Mấy ID đó sau khi nhìn thấy quan tài mới bắt đầu rớt nước mắt, điên cuồng viết bài xin lỗi và tag cả Weibo của Tống Dịch và Tiêu Hà, bài xin lỗi viết gọn gàng hơn 1000 chữ, tin nhắn cứ nườm nượp mà kéo đến, cầu mong hãy tha thứ cho họ, hy vọng có thể rút đơn kiện.
Bên Tống Dịch hoàn toàn không có động tĩnh, Tiêu Hà bên này liền phát Weibo: Không chấp nhận, không tha thứ.
Cư dân mạng hoàn toàn ủng hộ quyết định này của Tiêu Hà, nhưng không thiếu một bộ phận người tìm lấy chủ đề để tuyên dương và cũng moi móc sự độ lượng và khoan dung của cậu, nhìn là biết chuẩn bị lên kế hoạch xé Tiêu Hà rồi.
Còn không đợi Tiêu Hà tự mình đi xử những người này, một bộ phận khác đã dỗi hộ cậu.
—— tâm cơ ghê, giờ tui đang hoài nghi ông anh này cũng là cá lọt lưới chăng, bọn họ còn chưa kịp lạnh mà ông anh đây đã xung phong ra đầu tuyến hấp dẫn hoả lực rồi?
—— người anh em à, Mr.Nicolas Trư tôi đây xin chân thành khuyên anh một câu, không muốn bị xử lý thì ngừng ngay hành động này lại đi, bằng không tôi sẽ cho anh lộ hẳn ra đấy
—— tôi thật muốn hỏi ông đó, đều là lần đầu tiên làm người, Hà Thần và thầy Tống dựa vào cái gì lại phải nhường mấy ông?
—— cái bọn này ngồi tù còn nhẹ chán, nên băm rằm tay bọn họ ra, rồi cắt đầu lưỡi nữa!
—— làm sao nào? Chuyện mà thầy Tống trải qua không có phần của mấy người sao? Tui có thể miễn phí cho mấy người vài vé vào lò hoả táng đó nha, có muốn hay không?
Những người này trước mặt cư dân mạng tức giận đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Việc của bên Tây Qua cũng nhanh có kết quả, Trì Phỉ nhanh chóng đào được cả ảnh chụp đàm phán của đối phương, bằng chứng chất như núi, bên Tây Qua đúng là chạy chẳng kịp, muốn đứng lên chủ động xin lỗi để giải quyết riêng, nhưng rồi vẫn bị cự tuyệt.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mất thanh danh, thành đối tượng trào phúng của đông đảo dân mạng.
Náo nhiệt nhất vẫn phải kể đến dưới Weibo của Hoàng Tranh.
Hai ngày trước phòng phát sóng của Tiêu Hà đang phát bị khoá lại, hiện giờ các fan đều mang theo bộ dáng muốn mắng chửi người.
—— cho đằng ấy năm phút đồng hồ, tui muốn đằng ấy mở khoá phòng phát sóng cho anh nhà, nếu không, lửa giận của tui đằng ấy chịu hông nổi đâu
—— Quý ngài Dracula ta đây, là quý tộc đến từ ngoại quốc hữu nghị nhắc nhở các mi, vì quan hệ ngoại giao tốt đẹp của Trung Quốc và Phương Tây, ta khuyên mi hãy thức thời, mau thả Hà Thần ra, khi ấy chúng ta vẫn có thể làm bạn bè tốt
—— Steven ta đây, trịnh trọng nhắc nhở các người, nếu như không thả Hà Thần ra thì cứ yên tâm là hệ thống của các người sẽ bị anh em bọn ta hack không còn mảnh giáp
—— oa, các anh em đều có bối cảnh như vậy sao? Tên còn mang phong cách ngoại quốc thế lày? Xem ra người đến từ Long tộc như tui cũng phải tìm cái tên Tây một chút mới được!
—— mau mở cửa bỏ cảnh cáo! Nếu không thả bạn trai tui ra, tui sẽ sử dụng thế lực xã hội đen của mình để xử lý đấy!
Đây chính là cảnh thông báo thanh danh, phô trương thanh thế để cảnh cáo ở bình luận, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện vài người xông vào mắng, có người sẽ hỏi người đó là mấy ngày trước thế nào lại trốn học, thế nào lại không đến lớp nghe Hà Thần giảng bài, vì sao lại dùng ngôn ngữ thô bỉ như vậy.
Không chỉ như thế, còn xuất hiện một vài người hảo tâm nhắc nhở.
—— người anh em, mau xóa đi, Hà Thần không thích
Câu nói “Hà Thần không thích” nhanh chóng nhảy tít lên hot search, quần chúng ăn dưa có thể nói là ăn vội, trong đó có cả Happy, người đảm đương vị trí bát quái của SG.
“Các anh em trên mạng thiệt lợi hại! Thật muốn cho Hà Thần của tớ nhìn thấy.”
Mộc Mộc đeo tai nghe lên liếc mắt nhìn anh chàng, “Tớ thấy là cậu chê sống quá lâu rồi đấy.”
Miên Phong vừa nghe hai người nói chuyện vừa mở danh sách bạn tốt: “Hai ngày này không thấy Tiêu đội chơi game nhỉ, thật kỳ quái.”
“Anh đây mà gặp chuyện sốt ruột như vậy thì anh cũng chẳng có tâm tình chơi game ấy.” Thu Dương dựa vào ghế mở trò chơi.
“Tốt rồi, cũng may có thể dùng pháp luật để xử lý mấy bé đó, cho bọn họ ngồi ngồi tù, ha ha, Hà Thần của tớ hôm nay đi đâu vậy? Không thấy người đâu cả nha.” Happy thu hồi di động cũng click mở trò chơi.
“Vừa thấy ảnh cùng chu ca ra ngoài, không biết đi đâu, Mộc Mộc, để em kéo.” Miên Phong vừa trả lời vừa gọi Mộc Mộc.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc rồi bắt đầu huấn luyện.
Tiêu Hà giờ này đang trên đường đến nội thành, Chu Nghiêm ngồi ở ghế phụ lải nhải.
Chu Nghiêm biết Tiêu Hà rất nghiêm túc, Trì Phỉ nói gì thì cậu đều ghi tạc trong lòng, cậu lúc nào cũng không thích mắc nợ ai, tám phần mua phòng cũng là vì cảm ơn Trì Phỉ, không nhịn được nói hai câu, “Trì Phỉ nói chú cũng không cần để ý như vậy, anh ta không định nhận tiền mua nhà của chú, chú nếu không có kế hoạch mua nhà thì đừng mua vội.”
Tiêu Hà vừa lái xe vừa trả lời anh, “Mua phòng cũng tốt mà, về sau nếu không ở căn cứ thì cũng có chỗ ngủ.”
Chu Nghiêm nghe xong trong lòng rất vui mừng, Tiêu Hà thật sự thay đổi không ít, trước đây cậu rất ít khi suy xét sau này cần gì, trước khi xuất ngũ, cậu vẫn là một người chỉ biết huấn luyện cả ngày cả đêm, hiện tại, cậu đã bắt đầu biết nghĩ cho mình.
“Nhà ở trung tâm thành phố rất tiện, quang cảnh thế nào thì em đã xem qua trên báo, thoạt nhìn cũng không tồi, phòng ở thoáng mát, cụ thể chờ một lát đi xem, em nghe anh ấy nói trong đó còn có biệt thự.”
Dọc theo đường đi Tiêu Hà nghe Chu Nghiêm nói về tình hình của tiểu khu, tới tiểu khu trung tâm thành phố Tiêu Hà mãi không tìm được nơi đó, Trì Phỉ còn chưa cho một địa chỉ chính xác.
Chu Nghiêm lại gọi điện thoại hỏi Trì Phỉ, quở trách anh ta một hồi rồi mới dẫn đường.
Cửa chính của tiểu khu là cửa sắt tự động, phải có thẻ mới vào được, bảo vệ ở cửa hỏi mục đích họ tới, sau đó bảo hai người đi cửa sau là trực tiếp tới mấy căn đang được bán, bảo người đưa bọn họ đi thăm quan.
“Tiểu khu này thật xa hoa, có thẻ mới vào được, ngay cả chuyện xem phòng cũng chú ý như vậy.” Chu Nghiêm nhịn không được nói một câu.
Tiêu Hà vòng xe chạy đến cửa sau, đỗ xe rồi mới cùng Chu Nghiêm đi bộ đến mấy căn đang được rao bán.
Thái độ nghiệp vụ của nhân viên rất tốt, đổ cho hai người chén nước, sau đó hỏi Chu Nghiêm có phải Chu tiên sinh hay không.
Động tác của Chu Nghiêm dừng đột ngột, nhân viên liền giải thích, nói là không lâu trước đó trợ lý của Trì tổng gọi điện đến nói họ đến xem phòng, hơn nữa còn gửi cho cô ảnh chụp.
Chu Nghiêm cảm thấy có chút xấu hổ, ho mấy tiếng, “Chúng tôi đến xem phòng.”
Nhân viên không nói nhiều, giới thiệu cho họ mô hình của tiểu khu, sau đó đẩy cho họ xem những căn được gọi là tốt nhất.
“Căn nhà này bất luận là từ phương diện nào, từ ánh sáng đến view của phòng đều là căn nhà tốt nhất trong tiểu khu chúng tôi, hơn nữa diện tích là 148m2*, mỗi hộ một thẻ, tương đương với thang máy tư nhân, bên này là mô mình phòng ở, ngài có thể xem một chút.”
*: KHÔNG GIẤU GÌ CÁC CÔ, BẢN QT LÀ 148CM2 ĐÓ, AI KHÔNG TIN CÓ THỂ TÌM RAW ĐỂ ĐỐI CHIẾU NHEN
Chu Nghiêm nhìn thoáng qua mô hình, cảm thấy cũng được, nhưng cứ đến xem phòng để xem như thế nào.
Anh hỏi Tiêu Hà, “Chú cảm thấy thế nào?”
Tiêu Hà nhìn thoáng qua mô hình, “Đi xem phòng thử xem.”
Nhân viên không nhiều lời, dẫn bọn họ trực tiếp đi qua thông đạo của khu.
“Vấn đề an ninh ở đây cũng không tệ lắm nhỉ.”
Nhân viên giải thích: “Về phương diện an ninh ở chỗ của chúng tôi vô cùng nghiêm khắc, ra vào bất kì ai cũng cần xuất trình thẻ, ngay cả bảo an, bảo vệ cửa, nhân viên vệ sinh đều phải được người cầm thẻ đồng ý, không phải người trong tiểu khu hoặc không liên quan thì không được vào, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho tài sản cũng như sự an tâm của mọi người.”
Chu Nghiêm nghe xong gật gật đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Trì Phỉ thật là trời sinh làm buôn bán liêu.”
Do không tìm hiểu về phòng, cũng không nhìn ra cái gì, Tiêu Hà cũng chỉ chú ý đến vấn đề ánh sáng một chút.
“Thế nào? Anh cảm thấy có thể, nếu một mình chú ở đây thì phòng này có chút lớn đấy.” Chu Nghiêm đưa ra ý kiến của bản thân với cậu.
Tiêu Hà không kén chọn, Trì Phỉ nếu đã thông qua, vậy khẳng định chính là tốt nhất, lập tức gật gật đầu, bảo nhân viên dẫn bọn họ xuống tính toán xem căn phòng này bao nhiêu.
Nhân viên trở lại báo cho cậu số tiền, Tiêu Hà liền quyết định mua phòng.
Lúc trở về Chu Nghiêm hỏi, “Cứ thế vứt mấy ngàn vạn qua cửa sổ, tâm không đau à?”
Tiêu Hà vừa lái xe vừa trả lời, “Không đau lòng, chẳng qua tiền tiết kiệm thiếu đi mấy số 0 thôi mà.”
Chu Nghiêm nghe cậu nói vậy liền nằm liệt ra ghế phụ rên rỉ, “Có tiền thật tốt.”
Tiêu Hà không đáp, trở lại căn cứ liền đến phòng huấn luyện, nhìn bọn họ đánh xong một ván, cậu liền bảo họ mang tai nghe xuống, giảng qua cho họ một vài vấn đề, sau đó vẫy vẫy tay với họ.
Vài người không rõ tình huống đi theo cậu đi ra ngoài, Happy có chút thấp thỏm, hỏi cậu, “Ông anh à, anh có chuyện gì sao?”
Tiêu Hà không quay đầu lại, “Mời ăn cơm, nơi nào thì cứ tuỳ ý chọn.”
Happy và Thu Dương đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết hôm nay Tiêu Hà bị làm sao vậy, thế nào lại đột nhiên mời đi ăn cơm.
Đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Chu Nghiêm.
“Nghĩ gì thế? Mời ăn cơm mà thôi, chúc mừng Hà Thần của mấy chú mua được biệt thự cao cấp.”
“Hể? Anh mua nhà? Mua đâu vậy? Một mình đi mua sao? Bao nhiêu tiền! Này này lỡ mà bị nhân viên cao ốc lừa thì sao?” Happy vừa nghe, phản ứng đầu tiên chính là Tiêu Hà rất có thể bị những lời hoa ngôn xảo ngữ lừa mất tiêu rồi.
“Anh đi theo, là nhà của Trì Phỉ, lừa thế nào được.” Chu Nghiêm đơn giản giải thích rồi cũng theo Tiêu Hà ra cửa.
Lúc này vài người lại trao đổi ánh mắt, sau đó nuốt toàn bộ vào bụng, nhanh đuổi theo.
Chỉ có Miên Phong đi phía sau Mộc Mộc hỏi, “Vì sao Happy lại nghĩ Tiêu đội sẽ bị người ta lừa vậy?”
Mộc Mộc câu lấy cổ cậu, bàn tay đáp lên bờ vai cậu nói, “Em còn chưa hiểu hết con người Tiêu đội đâu, người như anh ấy, rất khác biệt so với chúng ta, thế giới của chúng ta trừ game ra thì còn có thứ khác, còn của anh ấy hả, trừ game ra thì không còn thứ gì khác.”
Miên Phong ngốc nghếc hỏi, “Có ý gì?”
Mộc Mộc kiên nhẫn giải thích, “Nói thế này đi, em từng nghe qua loại người chỉ biết đọc sách mà không biết thứ gì khác không, thậm chí ngay cả việc sinh hoạt hàng ngày cũng không biết ấy? Loại người này và Tiêu đội của em không khác nhau cho lắm, việc sinh hoạt hằng ngày miễn cưỡng có thể làm, xử lý một vài chuyện đơn giản cũng không vấn đề, nhưng nếu là việc đối nhân xử thế phức tạp một chút, thì anh ấy dốt đặc cán mai, hiểu chưa nào.”
Miên Phong cái hiểu cái không gật gật đầu, “Nghe thì thấy Tiêu đội có chút đáng thương, nhưng mà cũng may có người chăm sóc anh ấy, thầy Tống cũng ổn phết đó chứ.”
Mộc Mộc ừ một tiếng, chưa kịp nói thêm cái gì thì đã thấy bọn Happy ở cách đó 200m hét lên với mình, “Nhanh cái chân lên nào! Tớ đây gấp không chờ nổi muốn ngồi vào mâm cơm chiêu đãi của Hà Thần vì mua được biệt thự cao cấp rồi đó!”
Hoàn chương 25