Đều là người trẻ tuổi, cọ sát lẫn nhau sinh ra tia lửa cũng là bình thường.
Chắc hẳn tin đồn nghe được buổi sáng hôm nay là thật đúng không?
Cơ tổng coi trọng nghệ sĩ nhỏ nhà mình rồi à?
Cho nên mới cố ý đánh với cô ấy một trận như thế, là vì tranh thủ một cơ hội thử sức cho cô ấy?
Quả nhiên là dụng tâm lương khổ mà.
Đạo diễn Hứa cảm khái nói với Cơ Nam Tu: "Tiểu cô nương này vì thu hút sự chú ý của cậu, thật đúng là nhọc lòng."
Trong lòng Cơ Nam Tu lóe lên.
Thu hút sự chú ý của mình?
Còn không phải sao?
Rõ ràng tối hôm qua cô mặt dày mày dạn xông vào phòng của mình, sau khi làm xong mọi chuyện với mình, lại bày ra dáng vẻ như có thâm cừu đại hận với mình đánh một trận không nói, buổi tối còn đặc biệt chạy tới, lại đánh một trận với mình.
Dù sao cũng phải nói, thủ đoạn này của cô vẫn rất có tác dụng.
Chí ít mình đã hoàn toàn nhớ kỹ Lâm Kha cô.
Ánh mắt muốn nói lại thôi trước khi đi đúng là như thể lúc nào cũng đang nói với mình, cô lưu luyến không rời đối với mình.
A, ngoài miệng nói không muốn, chẳng phải cơ thể rất thành thật sao.
A, phụ nữ mà!
Bản thân Cơ Nam Tu cũng không nhận ra ý cười nơi khóe môi, khiêm tốn nói với đạo diễn Hứa: "Trò vặt nhàm chán thôi. Không nói cái này nữa, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện đi."
Về đến nhà, Lâm Kha nghe thấy chị Kim hưng phấn nói với mình chuyện thử vai, lúc này cô nghĩa chính ngôn từ trả lời: "Quay phim? Đóng phim à? Diễn lời thoại? Em không làm. Em không phải con hát."
Cô đường đường là đại trưởng lão Phù Tông, sao có thể làm loại chuyện này được.
Chị Kim bị Lâm Kha chọc cho tức cười, đưa tay gõ lên trán Lâm Kha: "Còn con hát cơ đấy. Em sống ở cổ đại à? Em không muốn đóng phim thì em ký với chị làm gì? Học được bản lĩnh rồi à! Bây giờ đĩa bánh trên trời rơi xuống, dù em có quỳ cũng phải ăn hết cho chị!"
Lâm Kha bĩu môi, ánh mắt kiệt ngạo bất tuần.
Chị Kim nhớ tới vừa rồi khi mình túm Lâm Kha trở về, cô ấy cẩn thận mỗi bước đi, dáng vẻ lưu luyến không bỏ.
"Lâm Kha, có phải em rất muốn gặp được Cơ tổng hay không?"
Cơ tổng đẹp trai nhiều tiền còn giữ mình trong sạch, xuất thân danh môn, đường đường là người thừa kế tập đoàn Cơ thị, tổng giám đốc giải trí Phi Thiên, người phụ nữ nào trên thế giới mà chẳng thích chứ?
Có thể khiến Lâm Kha không để ý cảnh cáo của mình, thiêu thân lao đầu vào lửa liều lĩnh ngủ với ông chủ, đây không phải thích thì là gì?
"Đúng!" Lâm Kha nghiêm mặt trả lời.
Lần sau gặp lại hắn, tuyệt đối sẽ giết chết hắn!
Chị Kim thở phào, ân cần dụ dỗ: "Vậy thì em phải quay phim! Không quay phim làm sao em nhìn thấy Cơ tổng được?"
Đáy mắt Lâm Kha ánh lên vẻ nghi hoặc: "Chỉ có quay phim mới có thể tiếp cận được Cơ Nam Tu?"
"Đương nhiên!" Chị Kim trả lời như đinh đóng cột.
"Nhưng bây giờ em cũng không cần quay phim, vừa mới em đã gặp được hắn rồi. Nếu không phải chị đến, em đã sớm giết chết hắn rồi!" đáy mắt Lâm Kha lóe lên vẻ khinh thường.
Chị Kim nhìn mà than thở đối với phương thức yêu đương của người tuổi trẻ bây giờ.
Yêu đương thì yêu đương đi, còn muốn giết chết!
Tình yêu kịch liệt như vậy, quả nhiên khác biệt với chị ấy.
"Cái này... Cơ hội này cũng không nhiều. Hôm nay chỉ là trùng hợp, nếu em muốn giết chết anh ta, tiền đề cũng phải là thường xuyên có thể nhìn thấy anh ta, đúng hay không?" Chị Kim quả thực vắt hết óc nghĩ từ.
"Em có thể tự mình đi tìm hắn!" Lâm Kha nắm tay, vẻ mặt nhất định phải đạt được.