• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gấu Bụng Bự

Beta: Gấu Beo

- ---------

"Sao hôm nay anh chủ động vậy?"

Kỷ Diễn, "........."

Cô vừa hỏi vậy, Kỷ Diễn rất nhanh liền hiểu ra, cô hẳn là hiểu lầm, không phải anh nói ôm một cái với cô, anh chỉ đang kêu chú chó Golden của Giang Tư Niên mà thôi.

Cũng không biết Giang Tư Niên bị điên kiểu gì, mà đặt cho chú chó Golden này một cái tên muốn phát rồ  —— Bão Bão.

Tay anh đặt lên đôi vai gầy của Lục Hi Hòa, đẩy cô ra xa một khoảng cách.

"Tôi không nói với em."

Lục Hi Hòa nhíu mày, "Không nói với tôi, vậy anh muốn ôm ai?"

"Không muốn cho ai ôm một cái cả, tôi chỉ là kêu nó mà thôi."

Lục Hi Hòa theo tầm mắt của anh, nhìn thấy một chú chó Golden đang bên cạnh chân bọn họ đầu nghiêng về một bên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Kêu nó? Tên của nó kêu ôm một cái (Bão Bão)?" Lục Hi Hòa ngồi xổm xuống, cô nhìn chú Golden đang nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen xì như trái nho đen, vô cùng đáng yêu.

Cô thực sự thích mấy chú chó loại này, nhưng do công việc của cô thật sự quá bận,  không có thời gian để quan tâm đến, cho nên cũng đánh mất ý niệm này từ lâu, nhưng hiện tại nhìn thấy Bão Bão, cô nhịn không được mà yêu thích trong lòng, đưa tay dịu dàng sờ đầu nó.

"Chú Golden này của nhà ai vậy?" Cô vừa vuốt ve ôm đầu nó, vừa hỏi anh.

Kỷ Diễn cúi đầu, lúc này người cô ngồi xổm xuống, sợi tóc đen nhánh lủng lẳng phía trước, bị gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, ý cười trong mắt hơi nhoà đi.

Xem ra cô còn rất thích nó.

"Nhà bạn."

Buổi chiều anh vừa về nhà, Giang Tư Niên liền mang theo "con trai" của cậu ta tới đây.

Bởi vì mấy ngày tới cậu ta phải đi công tác, cho nên "con trai" trong nhà không có người chăm lo, lại bị dị ứng lông chó, không thích động vật nhỏ, mà cậu ta lại không muốn đem nó gửi ở cửa hàng thú cưng, cho nên chỉ có thể đưa tới chỗ của anh.

Sợ anh cự tuyệt, lúc tới cậu ta mang theo biệt thự của Bão Bão cùng một loạt thiết yếu phẩm đã chuẩn bị tới, cũng mặc kệ anh có đồng ý hay không, cứ thế cho anh một đống dặn dò, sau đó nhanh chóng phủi mông rời đi.

Theo dặn dò của cậu ta chiều mỗi ngày anh đều phải dắt nó đi dạo một vòng, hơn nữa anh còn dắt nó đi hẳn hai vòng, đang muốn đưa nó trở về thì gặp cô.

Lục Hi Hòa đứng dậy, cô vươn tay tới chỗ Kỷ Diễn, "Cho tôi dắt đi."

Kỷ Diễn đưa dây dắt chó cho cô, hai người cùng đi về phía toà nhà.

Bỗng nhiên, Lục Hi Hoà  như là nhớ ra cái gì đó, cô dừng bước, Kỷ Diễn thấy cô dừng lại, không rõ nguyễn do mà nhìn cô, một giây sau, lại nghe thấy cô hỏi.

"Tại sao không đồng ý yêu cầu thêm bạn của tôi?"

Kỷ Diễn nhớ tới sáng hôm nay anh nhận được yên cầu thêm bạn bè, anh lúc đó cũng không biết nghĩ gì, cũng chưa đồng ý, sau đó vì công việc bận rộn, liền hoàn toàn quẳng ra sau đầu, hiện tại cô vừa nói, anh mới nhớ tới.

"Cái gì thêm bạn?" Anh nghiêm túc mà nhìn cô.

Lục Hi Hòa lộ ra vẻ mặt kỳ quái, "Tôi yêu cầu kết bạn với anh trên WeChat, anh không nhận được sao?"

Kỷ Diễn nhấp môi, giống như nghi hoặc hỏi: "Em lấy WeChat từ đâu ra vậy?"

"À......" Lục Hi Hòa vô tội mà chớp chớp mắt.

WeChat đương nhiên là Tiếu Mính cho, nhưng lúc cho cô Tiếu Mính đã cố ý dặn dò, nhất định không được nói cho Kỷ Diễn là anh ta đưa, Tiếu Mính trượng nghĩa với cô như vậy, sao cô có thể ngay lúc này phản bội anh ta?

Đó không phải là việc mà tiểu tiên nữ nên làm!

"Cái đó...... Dù sao chính là...... Sơn nhân tự có diệu kế*." Lục Hi Hòa che dấu mà nói, sau đó ý đồ lảng sang chuyện khác, "Anh nhanh lên đi."

*ý bảo đừng lo ta đây ắt có diệu kế (cách/thủ đoạn), câu này của Khổng Minh Gia Cát Lượng.

Kỷ Diễn nhìn bóng dáng mảnh khảnh càng nói càng đi nhanh kia, khóe miệng không khỏi giương lên, tiện đà bước chân nhanh hơn theo sau.

"Đi nhanh như vậy làm gì?"

"Không phải tôi đi nhanh, là Bão Bão đi." Lục Hi Hòa rất tự nhiên mà đem nồi vứt qua Bão Bão.

Bão Bão đi đằng trước nghe được tên của mình, rất thản nhiên mà lại nhân văn quay đầu nhìn cô một cái, Lục Hi Hòa ngạc nhiên, bất thình lình có hai câu tranh cãi lọt vào tai cô.

"Này, cậu xem, bên kia có phải Lục Hi Hòa không?"

"Nhìn bóng dáng hình như là có chút giống, thật đúng là làm cho chúng ta phải ngồi xổm mà*."

*editor: tui nghĩ ngồi xổm ý là ngòi xuống để hóng hớt ăn dưa ấy mn

"Người đàn ông bên cạnh kia là ai nhỉ, bọn họ thoạt nhìn rất quen."

"Chẳng lẽ là......"

Paparazzi?!

Lục Hi Hòa trong lòng chấn động.

Cô theo bản năng nhìn qua Kỷ Diễn, nếu bình thường chỉ có một mình cô, bị chụp thì bị chụp thôi, cô mỉm cười một cái rồi lướt qua.

Nhưng vấn đề hiện tại là còn có Kỷ Diễn, mình cô lên hot search thì không sao, nhưng là vạn nhất liên lụy Kỷ Diễn thượng hot search, cô chắc chắn Kỷ Diễn sẽ nhanh chóng bị mọi người đào bới ra.

Chỉ cần cô đi nhanh bọn họ sẽ nhìn không kịp, các cô ấy không nhìn thấy chính diện, nếu như bị chụp, đến lúc đó cô chết cũng không thừa nhận, cũng sẽ không nổi lên cơn sóng gì.

Vì thế cô nắm chặt dây dắt chó trong tay, tiếp theo dó bất động thanh sắc cùng Kỷ Diễn dãn ra một khoảng cách.

Lục Hi Hòa không quay đầu lại, nhưng từ tiếng bước chân nghe thấy, cô cảm giác được hai người kia giống như đang chạy về phía cô, trên mặt cô không khỏi hiện lên vài tia sốt ruột, cho nên cô bước chân nhanh hơn.

Sau khi cô bước chân nhanh hơn, người đi bộ phía sau cước cũng không chậm mà càng theo sát tới, bỗng nhiên, tay cô bất ngờ bị người ta cầm lấy.

Lục Hi Hòa sợ tới mức giật mình, lập tức buông dây dắt chó trên tay, dây dắt chó nện thẳng ở xuống mặt đất.

Bàn tay người nọ hơi mang theo cảm giác lạnh lẽo cứ vậy bao bọc toàn bộ tay cô, là cảm giác quen thuộc.

Cô phản xạ có điều kiện mà nhìn lại, không ngoài ý muốn chút nào nhìn thấy đường cong góc cạnh trên xương quai hàm của người đàn ông.

"Kỷ Diễn......"

Cô còn chưa dứt lời, giọng nói trầm thấp manh mẽ của anh liền ập xuống tai cô.

"Chạy."

Anh nói chạy.

"Bão Bão nó......"

Lục Hi Hòa lo lắng cho Bão Bão.

"Nó có thể tự đi theo."

Giây tiếp theo, cô cảm giác được Kỷ Diễn bước chân nhanh hơn, bước tiếp theo càng lúc càng lớn, cô cứ vậy bị anh nắm tay chạy về phía trước.

Bàn tay anh khô ráo hơi lạnh, hơi dùng lực hơn khi chạy về phía trước, Lục Hi Hòa ngẩng đầu nhìn anh, xa xa ánh nắng hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời, khuôn mặt anh rực vàng lên ánh hào quang, tầm mắt không tránh khỏi có chút hoảng hốt, ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú ẩn trong ánh hào quang kia, dường như cái gì cũng không thể lọt vào trong mắt cô.

Lục Hi Hòa có cảm giác, Kỷ Diễn đối với cảnh này lại quen thuộc đến kỳ lạ, trước khi chuyển tới đối diện anh, thậm chí cô và anh còn chẳng quen biết nhau, chỉ là, mặc dù cô ở đối diện anh, nhưng thời gian ở chỗ này sợ là không lâu bằng anh.

Cô bị anh dắt trái rồi quẹo phải, rất nhanh liền bỏ xa qua hai người, lúc này cô đã mệt đến thở không ra hơi, không khỏi đem tay từ trong lòng bàn tay anh rút ra, nửa cong lưng chống tay vào hai đầu gối mà thở dốc từng hơi.

"Không được, tôi không chạy nổi nữa." Cô một bên thở dốc một bên xua tay với anh.

Kỷ Diễn nhìn cô nửa cong người, thở không được, vì thế anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô để cô thở dễ hơn.

"Không chạy nữa, bọn họ đã bị bỏ lại rồi."

Bàn tay cùng lời nói của anh mang theo tác dụng trấn áp đến lạ thường,  Lục Hi Hòa dần dần bình phục, sau khi cảm thấy tần suất tim đập bắt đầu trở lại bình thường, bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên.

"Vậy là tốt rồi, vừa rồi thật sự làm tôi sợ muốn chết."

Kỷ Diễn nhìn gương mặt bởi vì chạy vội quá mà ửng đỏ cùng đôi mắt ướt sáng lấp lánh của cô, khiến anh ma xui quỷ hỏi cô.

"Tại sao lại muốn kéo dãn khoảng cách với tôi?"

"Nếu như các cô ấy đuổi theo tôi, nhận ra tôi sau đó chụp ảnh chúng ta thì phải làm sao?" Cô nghiêm chỉnh hợp lý hợp tình mà trả lời.

Kỷ Diễn là người cực kỳ thông minh, Lục Hi Hòa chỉ nói một câu, anh liền thông suốt ý tứ của cô, cô là sợ anh bị người ta chụp lại.

Bên ngoài không ngừng có ít nhiều ngôi sao nữ muốn tìm mọi cách dính chút quan hệ với anh, ý đồ lấy scandal nổi danh, nhưng cô là ngược lại, từng dùng hot search uy hiếp anh là cô, nhưng sau khi chân chính gặp phải thì chạy trốn cũng là cô.

Đúng là một tên ngốc mà, cô thật sự không biết cái tên Kỷ Diễn này là gì trong cái giới này?

"Em......"

"A!" Lục Hi Hòa kêu một tiếng kinh hãi cắt đứt lời anh.

"Bão Bão!"

Cô nhất kinh nhất sạ* khiến Kỷ Diễn trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, lúc nghe được Bão Bão, anh cho rằng cô vừa bị doạ cho sợ rồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến anh vươn tay qua chỗ cô.

*nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi

"Bão bão đâu? Bão Bão?"

Lời kế tiếp này của Lục Hi Hòa làm tay anh ngừng lại giữa không trung, trong nháy mắt anh đứng hình mất hai giây*, có vẻ như Lục Hi Hòa không nhận ra động tác này của Kỷ Diễn, bây giờ một lòng một dạ cô đều là Bão Bão.

*act cool e tưởng anh phải đứng hình mất 5 giây:))))

"Kỷ Diễn, ôm một cái giống như không cùng lại đây."

Mà liền ở Lục Hi Hòa những lời này mới vừa nói xong, chỉ nghe "Gâu gâu" hai tiếng, một chú Golden to lớn xinh đẹp xuất hiện trước mắt, cô thấy nó chạy nhanh đến trước mặt bọn họ, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, ngẩng đầu vẫy đuôi.

"Bão Bão." Lục Hi Hòa ngồi xổm xuống ôm lấy gương mặt mập mạp phì ra, "Em làm chị sợ muốn chết à, chị còn tưởng rằng em bị bỏ lại rồi."

* Câu trên có hai dấu ** là nguyễn gốc nha mn chắc lại là bão bão là ôm lấy mặt chú chó í mn.

"Kỷ Diễn, Bão Bão thật sự rất thông minh, phải không?" Nói xong Lục Hi Hòa ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Kỷ Diễn ra vẻ tự nhiên mà thu tay lại, mặt không biểu tình mà nhếch khóe miệng.

"Phải, là rất thông minh." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK