• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường xuống núi cuối cùng cũng có thể đi lại, Bạch Diệp Thanh thì không chậm trễ, vết thương cũng đã đỡ đi rất nhiều nhờ Huấn đại phu và Hắc Linh Kiều chăm sóc tận tình. Sau buổi tối hôm ấy, Bạch Diệp Thanh cũng đã vơi đi phần nào ác cảm đối với Hắc Linh Kiều, tiếp xúc nhiều lại thấy cô ta không quá xấu xa như nàng từng nghĩ.

" Ngươi một mình xuống núi rất nguy hiểm, hay là để ta đi cùng" Hắc Linh Kiều lo lắng nhìn Bạch Diệp Thanh gói ghém hành lý.

" Ta cũng không phải không biết võ công, có thể tự bảo vệ bản thân mình" Bạch Diệp Thanh nói.

" Lần trước nếu ta không đến kịp ngươi có lẽ đã bị bọn chúng bắt đi, bây giờ tay của ngươi còn chưa lành lặn, ngộ nhỡ gặp thích khách thì phải làm sao?"

" Lần trước là ta sơ xuất, lần này sẽ không có chuyện đấy nữa" Bạch Diệp Thanh cười nhẹ với Hắc Linh Kiều rồi cầm túi hành lý đi tìm Huấn Sinh cáo từ  sau đó rời khỏi y quán.

Biết mình chẳng thể ngăn được Bạch Diệp Thanh, đành ngậm ngùi nhìn bóng lưng nàng đi mất, Hắc Linh Kiều buồn bực đứng ngồi không yên, cứ một lúc lại nhìn ra cửa y quán một lần. Huấn Sinh biết Hắc Linh Kiều đang rất lo lắng cho Bạch công chúa, nhìn bộ dạng đi qua đi lại trong lòng nóng như lửa đốt của nữ nhân kia Huấn Sinh lắc đầu cười khổ.

" Ngươi lo cho nàng như vậy thì đi theo bảo vệ nàng cho rồi "

" Nhưng còn công việc ở y quán" Hắc Linh Kiều cũng không muốn để Huấn Sinh một mình.

" Không sao. Vốn dĩ từ trước đến nay ta đều sống một mình" Huấn Sinh phất phất tay ý nói nàng không cần lo lắng.

Nhận thấy ám hiệu của Huấn Sinh, Hắc Linh Kiều cười sáng lạng gật đầu sau đó liền rời khỏi y quán đuổi theo Bạch Diệp Thanh. Nhưng mà biết Bạch Diệp Thanh sẽ không muốn mình đi theo nên Hắc Linh Kiều chỉ lén lút theo dõi đằng sau, ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì thì còn ứng phó được.

Đi được nửa đường, một phút lơ là Hắc Linh Kiều liền không thấy Bạch Diệp Thanh đâu, cuống cuồng nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng giữa rừng cây cao lớn này không có một bóng người.

" Ngươi đi theo ta để làm gì?" Bạch Diệp Thanh từ đâu xuất hiện đưa lưỡi kiếm chỉ thẳng Hắc Linh Kiều nhăn mặt nói.

Giật mình quay lại liền thấy một trường kiếm ngay trước mặt mình Hắc Linh Kiều có chút giật mình nhưng sau đó liền có một cảm giác an tâm khi nhìn thấy Bạch Diệp Thanh.

" Ta... Ta là lo cho ngươi nên mới đi theo, không phải tay ngươi vẫn chưa khỏi hẳn sao, trên đường đi thật sự rất nguy hiểm"  Hắc Linh Kiều ngượng ngùng khi bị nàng phát hiện.

" Đã sắp tới Chu Quốc, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng trở lại y quán" Bạch Diệp Thanh biết  tình cảm của cô ta dành cho mình nhưng thứ tình cảm ấy chỉ làm khổ cô ta mà thôi.

" Ngươi thật sự không muốn ta đi theo sao? Ta chỉ đi phía sau thôi mà" Hắc Linh Kiều bộ dạng như tiểu hài tử đòi theo mẹ đi chợ.

Vẫn nhất quyết lắc đầu, Bạch Diệp Thanh không thèm để ý nàng nữa, xoay người rời đi. Chưa đi được mấy bước chân thì nữ nhân mặc bạch y kia vẫn lẽo đẽo theo sau mình, lắc đầu ngán ngẩm Bạch Diệp Thanh cứ vậy mà đi, một lát sau Hắc Linh Kiều lại chạy lên phía trước đi ngang hàng với Bạch Diệp Thanh, khuôn mặt hớn hở như được kẹo.

Cuối cùng thì cũng đến cổng thành Chu Quốc, Bạch Diệp Thanh tỏ ý muốn Hắc Linh Kiều trở về nhưng cô ta nhất quyết muốn đưa Bạch Diệp Thanh vào đến bên trong hoàng cung rồi mới quay lại.

Miễn cưỡng gật đầu, hai nữ nhân mặc bạch y đều hương sắc rạng ngời làm mê hoặc những người xung quanh, cả đoạn đường ai nấy cũng đều nhìn hai nàng. Bỗng nhiên Bạch Diệp Thanh nhìn thấy một cuộc thi bắn cung nhỏ ở trên đường đi, nàng ngẩn người một hồi vì nhớ lại kỉ niệm cùng Triệu Cảnh Dương từng tham gia một cuộc thi như vậy, ngày hôm ấy nàng đã từng rất vui vẻ.

" Hai tiểu cô nương xinh đẹp bị lạc đường sao? Có cần mấy công tử đây đưa về không?" Một đám tiểu bạch kiểm chặn đường hai nàng lại rồi trêu chọc.

Cả hai vừa định lùi lại liền bị thêm hai tên đằng sau chặn đường, Hắc Linh Kiều cáu giận, đem Bạch Diệp Thanh bảo vệ ở phía sau. Nhìn hành động ấy của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh hơi cong môi nhưng mà đối phó với mấy tên này nàng cũng không cần tốn sức.

Một tên tiểu bạch kiểm mặt khỉ đưa tay có ý định đụng chạm vào Bạch Diệp Thanh, liền bị Hắc Linh Kiều trừng mắt nhìn, hắn ta sợ hãi thu tay lại sau đó một tên khác không thèm để ý đưa tay với một ngọn tóc của Bạch Diệp Thanh. Một cước Hắc Linh Kiều đá hắn bay đi một khoảng, mấy tên kia trố mắt nhìn tên tiểu bạch kiểm nằm dưới đất, bọn chúng tức giận sai mấy tên người hầu lao lên động thủ.

Mấy tên con nhà giàu này không nghĩ rằng chúng đã đánh thức bản năng sát thủ trong người của nữ nhân trước mặt, Hắc Linh Kiều khuôn mặt thay đổi khác hẳn khi nàng ở y quán, Bạch Diệp Thanh hơi bất ngờ vì cùng một người nhưng trong một khắc lại có thể thay đổi đến vậy, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt sắc như một lưỡi dao, ra đòn dứt khoát như muốn đoạt mạng mấy tên kia.

Vẫn còn đang mải nhìn Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh không để ý một tên đang giơ nắm đấm về phía mình, Bạch Diệp Thanh vừa định tránh đi thì Hắc Linh Kiều nhanh hơn một bước bắt được tay của tên đó dùng lực bẻ gãy, tiếng kêu thất thanh của bọn chúng dọa người dân xung quanh sợ hãi không ai dám lại gần cuộc hỗn chiến này. Mấy tên khác còn chưa kịp lao vào đã bị Hắc Linh Kiều đánh cho thổ huyết, ôm bụng ôm ngực nằm dưới đất, bọn con nhà giàu này không biết mình đã đắc tội với một nữ sát thủ cùng Bạch Đế của Bạch Quốc, kết quả thì suýt nữa bị đánh chết rồi. Hắc Linh Kiều thật muốn đem chúng giết chết hết nhưng bị một tiếng gọi của Bạch Diệp Thanh làm cho thanh tỉnh.

" Như vậy đủ rồi" Bạch Diệp Thanh giữ tay Hắc Linh Kiều lại.

Vừa nhìn thấy Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều như lắng xuống cơn giận của mình, đôi mắt thay đổi hẳn, khuôn mặt cũng thay đổi, đôi tay đang nắm thành quyền cũng dần dần buông lỏng ra.

" Ngươi không sao chứ? Bọn chúng có đụng đến ngươi không?" Hắc Linh Kiều lại lộ ra vẻ lo lắng nhìn xung quanh người Bạch Diệp Thanh xem nàng có bị thương ở đâu không.

Bạch Diệp Thanh giữ lấy khuôn mặt của Hắc Linh Kiều để mình nhìn thẳng vào mắt cô ta, Bạch Diệp Thanh có chút chột dạ khi không nhận ra Hắc Linh Kiều vừa rồi, cô ta thay đổi rất nhanh như thể là hai người chứ không phải một. Bị Bạch Diệp Thanh đưa tay giữ lấy hai má bắt mình phải nhìn thẳng vào mắt nàng khiến khuôn mặt Hắc Linh Kiều đỏ lên, bộ dạng lúng túng ngại ngùng, trái tim thì cứ đập liên hồi.

Cứ ngỡ Hắc Linh Kiều thay đổi nhưng với những hành động ra tay không thương tiếc vừa rồi của cô ta khiến Bạch Diệp Thanh xuất hiện suy nghĩ vẫn phải đề phòng cẩn thận, có thể cô ta chỉ giả vờ thay đổi để tiếp xúc nàng và Huấn Sinh nhưng thực ra vẫn mang dã tâm chiếm đoạt linh thú hồn, nếu vậy thì Bạch Diệp Thanh càng không thể để cô ta lại gần Trịnh Nhiên và Trịnh Lan.

" Ta không sao? Kiều cô nương, ngươi nên trở về thì hơn, chỉ còn một đoạn đường nữa là ta sẽ tớ hoàng cung" Bạch Diệp Thanh buông tay rồi xoay người muốn rời đi.

" Nhưng mà không phải vừa rồi đám người này muốn trêu ghẹo ngươi sao?" Hắc Linh Kiều không muốn để Bạch Diệp Thanh một mình.

" Mấy tên này vốn dĩ ta không cần tốn sức, đa tạ Kiều cô nương đã lo lắng, từ đây ta có thể tự bảo hộ chính mình" Bạch Diệp Thanh nói xong cũng không nhìn Hắc Linh Kiều lần cuối, cứ vậy tiến thẳng vào hoàng cung.

Hắc Linh Kiều đưa tay muốn giữ Bạch Diệp Thanh lại nhưng đôi tay giơ được nửa chừng lại vô lực rũ xuống, trong tâm xuất hiện hàng loạt những cảm giác đau nhói, đứng thẫn thờ nhìn bóng lưng người ấy rời đi, hòa vào dòng người đông đúc rồi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK