• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Triệu Phương An được nghỉ phép, buổi sáng chưa kịp tỉnh giấc thì đã bị cánh tay của Bạch Diệp Nhan đập vào mặt làm Triệu Phương An đau điếng mà bật dậy, ôm chiếc mũi của mình Triệu Phương An nhăn mặt, cô ta là công chúa mà lần nào ngủ cũng ba trăm sáu mươi tư thế ngủ, không biết bao nhiêu lần Triệu Phương An bị tay rồi chân, còn cả đầu của cô ta va vào người, cũng chẳng hiểu cô ta ngủ kiểu gì mà cộc đầu đau như vậy mà cũng không thức giấc.

Giơ chân lên, Triệu Phương An đạp cho Bạch Diệp Nhan một phát khiến cô ta lăn một phát từ trên giường xuống đất, một tiếng kêu oai oái vang lên, Bạch Diệp Nhan tức giận vô cùng, bật dậy ôm sau đầu trừng mắt nhìn Triệu Phương An. Không kịp đề phòng, Triệu Phương An vừa quay đi thì từ lúc nào ở đằng sau nhói lên một cơn đau thấu xương, rồi cả căn nhà vang lên tiếng la hét thất thanh của Triệu Phương An.

Nhìn vết cắn qua gương, Triệu Phương An phải chịu thua cô công chúa này luôn rồi, còn có cả vết máu đông lại ở chỗ bị cắn, cô ta chỉ hành hung người khác là giỏi thôi, thà để mình đánh nhau vs chục tên tội phạm còn hơn là phải đánh nhau với cô ta. Cuối cùng, Triệu Phương An nghĩ ra một kế, đó là giả vờ cánh tay bị cô ta cắn không thể cử động được nữa rồi cuối cùng mọi việc trong nhà đều là Bạch Diệp Nhan phải làm hết, còn Bạch Diệp Nhan thì không biết mình đã bị lừa, Triệu Phương An diễn quá đạt, cũng nhờ mấy lần ở trong quân đội các đồng đội dạy cho việc giả chết để đánh lừa quân địch nên giờ Bạch Diệp Nhan dễ dàng mắc bẫy.

Nhìn Bạch Diệp Nhan cặm cụi lau dọn nhà, còn Triệu Phương An chỉ ngồi trên ghế sofa ăn bim bim và xem tivi,  đã vậy còn cười đắc trí. 

Bỗng chuông cửa vang lên, Bạch Diệp Nhan nhanh nhẹn ra nhìn qua ô mắt cửa, thì thấy một cô gái.

" Ai vậy?" Triệu Phương An ngồi trên ghế hỏi vọng ra.

"Một cô nương" mỗi lần mở cửa cho ai mà có Triệu Phương An ở nhà thì chắc chắn Bạch Diệp Nhan phải hỏi ý kiến của Triệu Phương An rồi mới được mở cửa.

Lát sau Bạch Diệp Nhan mới mở cửa, một cô gái bước vào, cô nương này dung nhan thật xinh đẹp, cô ta mặc một bộ váy xanh làm tôn lên vẻ thanh lịch với mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng cùng với chiếc mũi cao, ai nhìn cũng phải say đắm.

"Cô là ai?" cô gái kia cất tiếng nói làm Bạch Diệp Nhan hoàn hồn lại.

Triệu Phương An ngồi xem tivi nghe thấy một giọng nói quá đỗi quen thuộc tâm trạng liền trùng xuống, cô bật dậy đi ra ngoài cửa với khuôn mặt nặng nề và cau có.

"Chị đến đây làm gì?" Triệu Phương An nói.

"Phương An, đừng nói lớn tiếng như vậy, tôi đến đây thăm em" Cô gái kia cầm lấy bàn tay của Triệu Phương An  nói.

Nhanh chóng Triệu Phương An hất tay ra rồi nói: " Chị về đi, chúng ta không còn gì để nói"

" Phương An đừng đối xử với tôi như vậy" 

"Vậy chuyện chị làm với tôi một năm trước, chị có thấy như vậy là quá đáng với tôi không?" Triệu Phương An nhếch môi khinh bỉ nói.

Bạch Diệp Nhan với tình huống này chẳng biết làm gì, chỉ biết đứng co rúm người lại mà nghe hai người kia cãi nhau, An quen cô nương xinh đẹp này sao?

Cô gái kia nghe xong khuôn mặt cúi xuống, một lúc sau thì nhìn Bạch Diệp Nhan nói.

"Cô ta là ai? người yêu mới của em sao? không phải em nói ngoài tôi ra không muốn yêu thêm ai khác sao?" 

" Đúng là tôi đã nói như vậy, nhưng chị thì sao? một năm trước chị đã làm gì? Lén lút nói là đi công tác để kết hôn với một gã người nước ngoài sao? bây giờ chị lại trách tôi là không giữ lời à, là chị bỏ tôi trước"

" Em biết là tôi chỉ kết hôn để che mắt bố mẹ thôi, người tôi yêu vẫn là em" 

"Che mắt bố mẹ mà tay trong tay cùng người kia đi ăn uống khi chúng ta vẫn còn yêu nhau, hiện tại chị cũng có con với hắn rồi, đừng quay lại tìm tôi làm gì, chúng ta đã kết thúc lâu lắm rồi" TRiệu Phương An đẩy cô gái kia ra rồi đóng rầm cửa lại.

Đến bữa cơm trưa, Bạch Diệp Nhan vẫn lo lắng vì khuôn mặt của Triệu Phương An vẫn chưa hết cau có. Theo lời cô nương kia thì An và cô ta từng là tình nhân, nhưng cả hai người đều là nữ tử mà, nữ tử với nữ tử thì làm sao có thể yêu nhau. Trong đầu của Bạch Diệp Nhan xuất hiện hàng vạn câu hỏi.

"An, chiều nay ta muốn ăn bánh ngọt" 

" Để hôm khác tôi đưa cô đi"  Triệu Phương An vẫn cúi mặt ăn, không buồn nhìn người kia một cái.

Một người buồn làm người kia cũng buồn lây luôn, Bạch Diệp Nhan chán nản, muốn bày trò đùa nhưng cũng bị Triệu Phương An làm ngơ.

Từ lúc cô nương kia đến đây, Bạch Diệp Nhan phải chịu đựng khuôn mặt lúc nào cũng cau có của Triệu Phương An, cả ngày hai người chẳng nói câu gì mấy. 

Buổi tối khi còn đang ngồi say mê xem bộ phim yêu thích Bạch Diệp Nhan bỗng nghe thấy tiếng mở lon ở bếp, chạy vào thì cũng là lúc Triệu Phương An một hơi hết một lon bia. Vốn dĩ muốn uống rượu nhưng trong tủ chỉ còn bia nên Triệu Phương An liền lôi hết ra uống, hôm nay cô thật muốn uống say đến không biết gì, tại sao đang sống yên ổn, chị ta lại quay lại tìm cô làm gì chứ để cô phải đau đớn thế này.

" An đừng uống nữa, thứ này không tốt đâu." Bạch Diệp Nhan giật lấy lon bia khác trên tay Triệu Phương An.

Triệu Phương An bị giật mất lon bia thì cau mày rồi chẳng thèm để ý mà mở một lon khác, trên bàn còn rất nhiều. Bạch Diệp Nhan liên tục cướp lấy những lon bia khác nhưng dường như không khiến Triệu Phương An dừng lại.

" Được rồi, nếu ngươi muốn vậy thì ta sẽ uống cùng ngươi" Vốn dĩ Bạch Diệp Nhan ghét nhất là bia vì nó chẳng có gì ngon cả.

Một hơi giống Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan cũng hết liền một lon, thật khó uống nhưng không chịu thua kém nên cô mới nhắm mắt uống hết.

" Cô nương hôm nay là ai vậy?" Bạch Diệp Nhan Hỏi.

"Cố Tiểu Thanh"

"Ngươi và cô nương ấy có tình cảm với nhau?" 

"Đúng vậy" 

"Nữ tử cùng nữ tử cũng có tình cảm với nhau được sao?" 

"Tại sao không?"

"Thế giới của ngươi thật lạ"

"Ta cũng có người trong lòng của mình, huynh ấy là Ngô Tử, con trai của tể tướng, nhưng người huynh ấy thích là tỷ tỷ của ta, mặc dù biết là như vậy tình cảm của ta vẫn không thể thay đổi được cảm xúc của mình."

"Cố Tiểu Thanh và tôi từng yêu nhau, nhưng không nghĩ rằng cô ta lại lén lút kết hôn với người khác để làm hài lòng cha mẹ, cô ấy chọn gia đình chứ không phải tôi" 

" Tình yêu dù có to lớn đến đâu thì cũng thể vượt qua định kiến xã hội, vậy mà tôi cứ nghĩ mình yêu người đó bao nhiêu thì họ cũng yêu mình như vậy. Xem ra tôi sai rồi" Triệu Phương An rơi nước mắt nói.

Lần đầu tiên, Bạch Diệp Nhan nhìn thấy Triệu Phương An rơi nước mắt, cô ta hẳn là rất buồn, lần đầu tiên cô biết đến tình yêu của hai nữ tử, nhưng lại là một mối tình buồn. 

Đêm đến, cuối cùng người được bế vào giường lại là Bạch Diệp Nhan, cố uống liền một lon làm gì để rồi say gục ngủ ở bàn luôn.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK