• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

- --------

Trên đường trở về, Lục Trường Vĩ thấy vợ mình dáng vẻ thất thần, nên hỏi: "Em làm sao vậy?"

Thẩm Lan Du nhíu mày nhìn Lục Trường Vĩ, môi mấp máy, lúc này mới nói: "Vừa rồi Hi Hoà hỏi em, trước kia con bé có bị tai nạn giao thông không."

Tay lái Lục Trường Vĩ bỗng căng thẳng: "Con bé thật sự hỏi vậy sao?"

"Em còn có thể lừa anh sao, chắc là hôm nay bị doạ sợ rồi. Hơn nữa có khả năng trong tiềm thức không quên hẳn, nên mới mơ thấy."

Chân mày Lục Trường Vĩ cũng nhíu chặt lại. Vụ tai nạn kia ông đời này cũng thể quên được đau xót, bởi vì vụ tai nạn đó mà ông mất đi vợ. Vợ ông trên đường tới bệnh viện đã qua đời, mà đứa con gái duy nhất võng mạc chịu tổn thương nên bị mù tạm thời.

Hi Hoà làm phẫu thuật, sau khi khôi phục lại thị lực thì sốt cao một thời gian, lúc tỉnh lại đã quên đi đoạn ký ức về vụ tai nạn đó, không còn chút ấn tượng. Bác sĩ nói là cô bị mất trí có chọn lọc. Đau khổ như vậy đến một người trưởng thành như ông cũng không chịu nổi, huống chi là một đứa bé mười tuổi.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, ông đưa theo cô rời khỏi Ninh Hạ, rời xa những thứ cô từng tiếp xúc. Làm một người cha, ông cũng chỉ muốn con của mình trưởng thành khoẻ mạnh, không muốn con mình mang trong lòng tâm lý tổn thương lớn như vậy.

Nhiều năm trôi qua, cô vẫn không hề nhớ đến. Nhưng Lan Du vừa nói những lời này, làm ông không nhịn được mà lo lắng. Nếu thật sự nhớ lại toàn bộ thì con bé sẽ đau khổ biết bao nhiêu.

"Trường Vĩ." Thẩm Lan Du thấy Lục Trường Vĩ nhíu mày, lại nhìn tình hình giao thông phía trước, lo lắng đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay ông.

Một cái chạm này làm Thẩm Trường Vĩ tỉnh lại, ông lúc này mới phát hiện mình lại thất thần lúc lái xe trên đường, theo bản năng mà kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh. Ông chấn định lại tinh thần, vẻ mặt xin lỗi nói với Thẩm Lan Du: "Xin lỗi, doạ đến em rồi."

Thẩm Lan Du lắc đầu: "Không sao, nhưng việc này anh cũng không cần quá khẩn trương. Hi Hoà nói rất mơ hồ, con bé không nhớ lại toàn bộ."

Lục Trường Vĩ thở dài một hơi: "Nhưng đây không phải là một dấu hiệu sao, trong lòng anh thực sự bất an."

"Anh yên tâm đi, nếu như thật sự nhớ lại, chúng ta cũng..."

Lục Trường Vĩ không nói chuyện, chỉ là một đường đi về lông mày cũng không giãn ra được.

*

Sau khi hai người Lục Trường Vĩ đi rồi, trong nhà chỉ còn hai chị em.

"Em ăn cơm chưa?" Lục Hi Hoà hỏi Thẩm Quyến.

"Chưa."

Thẩm Quyến lắc đầu, xuống máy bay đã chạy ngay tới đây, thời gian đâu mà ăn cơm?

"Thật trùng hợp, chị cũng chưa ăn."

"Hả?"

"Vừa hay em tới rồi, cơm tối bèn phiền em."

Thẩm Quyến: "..."

Lục Hi Hoà mỉm cười: "Thật ra chị cũng có thể nấu, chỉ cần em dám ăn là được."

Dám ăn?

Hôm nay cậu còn chưa muốn chết nên sẽ thử nấu xem sao. Vì thế đành xoay người từ sô pha đứng lên, sau đó đi tới bếp: "Nguyên liệu nấu ăn đều trong tủ lạnh sao?"

"Ừ, đều trong tủ lạnh, em xem mà làm đi." Lục Hi Hoà thoải mái đi tới sô pha, mười phần đắc ý nói với cậu.

Thẩm Quyến mở cửa tủ lạnh, xem xong nguyên liệu nấu ăn mặt mày lạnh lẽo.

Hai quả cà chua, một ít rau xanh, một quả trứng gà, một ngăn toàn nước khoáng.

"Rốt cuộc bình thường ở nhà chị ăn cái gì vậy?" Cậu không nhịn mà được hỏi.

Lục Hi Hoà mấp máy môi, cô căn bản không ăn cơm ở nhà được không hả?

Cô toàm ăn chực ở nhà Kỷ Diễn. Nghĩ tới Kỷ Diễn trong đầu không lại tự chủ được mà nhớ tới nụ hôn nóng bỏng đó. Vì thế ma xủi quỷ khiến thế nào cô sờ lên miệng mình. Bấy giờ cô vẫn có thể phảng phất cảm giác được tiếng anh thở dốc.

Cô thấy mặt có chút nóng lên, không được nghĩ không được nghĩ nữa, cô cảm thấy mình có hơi khống chế không nổi.

Thẩm Quyến hỏi xong thì không thấy cô trả lời, quay đầu lại nhìn cô một cái. Liền thấy cô rúc ở sô pha, đang dùng tay che lấy môi, cũng không biết nghĩ cái gì mà ngốc nghếch cười.

"Chị, em đang hỏi chị đấy?" Cậu lớn tiếng nói về phía Lục Hi Hoà.

Tiếng nói mang theo vài phần lạnh lẽo làm một màn nóng bỏng trong đầu Lục Hi Hoà biến mất không còn một mảnh. Cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Thẩm Quyến: "Em mới hỏi gì cơ?"

"Em hỏi chị sao trong nhà không có mì sợi." Thẩm Quyến lặp lại lần nữa.

"Có... có, ở ngay phía trên tủ ấy."

"Em có thể nấu hai bát mì sợi."

"Được."

Trong khi Thẩm Quyến nấu mì, Lục Hi Hoà đi dọn dẹp sơ phòng ngủ phụ. Phòng này có sắn đồ đạc, chỉ cần thay chăn gối mới thôi. Tới lúc cô ra thì mì cũng nấu xong.

Hai bát mì cà chua với rau xanh đơn giản.

Đơn giản thì đơn giản, nhưng mùi vị cũng không tệ. Lúc ăn mì, thấy chỉ có bát cô có một quả trứng, còn bát cậu chỉ có rau xanh và cà chua, không khỏi cảm khái nói: "Về sau cô gái nào ở cùng em chắc chắn rất hạnh phúc."

Thẩm Quyến đang ăn mì của mình ngẩng đầu nhìn cô một cái.

"Em xem đi, biết nấu cơm, săn sóc, quan trọng nhất lại còn có một khuôn mặt đào hoa như vậy. Về sau chắc chắn không thiếu bạn gái."

Thẩm Quyến lớn lên thật sự xuất sắc. Khuôn mặt cực kì thanh tú, mũi cũng cao, đặc biệt là dáng môi kia cũng rất đẹp. Nhưng cậu càng lớn lại không giống Thẩm Lan Du chút nào, cô nghĩ cậu hẳn là lớn lên giống ba nhiều hơn. Chỉ là nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng nhắc tới ba cậu, cô tự nhiên cũng không nhiều chuyện mà đi hỏi.

"Ăn mì đi." Cậu lạnh nhạt nói một câu.

Lục Hi Hoà bĩu môi. Điểm duy nhất không tốt chính là tính tình quá lạnh nhạt, thật là không đáng yêu chút nào.

Sau khi cơm nước xong, chị em hai người ngồi trên sô pha chơi game. Sau lần chiến tranh lạnh đó, Lục Hi Hoà hôm sau gọi Thái Nguyệt giúp cô tìm người lắp lại mạng. Cô cảm thấy nếu mình không đổi lại mạng, nữ nhân Chu Chỉ Yểu kia sẽ tới làm thịt mình, đoán chừng đời này sẽ không muốn chơi game với cô nữa.

Lúc đang chơi game, Thẩm Quyến lại đột nhiên hỏi cô: "Chị Nguyệt lại mới đổi xe sao?"

Lục Hi Hoà đầu cũng không ngẩng, chuyên chú nhìn màn hình thuận miệng trả lời: "Không có, sao lại hỏi vậy?"

"Cái xe chị ngồi kia không phải xe chị Nguyệt."

"Sao em biết được, em nhìn thấy ở đâu?"

"Weibo a."

"Hả?"

Lục Hi Hoà đột nhiên ngẩng đầu, Weibo?

Cô như nghĩ tới cái gì đó, với tay lấy điện thoại mở Weibo. Cô trước đó không lâu đăng Weibo, giờ đã có mấy chục ngàn bình luận. Cô nhìn thoáng qua ảnh chụp liền nhớ ra tấm hình này là chụp trên xe Kỷ Diễn.

Thực ra vốn dĩ cũng không có gì, nhưng Lục Hi Hoà cùng người khác không giống nhau ở chỗ, cô tự chụp rất ít khi lộ ra chuyện riêng tư. Bình thường ở trên xe tự chụp, hoặc là xe bảo mẫu, hoặc là xe riêng của Thái Nguyệt, dần dà fans cũng biết cô thường đi hai xe này.

Nhưng giờ đột nhiên xuất hiện một chiếc xe có nội thất khác, lại còn ở vị trí ghế phụ, các fan lại không khỏi nghĩ nhiều nên dưới phần bình luận Weibo lập tức đổi hướng. Nhớ tới Kỷ Diễn lúc đó biểu tình muốn nói lại thôi, Lục Hi Hoà lúc này mới hiểu. Nghĩ tới dáng vẻ lúng túng của anh lại không nhịn được cười.

"Bùm bùm!" Trên màn hình truyền đến hai tiếng súng làm Lục Hi Hoà giật mình, đem lực chú ý của cô tập trung vào trò chơi.

"Sao lại thế này?"

"Vừa rồi có người."

"Ồ."

Lục Hi Hoà để tạm di động qua một bên, quyết định đánh xong ván này rồi tính. Dù sao cũng chỉ là một cái xe thôi, không đào ra được gì nên cô cũng không lo lắng.

Không có gì bất ngờ, cô cùng Thẩm Quyến ăn gà.

Nhìn tám chữ lớn trên màn hình "Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà", Thẩm Quyến cất máy tính bảng.

"Không chơi nữa à?" Lục Hi Hoà hỏi.

Thẩm Quyến nhìn đồng hồ trên tường: "Ừ, có hơi mệt."

Cậu thực sự rất mệt. Cậu không thích đi du lịch, vốn không muốn đi nhưng không chịu nổi Thẩm Lan Du đành phải theo chân họ đi. Quả nhiên, du lịch là một việc vô cùng vất vả. Mấy tối cậu đã không được ngủ ngon rồi, lại còn ngồi mấy tiếng máy bay trở về, thực sự mệt mỏi.

Lục Hi Hoà nhìn bọng mắt nhàn nhạt liền nói: "Vậy em rửa mặt một chút rồi đi ngủ đi."

"Ừm."

Sau khi Thẩm Quyến về phòng, Lục Hi Hoà cũng về phòng. Tắm rửa xong, cô do dự một hồi vẫn gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Diễn.

Tiểu tiên nữ: Anh ngủ chưa?

Không lâu sau, một tiếng "tinh tinh", là tin nhắn mới của WeChat, Kỷ Diễn gửi.

JY: Chưa.

Đôi mắt đen láy của Lục Hi Hoà khẽ đảo, khoé miệng mỉm cười, nhanh chóng trả lời: Vậy anh đang làm gì?

JY: Xử lý văn kiện.

Cô nhíu mày, xử lý văn kiện? Muộn vậy rồi? Nhưng nghĩ một chút, bọn họ làm ông chủ lớn như vậy, buổi tối thường xuyên phải xử lý công việc là chuyện bình thường.

Tiểu tiên nữ:... Em quấy rầy anh sao?

Lục Hi Hoà gửi tin nhắn này đi một hồi vẫn không thấy anh trả lời. Lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời nữa di động lại đột nhiên reo lên, báo Kỷ Diễn đang gọi tới. Tim cô lập tức đập mạnh, sao anh lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK