Mục lục
[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit + Beta: soda chanh
Thích Hà nhíu mày.
Tại sao lâu như thế rồi mà tiểu ngốc tử kia còn chưa có trở về?
Không phải là ở trên đường xảy ra chuyện gì chứ?
Sau khi trái lo phải nghĩ một lúc, Thích Hà vẫn quyết định đi ra ngoài tìm thử xem.
Tuy rằng tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia rất bưu hãn, nhưng mà dù sao thì đầu óc cũng không bình thường, hơn nữa còn có khuôn mặt lớn lên khá xinh đẹp, nếu.. nếu mà gặp gỡ phải cái loại mặt người dạ thú gì gì đó, sợ rằng sẽ bị mắc mưu.
Thích Hà một đường từ nhà tìm đến trường học, cuối cùng ở cái chỗ ngoặt trong một góc, nhìn thấy Phồn Tinh co thành một đống.
"Tiểu ngốc tử?"
Phồn Tinh ủy khuất ba ba mà giương mắt lên, cặp mắt đen mượt hàm chứa hai luồng nước mắt - một bộ dáng mà Thích Hà chưa từng nhìn thấy trước đây, nhược nhược mà hô một tiếng đau.
Đau?
Nơi nào đau?
Sau khi Thích Hà nâng Phồn Tinh dậy, từ trên xuống dưới kiểm tra rồi một phen, cũng không có thấy bất luận một cái miệng vết thương nào.
Tiểu cô nương vuốt bụng, mềm như bông mà ghé vào trong lồng ngực Thích Hà, "Thích Hà, ta đau bụng." Rất đau, đau hơn cả việc cô bẻ gãy cánh tay mình đào đường hầm.
Thích Hà phát hiện chính mình vậy mà lại--
Nháy mắt đã hiểu được.
Cũng không phải bởi vì hắn đáng khinh có được không?
**
Hắn chính là.. được rồi, chính là vì thời điểm lúc trước xem mấy cái loại sách tiểu nhân không thể miêu tả mà học được.
Nữ nhân nếu như nói là bị đau bụng mà nói, hầu hết đều chính là bởi vì cái nguyên nhân này.
Thích Hà ngồi xổm xuống, "Ngươi đứng lên, ta cõng ngươi trở về."
Lại nói, hắn cùng tiểu ngốc tử ở cùng nhau lâu như vậy, thật đúng là không phát hiện Vân Phồn Tinh đã tới kỳ sinh lý. Có lẽ là bởi vì ngày thường cô ngây ngốc ngơ ngác, giống như một đứa con nít, cho nên hắn mới hoàn toàn không nghĩ tới việc cô cũng có kỳ sinh lý.
Phồn Tinh ghé vào trên lưng Thích Hà.
Mềm oặt giống như một chú gấu bông, hai cánh tay trắng trắng khoanh lại trên cổ Thích Hà.
Sau khi nằm một hồi lâu, mới cảm thấy đỡ lại.
Thích Hà bỗng ngửi thấy mùi que cay còn chưa kịp tan đi, "Tiểu ngốc tử, ngươi đừng nói với ta là ngươi vừa rồi còn ăn que cay nhá?"
"Ăn." cô đau, cho nên nhịn không được ăn nhiều thêm mấy miếng que cay giảm áp lực.
"Sau này, những lúc bị đau bụng, không cho phép ăn."
"Vì cái gì?" Đại lão tỏ vẻ không hiểu.
Thích Hà: .
Thực tốt nha, vấn đề này hỏi rất có kỹ thuật rất có hàm lượng!
Hắn trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà lại không biết nên trả lời như thế nào.
Gương mặt Thích Hà đỏ lên, cái này mẹ nó.. Nên giải thích như thế nào đây?
Qua vài phút, lão đại lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Vì cái gì không cho phép ăn?"
Thích Hà nhận mệnh mà thở dài một hơi.
Đm!
Đối mặt một đứa ngốc, hắn có cái gì mà phải ngượng ngùng chứ?
Không phải chỉ là đi giải thích cho nữ hài tử cái gì gọi là kỳ sinh lý, vấn đề ăn kiêng khi đến kỳ cùng với những việc cần chú ý khi đến kỳ sinh lý thôi sao?
Ngươi cho rằng hắn sẽ bởi vậy mà xấu hổ với giận dữ muốn chết sao?
Không, chắc chắn không!
Thích Hà từng câu từng chữ mà giải thích cho Phồn Tinh, giảng đến cuối cùng, hắn thậm chí còn phải tự gật đầu. Chính là cái loại cảm giác khi ngươi nắm giữ tràn đầy kỹ năng, sau đó lại giảng dạy lại cho một đứa học sinh hoàn toàn không hiểu cái gì, mà học sinh này lại còn phá lệ chăm chỉ hiếu học, ngươi nói cái gì cô ấy đều gật đầu..
Cái loại này cảm giác thành tựu này, chậc chậc, siêu thích!
"Nga." Phồn Tinh nghiêm trang mà gật gật đầu, bộ dáng nhỏ nhắn thực nghiêm túc.
Trong lòng Thích Hà như được trấn an.
Nhưng mà thực nhanh, hắn liền tự trấn an không nổi.
Sau khi mua được băng vệ sinh về nhà, đại lão tỏ vẻ sẽ không dùng.
Thích Hà: .
Là một thằng con trai trẻ tuổi đang học cấp hai, Thích Hà cũng không biết chính mình vì cái gì lại phải trải qua cái loại sự tình xấu hổ như thế này?
Dù sao.. Thực toan sảng*.
(*) Thực chua: Bắt nguốn từ quảng cáo mì ăn liền có vị chua, do Wang Han đóng vai chính. Khẩu hiệu "Thật chua" đã được sử dụng để thể hiện cảm giác hấp dẫn của mì ăn liền. Sau đó, khi giao tiếp và giải thích của mọi người, được sử dụng để thể hiện một cảm giác bất ngờ tương tự như thuốc lắc, sự thoải mái hoặc một chút chế giễu. Có thể hiểu như "thật chua chát" hay "thật chua xót" chằng hạn
Là sự toan sảng mà người khác khó có thể tưởng tượng được.
Nấu nước ấm, pha đường đỏ, thuận tiện còn mua thêm mấy miếng ấm bảo bảo*.
Sau khi chờ Phồn Tinh ngủ thiếp đi, Thích Hà mới mỏi mệt bất kham mà trở về phòng.
Sưu Thần Hào ngầm đau lòng a!
Nhìn xem! Nhìn xem! Nó đã nói đây là một vấn đề rất nhị bức rồi mà, thấy Chiến Thần đại nhân của nó đều đã bị bức thành cái bộ dáng quỷ gì đây chứ.
Mấy cái loại công việc hầu hạ người khác này, vậy mà đều làm được thuận buồm xuôi gió như vậy..
* * *
Thích Hà: Nhìn xem, thấy ta giặt quần áo sạch sẽ không?
Thích Hà: Nhìn xem, ta pha nước đường đỏ có ngọt không?
Thích Hà: .
Dần dần trở nên cha hóa rồi.
(tấu chương xong)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK