân theo, cô nói cái gì, liền mạnh mẽ ấn đầu người ta bắt đi làm.
Chỉ là dưới tình huống tầm thường, không thế nào nói ra mà thôi.
Thích Hà: ?
Đây chính là tiếng người sao?
Ngươi mẹ sẽ nó không, vì cái gì không tự đi mà học?
Vì cái gì muốn lão tử học?
Hôm nay đệ nhất càng~~~
Nhị Cẩu: Ý tưởng ban đầu của ta, là trói định Chiến Thần đại nhân với một cái tiểu bạch hoa thấu hiểu lòng người* làm tức phụ nhi.
(*) nguyên bản là thiện giải nhân ý
Chiến Thần đại nhân: Ngày cha ngươi. Ngươi xem cô ấy giống tiểu bạch hoa sao?
(tấu chương xong) ?
Danh Sách Chương: