• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người lạnh lùng như anh ta từ lúc nào mà cứ hay sát lại gần cô. Tư Hạ giữ nguyên tư thế, hít thở thật sâu. Mùi hương nam tính của anh mang đến cảm giác ấm áp, trầm lắng và quyến rũ cứ thế bắt đầu xâm nhập vào tâm trí cô. Cảm nhận được sức hút của bản thân với cô gái trước mặt, Chí Thần đưa tay nâng cằm cô lên, hướng ánh nhìn vào anh:

- Thích tôi rồi phải không?

Cô bật cười thoải mái, anh ta có bị hâm không vậy. Nghĩ sao cô thích anh ta, vừa không phải gu, mà còn thể loại côn đồ cô ghét nhất. Đừng nghĩ có vẻ ngoài một chút thì có thể hạ gục được cô, vì quan trọng vẫn là tính cách. Nhưng anh ta thì không có cái đó, người gì có thể lớn tiếng với con gái, ăn nói cộc cằn. Ai thèm chứ cô xin phép từ chối.

- Anh có phải đang bệnh rồi không?

- Ý cô là sao?

- Là bệnh ảo tưởng đó.

Tư Hạ đẩy mạnh người anh ra không quên để lại ánh mắt khó chịu, đi thẳng lên phòng, cảm thấy hả dạ vì tên này quá mức tự tin. Chắc trước giờ anh ta chưa từng bị ai từ chối nên có vẻ ngông cuồng rồi tự cho rằng ai rồi cũng thích mình.

Anh nhìn theo cô nghĩ thầm “Để xem cô còn giữ thái độ như vậy được bao lâu”.

Hai tuần trôi qua, Tư Hạ vẫn loay hoay trong khu biệt thự. Kể từ ngày hôm đó thì không thấy Chí Thần ghé qua nữa, muốn biết anh đã sắp xếp công việc cho cô như thế nào rồi. Cứ ngồi nhà như vậy cô cảm thấy rất nhớ bệnh viện. Tư Hạ lấy điện thoại tìm kiếm trong danh bạ, mặc dù cưới nhau đã lâu nhưng đến giờ cô vẫn không có số điện thoại của anh. Cô thở dài trong bất lực, nếu ra ngoài hỏi thì khá là khó xử. Vậy chỉ biết chờ thôi, nhưng nếu 1-2-3 tháng cũng không thấy anh ta thì sao? Cô nhớ đến hợp đồng hôn nhân trong đó có ghi thông tin của hai người lúc ký tên, tức tốc chạy vào phòng tìm kiếm.



- Đây rồi!

Cô bấm số liên lạc nhưng chỉ nghe tiếng chuông đổ liên hồi. Gọi đến lần thứ ba thì người bên kia bắt máy trả lời:

- Ai vậy?

- Tôi..tôi Tư Hạ đây.

- Bác sĩ Hạ.

- Cậu là..

- Em Tiểu Kiệt, chị không nhận ra giọng em sao?

- À! Số này là của Chí Thần phải không?

- Đúng vậy, hiện tại anh ấy đang bận việc nên chưa tiện nghe máy. Khi nào xong em sẽ báo gọi cho chị ngay.

Nghe giọng Tiểu Kiệt có gì đó không bình thường, Tư Hạ có chút nghi ngờ, thì vô tình nghe được âm thanh của máy theo dõi bệnh nhân mà cô vẫn thường xuyên tiếp xúc tại bệnh viện. Cô lo lắng đang có chuyện xảy ra mà Tiểu Kiệt không muốn cho cô biết.

- Tiểu Kiệt, cậu nói thật cho tôi biết Chí Thần đang ở đâu?

Tiểu Kiệt quay sang nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, với nhiều thiết bị y tế xung quanh. Nhớ lại lời anh nói trước khi ngất đi “Nhất định đừng để cho Tư Hạ biết tình trạng của tôi, có biết chưa?”. Nhưng tới mức này cậu cũng không biết chống chế với cô như thế nào, dù sao có bác sĩ Hạ ở bên theo dõi tình trạng của anh vẫn tốt hơn.



- Bác sĩ Hạ, em sẽ cử người đến đón chị. Khi tới nơi em sẽ giải thích sau.

Dự chuyện chẳng lành, cô nhanh chóng lên thay quần áo. Mười lăm phút sau, chiếc xe di chuyển vào bên trong biệt thự đón Tư Hạ đến căn cứ bí mật, lần này cô có thể thoải mái nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài. Nhưng Tư Hạ không còn quan tâm bởi lòng cô liên tục có cảm giác lo lắng, tất cả đều biểu hiện rõ trên nét mặt không thể che giấu của cô.

Tiểu Kiệt đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài căn cứ, vừa bước xuống xe Tư Hạ đã chạy đến hấp tấp hỏi:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì?

- Chị theo em.

Đi đến căn phòng quen thuộc mà lúc trước cô vẫn thường lui tới chăm sóc cho Tiểu Kiệt, Tư Hạ ngầm hiểu chuyện. Nhìn thấy bóng dáng người đàn ông nằm trên chiếc giường, trông không khác gì bệnh nhân vừa qua con nguy kịch. Máy móc điều trị hiện đại được đặt khắp nơi, cô bình tĩnh quay sang nói với Tiểu Kiệt:

- Đưa tôi thông tin tình hình hiện tại của anh ta.

- Chị đợi em một chút.

Cô bước đến gần, nhìn thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt, nhiều vết thương băng bó trông rất đau đớn của anh mà lòng có chút xót xa. Một người mạnh mẽ như vậy lại để bản thân bị thương nặng đến thế. Tiểu Kiệt đưa cho cô hồ sơ bệnh án của Chí Thần, anh ta vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, nói không sai thì tỷ lệ sống sót rất thấp nếu không may mắn vượt qua được. Hai viên đạn được lấy ra ở vị trí gần tim, ngoài ra còn nhiều vết chém sâu làm mất rất nhiều máu.

Tiểu Kiệt thở dài, giọng nói không giấu khỏi đau buồn:

- Anh ấy đã hôn mê hơn hai ngày qua, hiện tại mọi thứ đều phải bí mật nên bác sĩ không được có mặt ở đây quá lâu. Mặc dù Đại ca có nhắn em không được nói với chị, nhưng nếu nhìn anh ấy thế này lòng em cũng không yên. Dù sao chị cũng là bác sĩ giỏi sẽ chăm sóc dễ dàng hơn em.

- Được rồi, tôi sẽ ở lại theo dõi anh ta. Cậu yên tâm.



Tiểu Kiệt đã cho người sắp xếp một căn phòng riêng cho cô tại căn cứ, tuy nhiên hầu như mỗi ngày cô đều túc trực theo dõi tình trạng của Chí Thần. Có đêm nhịp tim tăng cao bất thường, Tiểu Kiệt bối rối nhìn cô lấm lem mồ hôi ra sức cứu lấy anh. Chắc chắn khi tỉnh lại sẽ kể tường tận quá trình cô vợ hợp đồng đã mệt mỏi, không đêm nào yên giấc ở bên cạnh anh như thế này.

Đến hôm nay đã là bảy ngày trôi qua, các chỉ số sức khỏe vẫn đang tiến triển tốt. Trời đã về chiều, hoàng hôn buông xuống mang những ánh nắng vàng, nhẹ nhàng len qua từng ô cửa. Cô ngả người ngủ quên bên cạnh giường bệnh của anh lúc nào không hay. Bàn tay bất chợt được sưởi ấm, cảm nhận từng tế bào khô ráp to lớn nhưng lại khiến người ta được chở che. “Là ai đây?” Cô vội ngồi bật dậy nhìn thấy anh có động tĩnh, liền hỏi:

- Chí Thần, anh tỉnh rồi sao? Có nghe tôi nói không?

Tiểu Kiệt có việc phải ra ngoài giải quyết, sau khi nghe Tư Hạ gọi điện thông báo Chí Thần đã tỉnh, cậu lập tức quay trở về căn cứ.

Nhìn thấy người đàn ông ngồi tựa lưng trên giường khỏe mạnh, Tiểu Kiệt thầm cảm ơn trời phật đã phù hộ. Đôi mắt cậu đỏ hoe cố nén những giọt nước mắt vui mừng, đi đến bên cạnh nắm chặt lấy tay anh:

- Cảm ơn Đại ca đã tỉnh lại, em thật sự rất lo lắng.

Chí Thần không quen với việc biểu hiện tình cảm, đặc biệt nghiêm cấm với người cùng giới. Anh mạnh dạn đẩy tay Tiểu Kiệt ra. Giọng nói vẫn lạnh lùng và vô tâm như ngày nào:

- Cậu bớt đi được không. Tôi vẫn còn sống đây.

Là nhờ ai mà anh mới còn hống hách được như vậy. Xem ra phải kể công của Tư Hạ để anh không còn mồm to được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK