• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù vết thương vẫn chưa lành nhưng Bạch Diệp Thanh không thể chậm trễ lên đường, cánh tay vẫn còn rất đau nhưng ngồi đợi nó hồi phục cũng không phải là cách, chi bằng đến Chu Quốc thật nhanh rồi lấy nước ở hồ thảo mộc để chữa trị có lẽ sẽ nhanh chóng lành lặn hơn.

" Không được, ông không được để nàng đi vào bây giờ" Hắc Linh Kiều biết được Bạch Diệp Thanh muốn tiếp tục lên đường liền giãy nảy không đồng ý.

" Nhưng mà ta đã khuyên nàng hết lời rồi nàng vẫn không thay đổi, ngươi nói ta phải làm sao?" Huấn Sinh khổ sở nói.

Nhìn qua cửa sổ y quán, Hắc Linh Kiều thấy Bạch Diệp Thanh vẫn còn đang khó khăn khi một tay của nàng vẫn rất khó khăn khi cử động, nếu không may gặp thích khách thì phải làm sao?

Buổi tối ở y quán, ba người ngồi chung một bàn ăn, Bạch Diệp Thanh cũng không để ý đến Hắc Linh Kiều lấy một chút, chỉ luôn coi cô ta là một cái bóng.

" Bạch Đế, tại hạ vẫn nghĩ ngài nên ở lại vài hôm nữa, với vết thương như vậy xuống núi sẽ rất nguy hiểm, huống chi đêm nay ắt hẳn có một trận cuồng phong." Huấn Sinh nói.

Ngồi bên cạnh, Hắc Linh Kiều mỉm cười hài lòng với những gì Huấn Sinh vừa nói.

" Đa tạ Huấn đại phu đã lo lắng, nhưng ta không thể chậm trễ ngày lên đường" Bạch Diệp Thanh vẫn rất kiên định .

Đúng như lời Huấn Sinh đêm hôm ấy một trận cuồng phong kéo tới, mưa bão lớn khiến con đường xuống núi bị sạt lở, con đường duy nhất cũng bị chặn đứng.

Sáng hôm sau Bạch Diệp Thanh không còn cách nào xuống núi nữa đành phải theo lời Huấn Sinh ở lại vài ngày, Hắc Linh Kiều là người vui mừng hơn cả.

Bởi vì núi bị sạt lở nghiêm trọng khiến vài người dân bị thương, y quán bỗng chốc thật bận rộn. Hắc Linh Kiều chạy qua chạy lại, lấy thuốc rồi cứu người cùng với Huấn Sinh. Bạch Diệp Thanh dù rất muốn giúp nhưng vì cánh tay rất khó cử động nên không thể làm gì khác.

Dù bận bịu đến đâu Hắc Linh Kiều vẫn không quên đến bữa sắc thuốc cho Bạch Diệp Thanh, cô còn tranh thủ việc ở y quán mà đi hái thêm chút trái cây, cho cả Bạch Diệp Thanh và cho mọi người.

Vì sợ Bạch Diệp Thanh không vui khi thấy mình nên Hắc Linh Kiều vẫn luôn trốn tránh để không chạm mặt nàng, nhân lúc nàng ra ngoài thì để thuốc và quả ở trên giường sau đó lại quay lại giúp Huấn Sinh chữa bệnh.

Buổi tối ngày thứ hai sau khi núi bị sạt lở, đa phần người dân đều đã bình phục, có vài người đã được người nhà đưa về nghỉ ngơi, vài người vẫn ở lại để theo dõi. Hắc Linh Kiều đến đêm sẽ giúp Huấn Sinh trông coi bệnh nhân vì vậy thường hay ngồi ở bếp lửa trước cửa y quán. Mỗi giây phút rảnh rỗi thì Hắc Linh Kiều lại nghĩ đến Bạch Diệp Thanh, phải làm thế nào để nàng không hận mình nữa, xem ra việc này còn khó hơn là hái sao trên trời.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân ở phía sau, Hắc Linh Kiều giật mình quay đầu lại cứ ngỡ là người bệnh không ngờ lại là Bạch Diệp Thanh, đêm lạnh như vậy nàng không đi ngủ còn ra đây làm gì? Trên người còn không khoác áo choàng ngoài, một thân mỏng manh như vậy gió còn có thể cuốn đi.

Trong hoàn cảnh này, Hắc Linh Kiều lúng túng không biết làm thế nào để không chạm mặt Bạch Diệp Thanh, bản thân một chút can đảm nhìn thẳng vào mắt nàng còn không có thì lấy gì để khiến nàng không căm phẫn mình nữa.

Đi đến cạnh bếp lửa, Bạch Diệp Thanh ngồi xuống, đưa bàn tay lại gần để sưởi ấm, thỉnh thoảng có đưa mắt nhìn Hắc Linh Kiều vài lần.

" Trời rất lạnh, ngươi không ngủ còn ra đây làm gì?" Hắc Linh Kiều không dám nhìn Bạch Diệp Thanh, tay nhặt thêm củi bỏ vào lửa.

Im lặng.

Hắc Linh Kiều bị làm ngơ thì ngượng ngùng bĩu môi một cái.

Đứng bật dậy, Hắc Linh Kiều đi vào trong nhà, Bạch Diệp Thanh cũng không thèm để ý, cứ ngỡ cô ta bị mình chọc tức bỏ đi không nghĩ rằng lúc quay trở lại trên tay của nữ nhân Hắc Đạo Hội kia là áo choàng của mình.

Choàng lên người Bạch Diệp Thanh để nàng không bị lạnh, Hắc Linh Kiều sau đó mới yên tâm ngồi xuống tiếp tục nhóm lửa.

" Ngươi vì lý gì mà lại quan tâm ta đến như vậy?" Bạch Diệp Thanh lên tiếng.

Vì lý gì? Vì lý gì đến Hắc Linh Kiều còn không biết rõ, bản thân cảm thấy Bạch Diệp Thanh như có sức hút với mình, muốn dành hết những điều tốt nhất cho nàng, chỉ cần cố gắng xóa đi thù oán trong lòng công chúa đây đã là tốt lắm rồi.

" Ta... Ta... Không phải từng nói yêu thích ngươi sao?" Hắc Linh Kiều lúng túng nói.

" Yêu thích ta? Hai chúng ta là kẻ thù của nhau, ngươi không thấy điều này rất nực cười sao?" Bạch Diệp Thanh cười khẩy.

" Vốn dĩ Hắc Đạo Hội đã tan vỡ, ta cũng chẳng còn dính dáng gì đến chúng nữa"

" Nhưng ngươi là nữ nhi của Hắc Linh Chủ, vừa rồi không phải Hắc Đạo Hội có vũ khí diệt hồn ám sát ta thì còn ai khác sao?"

"Ta vốn dĩ không phải nữ nhi của hắn, từ nhỏ ta và đại ca chỉ là được hắn thu nhận rồi dưỡng thành sát thủ, nếu hắn đã chết thì ta cũng Hắc Đạo Hội cũng chẳng có quan hệ gì. Hơn nữa kho vũ khí của Hắc Đạo Hội bị đánh cắp, vũ khí diệt hồn bị rơi vào tay kẻ xấu, ngươi nghĩ trên đời này chỉ có Hắc Đạo Hội là muốn chiếm đoạt linh thú hồn" Hắc Linh Kiều giải thích.

Hơi bất ngờ vì câu trả lời này, Bạch Diệp Thanh nhíu mày, nàng là hiểu nhầm cô ta sao?

Không khí rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng của côn trùng kêu giữa đêm khuya, Hắc Linh Kiều cũng không còn biết nói gì nữa. Tay đem thật nhiều củi cho vào đốm lửa đang nhỏ dần kia, không biết Bạch Diệp Thanh đang nghĩ gì nữa thỉnh thoảng thấy nàng liếc nhìn mình.

" Ngươi đói bụng không? Ta đi nướng cá cho ngươi" để phá vỡ cái không khí căng thẳng này, Hắc Linh Kiều đành lên tiếng đề nghị.

" Giữa đêm thì lấy cá ở đâu?" Bạch Diệp Thanh thắc mắc nói.

" Người dân dưới núi đem cho Huấn Sinh rất nhiều đồ ăn, cá vẫn còn mấy con ở trong chậu nước" Hắc Linh Kiều nói xong liền chạy vào bếp đem ra hai con cá sống.

Lấy một que củi một nhát xiên qua thân cá rồi hơ qua hơ lại quanh lửa. Nhận ra còn thiếu thứ gì đó Hắc Linh Kiều liền nhờ Bạch Diệp Thanh nướng cá hộ sau đó chạy vào bếp đem ra ngoài một chén bột ướp tự làm.

Trải đều bột ướp quanh thân cá, Hắc Linh Kiều lại tiếp tục nướng, mùi cá nướng thơm phức bay phảng phất quanh y quán, Bạch Diệp Thanh ngồi nhìn Hắc Linh Kiều chăm chú từng chút một thì cảm động, xem ra bản thân bị thù hận che mắt, mà đánh giá sai về con người nữ nhân trước mặt.

Cá nướng đã xong Hắc Linh Kiều vui mừng cầm một con cá đưa cho Bạch Diệp Thanh thì nhận được ánh mắt của nàng đang nhìn mình bỗng nhiên khuôn mặt như đỏ thêm vài phần.

" Thực ngon" Bạch Diệp Thanh vừa ăn một miếng nhỏ đã sáng mắt thích thú vì con cá nướng này thực sự rất ngon, độ chín vừa phải, thịt cá rất mềm, miếng da bên ngoài được nướng giòn cắn vào như muốn tan trong miệng, cái chính vẫn là lớp bột tẩm ướp bên ngoài, cay cay ngọt ngọt khiến cho người ta có cảm giác rất dễ ăn, tay nghề nấu nướng của cô ta thực sự rất lợi hại, chỉ cần ăn vài bữa cơm do Hắc Linh Kiều nấu, Bạch Diệp Thanh đã hoàn toàn bị hấp dẫn.

Nhìn Bạch Diệp Thanh thích nó, Hắc Linh Kiều như mở cờ trong bụng, tâm trạng bỗng nhiên phi thường tốt, xem ra không uổng công nãy giờ đôi tay cầm cá mỏi muốn rã rời. Nhìn thấy Bạch Diệp Thanh ăn trông thực sự ngon miệng, Hắc Linh Kiều vừa nhìn vừa cười tủm tỉm trong lòng, một nữ nhân đáng yêu như vậy mà lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ thì thực là bất công với nàng quá.

Sau khi ăn xong, Hắc Linh Kiều nói Bạch Diệp Thanh vào trong nghỉ ngơi, đường xuống núi sắp tới là có thể đi được trở lại khuyên nàng ấy an tâm mà dưỡng thương.

-------------au-------------
Cố viết 30 phiên ngoại về đôi phụ này cho tròn 100 chương 💪

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK