Nghe giọng ngự tỷ của Tống Dịch lúc này thập phần bình tĩnh, kỳ thật là đang cực hoảng loạn vì giờ này có rất nhiều người bay xuống, nhìn thấy có người rơi xuống gần chỗ Tiêu Hà, anh liền nhắc nhở Tiêu Hà chú ý.
Tiêu Hà không chút để ý ừ một tiếng, xử lý kẻ địch bên cạnh, nhanh chóng loot xác địch, trở lại ban công xem vị trí của Tống Dịch, ngắm ngay điểm đen trên mái nhà, bắn một viên đạn hình con thoi đến đó, ngay lúc Tống Dịch đang theo quán tính muốn thét chói tai, thì cậu liền ấn nút tắt âm bên YY của mình, trong game thì không thèm quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Đợt thao tác này có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai, nhanh đến mức làn đạn trên màn hình cũng đứng hình hồi lâu, cả màn hình la hàng ngàn dấu chấm hòi, các cô cậu làn đạn lại bắt đầu thảo luận.
—— tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tui cảm thấy rất lợi hại đấy chứ
—— giờ này trừ chửi 1 câu “Trời má thật là 666”*, thì tui chả biết dùng từ gì hình dung nữa, bộ dáng vừa nãy của Hà Thần quả là nước chảy mây trôi, nhìn không ra 1 tia do dự
*: Từ ngữ mạng để khen biểu thị sự lợi hại, tài giỏi.
—— ha ha ha ha ha ha ha, tự nhiên thấy đau lòng giùm chị gái nọ là thế quái nào nhỉ
—— Hà Thần của tui quả nhiên tàn nhẫn, tốc độ nhanh đến kì cục, tưởng tượng được nội tâm của chị gái kia đang như bong bóng nổ mạnh đây mà
—— người làm ảnh hưởng đến tâm tình chơi game của Hà Thần, thực xin lỗi, cô cũng chết rồi, mặc kệ cô có phải đồng đội của ổng hay không
—— Hà Thần: Ta là một sát thủ vô cảm
—— Hà Thần: A, nữ nhân, chỉ biết làm ảnh hưởng đến tốc độ nổ súng của ta
Trên làn đạn kéo theo cả lời lên án Tống Dịch, làn đạn mà anh gửi cũng bị chìm trong một biển lớn đang không ngừng trôi trên màn hình, chẳng khác gì một bọt nước vô hình, chưa đề cập đến việc Tiêu Hà có nhìn thấy hay không.
Anh tủi thân lắm, vốn định bùng nổ WeChat một phen, nhưng trong lòng vẫn lo lắng lỡ Tiêu Hà mắng thì đau chết, sau đó làm chết non cuộc tình chỉ mới bắt đầu của hai người.
Cho nên anh lựa chọn không lên tiếng mà chỉ nhìn cậu chơi game, đồng thời phân tích thuộc tính của Tiêu Hà.
Anh phối âm tiếp nhận vô số kịch bản, từ trong lời kịch anh có thể phân tích ra tính cách của các nhân vật.
Nhưng Tiêu Hà không hề giống với các nhân vật trong kịch bản mà anh tiếp nhận. Cậu rất ít nói, khi chơi game sẽ trở nên vô cùng táo bạo, trên Baidu ghi chép tính cách cậu không tốt cũng không hề giống với con người thực sự của cậu, rốt cuộc cho đến nay cậu có còn mắng chửi ai khác nữa không thì vẫn chưa biết.
Trước đây khi tiếp xúc với cậu, anh phát hiện nếu mình chọc cho cậu không vui hay thế nào, cậu cũng sẽ không nói ra, cũng sẽ không khiến người ta nhận ra sự thay đổi nào, cậu sẽ không lên tiếng nhưng sẽ sử dụng phương thức của bản thân để khiến cho kẻ đó ngoan ngoãn và thần phục mình.
Trong game, cậu xứng đáng là một vị vua, hơn nữa cậu dành cho game một sự tập trung cao độ, từ những phương diện này anh có thể kết luận được, Tiêu Hà trong thế giới game là một chủ thể, chuyện khác đối với cậu mà nói đều là những thứ không đáng quan trọng, cho dù là Phương Hàng mà cậu đã từng rất thích.
Thế nhưng đổi một góc độ khác cũng có thể do cậu bây giờ đã hoàn toàn không còn tình cảm với Phương Hàng nên mới không để trong lòng, nghĩ đến đây, Tống Dịch lại thêm một tag thuộc tính cho Tiêu Hà ở trong lòng.
Sau khi thêm tag, anh lại tự hỏi một vấn đề mà mình đặc biệt nghi vấn.
Từ lúc bắt đầu cho đến ngày hôm qua, bản thân anh đã dùng mọi cách để dây dưa cầu yêu qua mạng với mình, thái độ của anh có thể coi là lạt mềm buộc chặt, cũng có thể coi như là bỏ mặc cậu quyết định, vậy thì vì sao cậu đột nhiên lại muốn xác lập mối quan hệ yêu đương với anh?
Tống Dịch ngồi ở trước máy tính sờ sờ cằm, đặt một dấu chấm hỏi to tướng cho vấn đề này, đồng thời khóe miệng kéo lên một nụ cười đầy mong chờ.
Mặc kệ Tiêu Hà xuất phát từ nguyên nhân gì mà quyết định quan hệ với anh, anh càng cảm thấy hứng thú vô cùng với quan hệ yêu đương qua mạng này với cậu.
Ngày sau còn dài, muốn biết thì đợi đến ngày đó sẽ biết thôi.
Tiêu Hà tự mình hoàn thành một màn kịch câm, lúc này mới mở loa YY, bình tĩnh gọi một tiếng.
Vốn cho rằng trải qua chuyện này thì sau đó sẽ không còn những âm thanh bạo lực nữa, Tống Dịch hẳn là sẽ ngoan ngoãn, rốt cuộc thì cũng là hồi ức chơi game với cậu trước đây, tốc độ xin tha mạng của anh so với trước còn mạnh hơn.
Không ngờ cậu vừa ra màn hình một cái, lỗ tai lập tức liền vang lên một tiếng hít mũi sụt sịt, nghe như tiếng khóc như có như không giống loại người đang tỏ ra kiên cường, đối phương lúc mở miệng cũng mang theo giọng mũi khàn khàn, dường như là đã thực sự khóc một trận.
Chuyện này thực sự làm Tiêu Hà sửng sốt, cậu hoàn toàn không nghĩ đến kết quả này, một lúc lâu không nói gì, cũng không biết ứng đối ra sao.
Cái gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng, Tống Dịch đã sớm nghĩ ra nhiều mưu mẹo để chơi game cùng Tiêu Hà trong nửa giờ vừa qua.
Khán giả xem trực tiếp không rõ cốt truyện ra sao trăm triệu lần không ngờ tới tình hình này, không biết là lần thứ mấy trong hôm nay, làn đạn lại bị dấu chấm hỏi điên cuồng spam.
—— Nè nè, chị gái khóc đó ư?
—— Ây ây…… Hà Thần có nên nói lời xin lỗi hay không vậy?
—— Hôm nay rốt cuộc làm sao thế? Tui càng xem càng không hiểu.
Người xem không ngừng nói không hiểu, ngay cả bản thân Tiêu Hà cũng đang chưa rõ tình hình, nhưng trực giác nói cho cậu biết, chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Cậu tính toán qua một lúc thì hỏi thăm.
“Chuẩn bị?” Tiêu Hà nhắc nhở Tống Dịch chuẩn bị.
Bên kia thấp giọng Ừm một tiếng, sau đó liền ấn chuẩn bị, Tiêu Hà tiến trò chơi.
60 giây chờ đợi, Tống Dịch cũng chẳng nói một lời cợt nhả nào, ngược lại an tĩnh như gà, làm Tiêu Hà có chút gì đó không thích ứng, trong lòng cấm không được nghi ngờ có phải mình vừa đánh vỡ tâm pha lê của anh hay không.
Điều này khiến Tiêu Hà không lựa chọn những địa điểm nhiều vật tư lớn, ngược lại giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, đưa Tống Dịch đến những nơi nhỏ hơn để loot đồ.
Tống Dịch không rên lấy một tiếng như bị đứt một dây mạch (thần kinh), điều đó làm Tiêu Hà nghĩ anh bị mình đánh đến mức tự bế rồi chăng.
Hai người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà tách nhau đi thu thập đồ, trong quá trình thu thập, cả YY im như thóc, bên tai Tiêu Hà chỉ vang lên tiếng bước chân và tiếng máy bay bay qua.
“Khụ, ờ, anh đang lấy cái gì vậy?” Thanh âm của Tiêu Hà có chút khô khan, mọi người đều biết cậu đang tìm bậc thang để xuống cho mình, thử chủ động giao lưu với Tống Dịch, sau đó tự bóc đi tờ giấy lên án.
——???????? Hà Thần của tui chủ động nói chuyện kì?
—— Trời đựu, chị gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào dzị? Có thể làm cho Hà Thần của tui trăm năm không nói chuyện lại tự mở miệng tìm bậc thang kìa?
——1551, hôm qua mới vui vẻ tiếp nhận chuyện Phương Hàng chỉ là quá khứ, hôm nay lại bị bức bách tiếp nhận chuyện Hà Thần có đối tượng sao?
Tống Dịch nghe được Tiêu Hà chủ động nói, mặt anh cười cười xuân phong đắc ý ngồi trước màn hình, thế nhưng ngữ khí mở miệng nói chuyện lại hoàn toàn đối lập với khuôn mặt lúc này.
“Cũng không có gì, chỉ có một cái chảo.” Thanh âm thanh lãnh không ra cảm xúc, vừa nghe là biết anh còn đang rất giận.
Tiêu Hà trầm mặc hai giây, “Tôi tới tìm anh.”
Sau đó nhìn bản đồ di chuyển đến chỗ Tống Dịch, thời điểm cậu tới chỗ anh, Tống Dịch đã vào một cái WC, Tiêu Hà cứ như vậy đứng ở cửa WC, sau đó thả xuống trang bị tốt nhất của mình —— AKM đầy đủ phụ kiện. Cậu ném trên mặt đất, hơn nữa còn thả 120 viên đoạn loại 7.62, ý bảo Tống Dịch nhặt lên.
“Cầm.”
—— Đậu má, trên người Hà Thần chỉ có AKM với súng ngắn thôi đó, cứ thế đưa cho chị gái nọ khẩu AKM luôn sao?
—— Tui chết đây, gió bão thét gào, lúc sống tui đã kịp nhìn thấy Hà Thần sủng ái một người, đối tượng còn không phải là tui nữa chứ……
—— Mọi người đều tỉnh táo một chút đi, Hà Thần dùng phương thức này để nói lời xin lỗi mà thôi, mấy người đừng có não bổ quá phận vậy chứ!
—— cái gì não bổ hay không não bổ, tui ăn được cẩu lương là sự thật, moá
—— Tôi đi chết đây, cái gọi là nam nhân thiết huyết vô tình thế mà lại là…??????
Sau khi Tiêu Hà nhìn thấy Tống Dịch đã nhặt trang bị lên, lúc này mới tránh đi, đi đến nơi khác để tiếp tục tìm đồ.
Lúc này trên YY cậu lại nghe được tiếng nức nở như đang khóc.
??????
Đầu óc của Tiêu Hà tràn đầy dấu hỏi chấm khó hiểu, cậu không phải đã cho anh trang bị tốt nhất của mình rồi sao? Thế nào lại khóc nữa? Đàn ông con trai mà khóc sướt mướt như vậy mà được à?
Rất nhanh cậu bị suy nghĩ của mình tát một cái rõ đau, ngay sau đó yy truyền đến tiếng cười càn rở của Tống Dịch, hơn nữa còn là giọng nữ.
Tiêu Hà nháy mắt nổi giận, cậu đáng ra phải nhớ rằng tên thích diễn này làm gì có tâm pha lê, nhớ đến anh ta mỗi ngày quấn lấy mình đòi yêu qua mạng là biết mặt dày đến cỡ nào rồi, thế mà vẫn bị anh lừa.
Tiêu Hà chửi nhỏ một tiếng, sau đó di chuyển nhân vật chạy về, Tống Dịch thấy cậu qua lại, điên cuồng cho nhân vật chạy, hai người cứ chạy như điên từ phòng khu đến ruộng lúa mạch.
Một người chạy, một người đuổi, tại nơi đây yên tĩnh không chút tiếng động, phong cảnh trống trải trải mà đẹp đẽ, ngươi chạy ta đuổi theo.
Bên tai còn quanh quẩn tiếng cười như chuông bạc của Tống Dịch, tâm tình Tiêu Hà lại càng ngày càng kém.
Đuổi theo Tống Dịch chạy một hồi lại căn bản đuổi theo không kịp anh, vì thế cậu dừng lại rút súng khắn ra, ngắm về hướng Tống Dịch mà bắn mấy phát.
Tiếng súng đánh vỡ sự yên tĩnh trên ruộng lúa mạch, cũng kinh động đến Tống Dịch đang điên cuồng tháo chạy.
“Y! A Hà, em lại bắn anh! Em thế mà bắn anh!”
“Mẹ nó, anh chọc ghẹo tôi thì ít hả?” Tiêu Hà trực tiếp mắng.
Tống Dịch vừa cười vừa điều chỉnh thị giác, ý đồ tránh né vị trí truy kích của Tiêu Hà, sau đó cầm lấy khẩu AKM mà Tiêu Hà cho, anh đổi ống ngắm 4x thành ống ngắm cơ bản.
“A Hà em bắt nạt người ta như vậy là không được đâu nha ~ đừng có bắn anh nữa được không?” Tống Dịch sung sướng thay bằng âm sắc điệu đà, nhưng vẫn không che giấu được thanh âm pha lẫn ý cười.
Tiêu Hà càng nghe càng giận, cảm thấy việc mình tin tưởng anh ta quả là não úng nước, bắn xong một băng đạn lại lên đạn phát nữa, còn đối diện Tống Dịch chính là một cái cột.
“Nếu em đã như vậy, đừng trách anh đây không bắn trả nha ~”
Nói xong liền cầm AKM ngắm về phía Tiêu Hà bắn liền một băng.
Tuy rằng thương pháp của anh thực chẳng ra gì, nhưng tiêu tốn cả một băng đạn 40 viên này cũng khiến Tiêu Hà ở xa xa bị bắn thành công ngã xuống đất.
“Hì hì, anh đã kêu em dừng tay rồi kia mà.”
——?????????????
—— hôm nay tui bị trúng tà tay sao mà lại lên đây xem trực tiếp thế này?
——…… Anh vĩnh viễn không biết địch nhân của mình đang làm cái vẹo gì đâu
—— chị gái này quả không giống ai nha, đúng là mặc lớp da đứng phía chân trời
—— a, dưới ánh nắng hoàng hôn chạy như điên, Hà Thần của chúng ta phẫn nộ rồi
—— hy vọng ngày mai sẽ lên hot search trái tim Hà Thần tan vỡ rồi, hihi
☆
Hoàn chương 12