Edit + Beta: soda chanh
Ngọa tào!
Lực đạo mà tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia dùng để đánh người, tuyệt đối không thể dùng lực lượng của người bình thường mà so sánh!
Ngẫm lại lúc trước cô cũng không tốn chút sức nào mà có thể ném mình xuống sông, sau đó lại vớt lên trên bờ.
Thích Hà theo bản năng đánh một cái rùng mình, ba bước như hai bước mà vội vàng ngăn lại Phồn Tinh đang trong cơn hành hung.
Sờ soạng cái đầu trong bao nilon kia, sau khi sờ đến cái mũi Thích Thịnh, bằng trực giác mà đưa tay đặt trước hai cái lỗ, sau đó xem xét hô hấp..
Nguy hiểm thật, vẫn còn thở!
Thích Hà vội không ngừng mà giữ chặt tay của Phồn Tinh, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Mẹ nó, lại đánh thêm chút nữa liền có án mạng!
"Ngươi đang làm cái gì?" Sau khi đã chạy ra xa, lúc này Thích Hà mới lòng còn sợ hãi mà chất vấn.
Bà mẹ nó!
Hù chết cha!
Tiểu ngốc tử này nếu không phải là ở bên người hắn thì đây sẽ là lần đầu tiên phạm tội giết người đi?
Phồn Tinh chỉ là duỗi tay chọc chọc vết bàn tay trên mặt Thích Hà, "Người hôm nay bắt nạt người có phải hay không chính là hắn?" Cô đều không đành lòng mà xuống tay với Tiểu Hoa Hoa, những người khác đều không đủ tư cách mà bắt nạt hắn.
Bằng không mà nói, liền sẽ thực tức giận.
Phồn Tinh bênh vực người của mình, tựa hồ là đã khắc sâu ở trong linh hồn.
Chỉ cần bị quơ vào lãnh địa của cô, nhất định đều phải thật tốt, không thể bị người khác bắt nạt. Đây tựa hồ là một loại bản năng khó có thể miêu tả, chẳng sợ khi đầu óc cô không thể sử dụng tốt, cái bản năng này vẫn tồn tại như cũ.
Trong lòng Thích Hà cảm thấy quái quái.
Tiểu ngốc tử này vừa rồi sở dĩ đối Thích Thịnh hạ độc thủ tàn nhẫn, không phải là vì làm cho hắn hết giận đi?
Đã yêu thầm hắn, yêu thầm đến này phân thượng này sao?
Thích Hà không biết vì sao, thế nhưng còn mạc danh cảm thấy có chút khẩn trương.
Thích hắn kiểu này là đã thích đến mức có thể vì hắn giết người, đến cuối cùng tiểu ngốc tử này nếu là phát hiện hắn không thích cô mà nói..
Có thể hay không thẹn quá thành giận, giết chết hắn không?
"Quên đi.. quên đi." Mặt Thích Hà có chút nóng lên.
Phồn Tinh thò mặt lại gần, hướng về trên mặt Thích Hà thổi thổi khí.
Thổi trúng, Thích Hà lúc ấy liền..
"Khụ khụ.. Khụ khụ khụ khụ.." Khụ đến mức thở hổn hển, bị nước miếng nghẹn họng.
Cô, cô có biết hay không loại hành động này có bao nhiêu ái muội?
Cơ hồ trong nháy mắt Thích Hà liền nhớ lại số thứ trong sách tiểu nhân không thể miêu tả mà mình sở hữu xem qua.
Thời điểm hắn xem lúc trước, thật không cảm thấy có cái gì lạ.
Nhiều lắm cũng chỉ là trong nháy mắt trong lòng rung động một chút mà thôi, xem xong liền quên.
Hiện tại, trong đầu hắn giờ tràn ngập toàn là mấy thứ nhan sắc phế liệu -- ()
"Ngươi là Tiểu Hoa Hoa mà ta muốn che chở, ta sẽ không để bất luận kẻ nào khi bắt nạt ngươi, hiểu không?"
Ngữ khí Lão đại tràn ngập một loại hơi thở bá tổng nồng đậm, cố tình là loại lời nói bá đạo khoác lác mà biết thấy ngượng, nhưng từ miệng cô nói ra thì một chút cảm giác không khoẻ đều không có.
Ta sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi.
Để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi.
Bắt nạt ngươi.
Ngươi..
Trong đầu Thích Hà vẫn luôn ở quanh quẩn những lời này.
Ong một chút, mặt nháy mắt liền bị thiêu cháy.
Chỉ ném xuống một câu, "Ai cần ngươi bảo hộ chứ!"
Xoay người liền đi, hoảng hốt mà chạy, nhìn thế nào cũng giống như là cô vợ nhỏ đang ngượng ngùng đến không chịu nổi.
Bởi vì quá khiếp sợ duyên cớ nên Thích Hà hoàn toàn không chú ý tới ba chữ ' Tiểu Hoa Hoa ' nương đến mức tận cùng kia.
Phồn Tinh nhìn bóng dáng Thích Hà, nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ có chút tò mò, "Nhị Cẩu, hắn như thế nào lại chạy mất rồi?"
Sưu Thần Hào: 【.. 】
Nó có thể nói, nó hiện tại hoàn toàn không muốn nói chuyện sao?
Nếu không phải nhìn lầm mà nói, Chiến Thần đại nhân vừa rồi thực rõ ràng là đang ngượng ngùng đi?
Hàng ngàn hàng vạn năm tới nay, Chiến Thần đại nhân vẫn luôn nổi tiếng với hậu thế là người mặt lạnh sương lạnh, ít nói ít cười, lãnh khốc cự người tới gần ngàn dặm.
Linh hồn mảnh nhỏ lại thả bay như vậy, có phải hay không thật quá đáng?
* * *
Phồn Tinh: Ta, Lão đại trồng hoa, chỉ cần ta muốn, nơi nơi đều sẽ là Tiểu Hoa Hoa của ta.
Thích Hà: A, trừ bỏ ta ở ngoài, mấy cái loại hoa khác mà nói, đừng nghĩ sống!
(tấu chương xong)
Danh Sách Chương: