- ------------
"Này cô bé, sao da mặt lại dày như vậy?"
Lục Hi Hòa sửng sốt hai giây, tiện đà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Diễn,
"Da mặt, là thứ gì? Có thể ăn không?"
Trong mắt Kỷ Diễn hiện lên một tia bất đắc dĩ, anh lắc đầu tiếp tục đi về phía trước, Lục Hi Hòa vẫn như cũ dính đằng sau anh, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi "Nắm một cái thôi." "Nắm một cái thôi."
Cuối cùng nhắc mãi anh cũng phiền, anh xoay người lại nói một câu, "Câm miệng.", lúc này cô mới hơi bớt bớt lại một chút, nhưng mà vẫn tiếp tục đi cạnh anh lải nhải.
Trên thương trường hô mưa gọi gió, trước mặt cấp dứoi là Kỷ tổng mang khí thế cường tràng, đây cũng là lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ như vậy, thật sự bất đắc dĩ, tuy rằng anh đã xác nhận cô chính là cô gái nhỏ lúc trước, nhưng mà anh thật sự không có cách nào đem hai người bọn họ liên tưởng lại với nhau, bởi vì này trong đó biến hóa là khác nhau như trời với đất.
Rõ ràng là như vậy, nhưng anh càng không thể đối xử nhẫn tâm với cô, đặc biệt là khi biết cô chính là người đó.
Lục Hi Hòa đeo khẩu trang lên, sau đó đưa sốt salad trong tay cho nhân viên thu ngân, sau khi nhân viên thu ngân nhìn cô vài lần, lúc này mới hỏi cô: "Chỉ một thứ?"
"Phải." Lục Hi Hòa gật gật đầu.
"Tổng cộng hai tám tệ rưỡi." (Khoảng gầm một troăm nhoá)
Lục Hi Hòa chuẩn bị móc điện thoại ra mở Alipay, nhưng cô sờ soạng từ trên xuống dưới, cả người rỗng tuếch, thế mà bây giờ cô mới phát hiện ra mình không mang điện thoại, ví tiền cũng không mang, thật xấu hổ quá.
"Ngại quá, chờ một chút chờ một chút."
Nói xong cô xoay người nhìn Kỷ Diễn đằng sau, cô hơi hơi triều hắn tới gần, nhón mũi chân đè thấp thanh triều hắn nói: "Tôi không mang điện thoại với ví tiền."
Kỷ Diễn nhìn cô một cái, Lục Hi Hòa lập tức chỉ chỉ lọ sốt salad trên quầy thu, ý tứ rất rõ ràng.
Nhưng Kỷ Diễn lại không nói lời nào, không nói là trả cho cô hay không trả cho cô, Lục Hi Hòa không hiểu ý tứ của anh lắm, nếu anh thật sự không trả hộ cô, phỏng chừng là ngày mai cô lại lên hot search, đầu đề hot search cho bọn như thế nào cô cũng nghĩ kỹ rồi.
Gọi là #Tiểu hoa đán Lục Hi Hòa nổi tiếng xuất hiện tại siêu thị, ngay cả một lọ sốt salad cũng không trả nổi
Ngẫm lại cái tiêu đề này, cô tin chắc rằng mình sẽ hot một thời gian, bây giờ các tòa soạn vì nổi danh, biên tập toàn lấy mấy tiêu đề giật gân như vậy, chẳng chuyện gì là không bố trí được.
"Cho nên?"
"Cho nên anh có thể giúp tôi thanh toán chung được không? Nếu không ngày mai chắc chắn tôi sẽ lên hot search."
Khuôn mặt luôn lạnh lùng quạnh quẽ đến nỗi không nổi lên được một tia gợn sóng của Kỷ Diễn thế mà lại ẩn ẩn hiện lên một tia trêu chọc: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
Lục Hi Hoà hơi sửng sốt, cặp mắt đào hoa xinh đẹp ngước lên,
"Anh thật sự muốn như vậy sao?"
Kỷ Diễn không nói lời nào, thấy Lục Hi Hòa duỗi tay chuẩn bị kéo khẩu trang trên mặt xuống, anh nhíu mày, "Cô muốn làm gì?"
"Dù sao cũng đều muốn lên hot search, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ lập tức bỏ khẩu trang xuống, làm trò cưỡng hôn anh trước mặt toàn bộ người trong siêu thị, chúng ta cùng nhau lên hot search," nói xong cô còn nắm lấy vạt áo của Kỷ Diễn, giống như sợ anh chạy trốn, rồi sau đó cô lại bổ sung một câu: "Đừng nói da mặt tôi dày, bây giờ tôi không có mặt."
Kỷ Diễn mím môi, cô gái nhỏ này thực sự làm tam quan của anh thay đổi hết lần này đến lần khác, anh duỗi tay kéo Lục Hi Hòa ra phía sau, anh tự mình cầm mấy quả cam lên đó, sau đó nói với nhân viên thu ngân nói: "Tính chung."
Mọi người chung quanh đều thấy một màn kịch này, đa phần trong lòng cũng hiểu rõ, thì ra là một cặo vợ chồng nhỏ đang náo loạn đến khó chịu, nhưng mà trong cái thế giời nhan sắc là chính nghĩa này, mọi người vẫn là lựa chọn tha thứ cho bọn họ.
*
Lúc ra khỏi siêu thị, Lục Hi Hòa mới nhớ tới hỏi Kỷ Diễn, "A, anh cũng ở gần đây hả?"
"Ừ."
"Anh ở tiểu khu nào, tôi ở phía trước ôm thúy uyển." Nói xong, cô duỗi tay chỉ chỉ đường lớn đối diện ôm thúy uyển.
Kỷ Diễn vẫn không nói chuyện, điện thoại trong túi ngoài dự tính vang lên, anh lấy điện thoại ra nghe. Khi Kỷ Diễn nghe điện thoại xong, chưa tới một lúc sau, Lục Hi Hòa liền nhìn thấy một chiếc màu đang đi nhanh về phía này, sao đó ngừng ở trước mặt bọn họ.
"Tiếu Mính."
Vừa rồi lúc lại gần đây anh ta liền cảm thấy ngừoi đang đứng chung với Kỷ tổng thoạt nhìn có điểm giống với nữ thần Lục Hi Hoà của anh ta, hiện tại tới gần rồi mới phát hiện, không phải giống nữa, mà là người thật!
"Lục tiểu thư?"
"Bây giờ tôi có việc phải về công ty một chuyến, tự cô đi về trước đi." Nói xong, Kỷ Diễn đưa túi đồ trong tay cho cô.
Lục Hi Hòa vô cùng tự nhiên tiếp nhận túi đồ, vừa rồi lúc anh nghe điện thoại, từ lời nói của anh, cô liền đại khái biết là trong công ty có một chút chuyện: "Vâng."
Tiếu Mính lần thứ n từ kính chiếu hậu đánh giá Kỷ Diễn, lúc này anh đang cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, anh ta không khỏi lần nữa nhớ lại một màn vừa rồi.
Thế nào mà nữ thần của anh ta lại cùng sếp đi siêu thị nhỉ?
Hơn nữa sao anh lại cảm thấy hai người họ hành động rất tự nhiên nhỉ?
Làm một người đàn ông, anh ta không thể phủ nhận là Kỷ tổng của bọn anh đúng là rất có sức hút của đàn ông, nhưng mà nếu nói Kỷ tổng xứng với nữ thần của anh ta, anh ta như thế nào cũng cảm thấy là hắn nữ thần mệt.
"Hợp đồng vẫn chưa đàm phán xong?" Thanh âm lãnh đạm của Kỷ Diễn bỗng nhiên vang lên trong xe.
Tiếu Mính lung tung rối loạn suy nghĩ tại đây một khắc nháy mắt bị thanh không, "Tạm thời vẫn chưa, nhà văn Trú Bách Xuyên nói là muốn tự mình nói chuyện với anh."
"Ừ."
《 Thính phong 》 là một bộ tiểu thuyết đang nổi gần đây mà Thiên Ngu nhìn trúng, tác giả của tiéu thuyết này là nhà văn Trú Bách Xuyên trứ danh, Trú Bách Xuyên trong làng văn học cực kỳ nổi tiếng. Mọi tác phẩm đều được muôn vàn fans săn lùng, fans của tác phẩm này phải nói hung mãnh vô cùng. Mà gần đây 《 Thính phong 》mới vừa kết thúc, càng thu được không ít công ty điện ảnh ném cành ôliu ra, Thiên Ngu tự nhiên cũng không ngoại lệ ném qua.
Tiểu thuyết Kỷ Diễn đã xem qua, không thể không nói độ nổi tiếng của Trú Bách Xuyên cao không phải không có nguyên nhân, nếu có thể thuận lợi mua bản quyền của 《 Thính phong 》, hậu kỳ lại tiến hành chế tác tỉ mỉ hơn, 《 Thính phong 》 sẽ trở thành tác phẩm điện ảnh tiêu biểu nhất của Thiên Ngu.
Nhưng mà Trú Bách Xuyên này là theo chủ nghĩa thần bí, trừ bỏ bút danh của người này và tác phẩm ra, mọi mặt khác ngoại giới đều không biết, ngay cả rốt cuộc là nam hay là nữ cũng không có người dám khẳng định, bởi vì bút danh của người này có khuynh hướng nam sinh, nhưng văn phong lại theo hướng nữ sinh, hành văn cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.
*
Lúc Kỷ Diễn lên xe, Lục Hi Hòa xách theo túi đồ đi về phía tiểu khu đối diện, cô đột nhiên ý thức được một chuyện, cô giơ tay nhìn túi đồ mình đang xách, túi đồ có sốt salad của cô, còn có trái cây của ······ Kỷ Diễn.
Sao anh ta lại đưa trái cây cho cô nhỉ, hơn nữa cô lại còn vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận, còn có câu nói kia của anh ta, bây giờ nhớ tới cô cứ cảm thấy kỳ quái thế nào í?
Cái gì mà kêu cô tự mình đi về trước? Cô trở về một mình không tốt sao? Bọn cô ở cùng một chỗ chắc?
Chẳng qua là ······ đống trái cây này của anh ta xử lý thế nào đây?
Một vấn đề rất ư và rất chi là đau đầu.
Sau khi rời khỏi thang máy, Lục Hi Hòa liền nhìn thấy một người ăn mặc chỉnh tề, có khí chất đứng ở hành lang, người phụ nữ này cô không biết, cũng không phải là tìm cô, xem ra là tìm hàng xóm cạnh nha cô, khó đến nàng vị hàng xóm này đã từ nước ngoài trở lại sao?
Lúc đang nhập mật mã, nghe được kia nữ nhân gọi điện thoại thanh âm, giọng nói của cô ta mang theo vài phần sốt ruột, như là có chuyện gì đó, nhưng đó là chuyện nhà người ta nên cô không nghĩ nhiều, mở cửa liền chuẩn bị đi vào, nhưng vào lúc này, một giọng nói dễ nghe đang kêu cô.
"Vị tiểu thư này."
Lục Hi Hòa xoay người lại nhìn về phía cô ấy, ánh mắt mang theo khó hiểu.
"Cô có rảnh không, tôi có thể phiền cô một chuyện được không?"
Lục Hi Hòa nhìn đến thấy cô ấy đang xách trong tay hộp đồ ăn, lại nghĩ đến vừa rồi cô ấy có gọi điện thoại, cô liền biết cô ấy muốn nhờ mình việc gì, tuy rằng cô và vị hàng xóm này cũng không quen thuộc cho lắm, nhưng dù thế nào lần trước cũng nhờ mạng người ta mà cô mới thành công ăn gà phản sát, loại chuyện nhỏ không tốn sức này giúp một tay không phải không thể.
"Có thể." Cô cười nói.
Trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười tươi, làn da của cô ấy rất đẹp và trắng nõn, Lục Hi Hòa không khỏi nghĩ tới một câu.
Năm tháng chưa bao giờ đánh bại mỹ nhân.
Cứ như vậy, Lục Hi Hòa xách hộp đồ ăn của hàng xóm kế bên vào nhà mình, cho dù không mở hộp, cô vẫn có thể ngửi được mùi hương bên trong toả ra, lại nhìn tới sốt salad hoa quả của mình, đúng là không so sánh sẽ không tổn thương mà, cô như này không phải đang tự ngược mình sao?