Lâm Kha ngắm nhìn xung quanh, thấy khu nghỉ ngơi đại sảnh, nơi đó có rất nhiều chỗ ngồi tinh xảo.
Oa, ghế thật mềm!
Oa, ghế nảy ghê!
Đại trưởng lão Lâm Kha chọn lấy một cái ghế sô pha thoải mái nhất, vừa ngồi xuống, liền liếc thấy bóng dáng vội vã của Cơ Nam Tu!
Bóng dáng này, hóa thành tro cô cũng nhận ra!
Ý chí chiến đấu đáy lòng Lâm Kha trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực, đứng bật dậy, chạy về phía Cơ Nam Tu.
Thế nhưng chờ sau khi Lâm Kha đuổi tới đã không thấy Cơ Nam Tu đâu.
Cô thuận theo cầu thang đi tìm từng tầng một.
Rốt cục ở tầng thứ chín, cô nhìn thấy Cơ Nam Tu đang ngồi trên ghế nói chuyện với một người đàn ông hói đầu.
Ha ha ha, Cơ Nam Tu, ta tìm được ngươi rồi!
Lâm Kha không nói hai lời, co cẳng xông về phía phía Cơ Nam Tu, trước khi vệ sĩ của Cơ Nam Tu kịp phản ứng, cô đã vọt tới trước mặt Cơ Nam Tu, đôi chân dài bí mật mang theo gió nhẹ, bổ về phía đỉnh đầu Cơ Nam Tu.
Cơ thể Cơ Nam Tu phản ứng rất nhanh, khi Lâm Kha tấn công đến, đẩy bàn ra, mạo hiểm né được đòn tấn công của Lâm Kha!
"Lâm Kha!" Cơ Nam Tu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Kha âm trầm, đúng là tức cười: "Cô thật đúng là âm hồn bất tán!"
"Cơ Nam Tu!" Lâm Kha đạp không trúng, trở tay đánh cùi chỏ, đánh nhau với Cơ Nam Tu: "Ta đã nói ta sẽ không bỏ qua ngươi cơ mà!"
"Đúng là người phụ nữ điên!" Cơ Nam Tu gặp chiêu phá chiêu, hai người nhanh chóng đánh nhau trong sảnh tầng chín.
Hôm nay Lâm Kha mặc một chiếc quần jean vừa người màu xanh đậm và ủng ngắn da dê, phối hợp với áo thun bó sát người màu đen, làm nổi bật lên chân dài eo nhỏ của cô.
Phen đánh nhau này, vòng eo mềm dẻo và sức lực bùng nổ khiến cô nhìn vô cùng ngầu.
Cơ Nam Tu nhìn thấy Lâm Kha nổi điên, cũng là nổi giận, tay không chút khách khí phản đòn lại Lâm Kha.
Lâm Kha là loại người gặp mạnh thì mạnh, từng cú đấm cú đá mãnh liệt, hai người đánh tới cuối cùng quả thực là đấm nào cũng rơi lên da thịt, bàn ghế xung quanh gặp họa theo, bị hai người bọn họ đánh tan nát.
Đạo diễn Hứa đứng ở bên cạnh cũng nhìn ngây người!
Trời ạ!
Sức chiến đấu của người phụ nữ này thật mạnh!
Đây đúng là nữ số ba mà ông ta cần!
"Đừng đánh nữa!" tiếng kêu chói tai của chị Kim vang lên: "Lâm Kha, nếu cô còn muốn nhận người đại diện là tôi, cô hãy dừng tay cho tôi!"
Đôi chân dài của Lâm Kha đặt trên bờ vai Cơ Nam Tu, muốn đánh vai anh ta.
Hai tay Cơ Nam Tu tóm chặt lấy hai tay Lâm Kha, trói buộc cô trong ngực của mình.
Tư thế này muốn nóng bỏng bao nhiêu thì nóng bỏng bấy nhiêu.
Chị Kim cảm thấy mình sắp hỏng mất.
Chị ấy mới chỉ đi ra mấy phút, quay người lại Lâm Kha đã không thấy tăm hơi.
Không thấy thì thôi, cô ấy còn đang hành hung ông chủ!
Chị Kim thật muốn chết ngay tại chỗ cho rồi.
Còn có thể dẫn dắt được nghệ sĩ này không vậy?
Lâm Kha ngừng động tác, không hề tránh thoát lui ra ngoài, dán lại gần cơ thể Cơ Nam Tu ba phần, hai người gần như dán chặt lấy nhau.
"Cơ Nam Tu, ta nói rồi, ta nhất định sẽ tìm được ngươi."
Hơi thở thiếu nữ tươi mát của Lâm Kha phả vào mặt, trong đầu Cơ Nam Tu không kìm được thoáng hiện lên hình tượng tối hôm qua hai người dán chặt lấy nhau, nhớ tới dáng vẻ buổi sáng Lâm Kha không hề chớp mắt một cái thưởng thức sắc đẹp của anh.