• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta-r: Dương_Mitanovlia

Thế cục của Đại Diệp ngày càng phức tạp, đám người theo Nhiếp chính vương là trọng thần nắm giữ binh quyền. Còn những người theo phe Thái tử thì chỉ có một số ít lão thần ngoan cố và sĩ tử trẻ tuổi. 

Triều đình đã phân chia thành hai phái, nếu muốn đặt chân trong triều, chỉ có thể gia nhập một trong hai.

"Những ngày gần đây Nhiếp chính vương có từng triệu kiến vị đại thần nào không?" Phong Yến rút thanh kiếm mới đúc ra khỏi vỏ, động tác nhanh chóng chém đứt mấy sợi tóc trên đầu ám vệ đang quỳ dưới đất. 

"Hồi bẩm điện hạ, Nhiếp chính vương vẫn giống như thường ngày, xử lý chính vụ xong liền trở về tẩm cung nghĩ ngơi, vẫn chưa triệu kiến bất kì ai." Thân thể ám vệ không chút nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

"A, hắn quả thực rất kiên nhẫn." Phong Yến nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên thân kiếm, vươn tay chạm vào mũi kiếm, rất nhanh , ngón tay bắt đầu chảy máu, càng lúc càng nhiều, cho tới khi dòng máu lan tới vẻ mặt phản chiếu ấy. 

Hắn không muốn chờ nữa. Bảy năm... Hắn ngồi trên vị trí Thái tử mà không có thực quyền đã bảy năm rồi!

Từ lúc quyền lực trong triều mà Phụ hoàng lưu lại dần dần bị Phong Húc đoạt lấy, cũng là lúc hắn không thể tiếp tục nhẫn nại nữa.

Tam thúc? A, thật đúng là tam thúc tốt của hắn.

Ánh mắt Phong Yến càng thêm thâm trầm, hắn nhẹ giọng nói: "Sau khi ngươi trở về, biết nên làm thế nào rồi chứ? "

"Thuộc hạ hiểu rõ."

Phất tay để ám vệ rời đi, Phong Yến yên lặng ngồi trên tháp, vẻ âm trầm trên mặt càng thêm sâu, cuối cùng biến thành một nụ cười khẽ không thể lý giải làm tan biến sự yên tĩnh trong phòng.

Đêm qua, Hạ Lưu đột ngột thổ lộ với Phong Húc, khiến  hắn trở tay không kịp. Không những làm độ hảo cảm của Phong Húc đối vối Liễu Mộc Lâm xuống thấp, mà còn thành công loại trừ một chút hoài nghi vừa mới dâng lên của hắn. 

Hơn nữa, tin tức tốt nhất là, độ hảo cảm của Phong Húc với nàng từ 44 lên tới  52. Tuy rằng trạng thái vẫn không cao lắm nhưng tốt xấu gì cũng được hơn một nửa nha. 

Họa Ảnh quỳ trên mặt đất, cầm thìa múc từng chút cháo cá nóng đút cho Hạ Lưu.

"Thái tử có từng đến Lưu Vân các không?" Hạ Lưu thuận miệng hỏi. Lại nuốt một ngụm cháo rồi lắc đầu ý bảo Họa Ảnh mang đi. 

Họa Ảnh do dự một lát, Thái tử làm gì đã từng tới. Ngoại trừ ngày đầu tiên còn ra vẻ gọi thái y tới xem bệnh kê đơn, mấy ngày sau thì ngay cả cho nô tài tới hỏi thăm một câu cũng đều không có.

"Mà thôi, Thái tử còn rất nhiều việc phải giải quyết, ta không nên suy nghĩ nhiều." Hạ Lưu đã sớm thấy bóng dáng màu ngân hạnh ngoài cửa sổ. Đã vậy, bản thân nàng cần phải biểu diễn một chút trước mặt vị nam phụ cần thu phục này mới được. 

"Hạ lương viện thật hiểu chuyện."

Không để thái giám thông báo, thần thái nhàn nhã, một thân trường bào màu ngân hạnh lại càng tôn lên vẻ mặt như quan ngọc của hắn, tuy không thể so với vẻ đẹp hơn họa Phong Húc, nhưng như hiện tại cũng có một nét đẹp riêng. Phía sau chỉ có tổng quản thái thân cận đi theo, tựa như Phong Yến đang tùy ý đi dạo.

"Thương thế của nàng đã đỡ hơn chưa?" Tùy tiện đặt câu hỏi xong, Phong Yến đi đến bên tháp rồi ngồi xuống.

"Điện hạ!" Hạ Lưu ngạc nhiên, ngây người nhìn Phong Yến, giống như vì quá vui mừng mà lập tức bật khóc.

Phong Yến cũng bị phản ứng của Hạ Lưu làm kinh ngạc, hắn nhìn Hạ Lưu, tiếp theo liền đứng dậy đi tới trước mặt nàng cười hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng không muốn nhìn thấy bản cung đến vậy sao?"

"Thần thiếp là quá vui mừng thôi. Thái tử điện hạ bận trăm công nghìn việc mà cũng có thể bớt chút thời gian tới thăm thiếp, đây quả thật là phúc phận của thiếp." Không ngờ lời Hạ Lưu vừa dứt, vẻ mặt của Phong Yến liền lạnh xuống.

"Bận trăm công nghìn việc? A, người bận là Nhiếp chính vương mới đúng."

Quả nhiên, vị này nghe nói cái gì, liền suy nghĩ nội dung có liên quan tới Phong Húc, đây mới thật là tình yêu đích thực.

Trong lòng Hạ Lưu hiểu rõ, sau đó nàng tự nhiên dẫn dắt đề tài sang chuyện khác, lúc này mới thành công khiến cho tâm tình không tốt của Thái tử dịu đi. 

Hạ Lưu che miệng cười duyên, hoàn toàn mang dáng vẻ như một tiểu cô nương, nũng nịu nói: "Mấy ngày nay nhờ thuốc bổ của điện ha ban thưởng, vì vậy mà Họa Ảnh vẫn luôn đốc thúc thiếp uống đó."

Hiếm khi Phong Yến lại có kiên nhẫn cùng nàng nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy. 

Qua một thời gian, Phong Yến để ý thấy ánh mắt Hạ Lưu luôn dừng ngay thắt lưng mình, trong lòng nghi ngờ, hắn cất tiếng hỏi: "Hạ Lương viện đang nhìn gì vậy?"

Trong mắt thoáng qua tia hoảng hốt, Hạ Lưu ấp úng nói: "Không có gì... Thần thiếp chỉ là... Chỉ là cảm thấy đang lưng của điện hạ thật đẹp, nên muốn ngắm nhìn thâm một chút mà thôi."

Phong Yến đương nhiên sẽ không tin lời nàng, trong giây lát, ánh mắt hắn liền lạnh xuống, bình thản nói: "Trước kia bản cung cũng từng thắt đai lưng này trước mặt nàng, có điều lúc đó nàng cũng không nhìn đai lưng này lâu hơn một chút như bây giờ.”

Đôi mắt Hạ Lưu ẩn chứa vẻ mờ mịt, một lát sau mới cất giọng khàn khàn nói,"Thần thiếp chỉ muốn nhìn xem… nhìn xem điện hạ có hay không đeo miếng ngọc bội kia hay không mà thôi. Miếng ngọc đó quả thật quá giản dị, là thần thiếp đã quá thất lễ rồi."

"Ngọc?" Phong Yến nghi hoặc hỏi lại, có điều lời nói vừa thốt ra hắn liền nhớ tới, hình như mấy ngày trước nàng có đưa... Đúng là một đôi ngọc bội?

Phong Yến nhìn Hạ Lưu, khẽ gật đầu nói: "Bản cung tất nhiên sẽ đeo ."

Ánh mắt Hạ Lưu lộ ra vẻ vui sướng, khóe môi mỉm cười sáng lạn nhìn Phong Yến, nhưng sau đó nàng vẫn có chút không tự tin hỏi lại: "Điện hạ thật sự không ghét bỏ?"

"Ngươi không tin?"

"Thần thiếp đương nhiên tin điện hạ."

Kể từ ngày nhập cung tới giờ, đã rất lâu Phong Yến đều không có vẻ mặt hòa nhã đối với Hạ Lưu. Hôm nay thật khó có dịp hắn lại nói lời dễ nghe dụ dỗ nàng.  

Lần này chịu thương, thật sự không có vô ích nha.

Trên phương diện nói lời lừa gạt đối phương, Hạ Lưu chính là một nhân tài hiếm có, ngay cả hệ thống quân đều đã từng khen ‘cô quả thực là hồ ly khoác da người’, huống hồ hành động đỡ kiếm lúc đó của nàng cũng đã chiếm được không ít hảo cảo từ Phong Yến.

Cho nên mặc kệ Phong Yến có bệnh đa nghi trầm trọng, Hạ Lưu vẫn kéo đông kéo tây, nhân cơ hội nói chuyện lần này thăm dò tình hình mà trong kịch bản không đề cập đến. Và nàng cũng thật sự khám phá ra một số tin tức từ trong lời nói của hắn. 

Xem ra Phong Yến đã lung lạc được một bộ phận triều thần, rồi tính toán ngày mai lên sẽ tạo áo lực cho Phong Húc.

Phong Yến không ở lại dùng bữa tối nên Hạ Lưu liền suy xét xem có nên thông báo tin tức này cho Phong Húc hay không , bất chợt một cơn gió lạnh lùa vào, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài trời, thấy vô số đám mây đen đang ùn ùn kéo tới. Xem ra, trời muốn mưa to rồi.  

Hạ Lưu nhìn một lát, ra lệnh ngăn cản nội thị đang chuẩn bị đóng cửa sổ lại rồi đưa tay để Họa Ảnh dìu về giường nghĩ ngơi. 

Muốn liên lạc Phong Húc, rất khó. Bởi vì hắn chưa từng đưa cho Hạ Lưu bồ câu đưa thư hay an bài cho nàng biết một số mật đạo gì đó. Từ trước tới nay, thời điểm hắn có chuyện muốn gặp mới chủ động xuất hiện. Phỏng chừng là Phong Húc chưa từng có cảm giác an toàn và tin tưởng vào một người đi. 

Người như vậy sẽ không bao giờ cho người khác có được cơ hội nắm bắt được nhược điểm của mình. 

Hạ Lưu nằm trong ổ chăn mềm mại ấm áp, miễn cưỡng nghe hệ thống quân lải nhải.

"Cô nhất định phải làm như vậy sao? Thật không sợ độ hảo cảm còn chưa xoát đến 100 thì đã chết?" Hệ thống quân lo lắng nói. Từ sau khi Hạ Lưu không muốn mạng mà đỡ kiếm cho Phong Yến thì lão liền đề cao cảnh giác đối với Hạ Lưu.

Phát hiện ra Hạ Lưu không để ý sự lo lắng của mình, hệ thống quân giận dữ khiển trách: "Cô đúng là loại người lợi dụng thân thể ra làm công cụ mà!!"

Bấy giờ Hạ Lưu mới mở to mắt rồi chậm rãi trả lời, " Đạo đức nghề nghiệp cơ bản của nhân viên thu phục của chúng ta chính là xem thân thể như công cụ nha."

"..."

Dừng một chút, Hạ Lưu không chút để ý hỏi lại hệ thống quân: "Sao vậy, lão đang lo lắng cho tôi sao?"

"Ta mà đi lo lắng cho loại nữ nhân gian trá độc ác như cô! Nằm mơ đi!"

Hệ thống quân trực tiếp im lặng, mặc cho Hạ Lưu có gọi như thế nào đi nữa cũng không chịu lên tiếng.  

Không còn cách nào khác, Hạ Lưu vốn cũng sợ đau . Thế nhưng vị Nhiếp chính vương rất khó đối phó, đối với kiểu người này, Hạ Lưu âm thầm chọn cách biến thành trung khuyển để thu phục. 

*Chỉ mấy người yêu thương một người hết cỡ, cúc cung tận tụy, chung thủy tuyệt đối.

Cho dù làm bất cứ chuyện gì đều có thể vì hắn mà hy sinh chính mình. Chỉ có làm đến trình độ đó thì mới có thể làm rung động đến vị Boss cấp S như Phong Húc.

Đêm xuống, sau khi dùng mê hương do hệ thông quân cung cấp khiến cho Họa Ảnh và mấy nô tài khác ngủ say xong, Hạ Lưu liền nhanh chóng mặc lên người một bộ quần áo thái giám rồi nhảy ra khỏi cửa sổ. 

Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vẫn còn đang mưa to, có vài đạo tia sáng lạnh bất chợt đập vào mặt. 

Tuy vị trí Lưu Vân các cũng không nổi bật, nhưng lại có điểm tốt là rất gần tẩm cung của Phong Húc. 

Cả đoạn đường này không làm khó được Hạ Lưu, thậm chí nàng còn biết một lối đi tắt nhưng như vậy sẽ không dính được nước mưa rồi.  

Ai biểu cái nàng cần bây giờ chính là … Bộ dạng nửa sống nửa chết chứ. 

Vẻ mặt không thay đổi ngồi xổm ở trong bụi hoa mặc cho toàn thân bắt đầu ướt đẫm, mãi cho đến khi môi run rẩy, đầu nóng lên thì Hạ Lưu mới loạng choạng đứng lên, cảm thấy khá hơn một chút thì liền chạy về phía tẩm cung của Nhiếp chính vương. 

Vốn đã quen thuộc doạn đường này, Hạ Lưu lau đi nước mưa trên mặt , lách mình thuận lợi tránh né thủ vệ. Nghe tiếng mưa vang rền với tiếng sấm, nàng nhíu mày suy tư, lần này không thể lại dùng tiếng lá trúc thổi ca khúc để dẫn dụ người ra được rồi.  

Hạ Lưu híp mắt quan sát những thủ vệ kia, ánh mắt chợt sáng ngời, bước đi nhanh hơn, trực tiếp vọt tới bên người thị vệ trưởng.

"Người nào?!"

Thủ vệ lập tức vây quanh, sau khi thị vệ trưởng phát hiện là nàng thì lập tức hét lui mọi người rồi thuận miệng nói: "Tất cả lui ra! Đây là tiểu thái giám bên người Vương gia."

Vẻ mặt trắng bệt Hạ Lưu nhìn hắn, thở phì phò nói, "Lục ca... Nhanh, mau dẫn ta đi gặp Vương gia."

"Tiểu nhị ngũ! Sao lại thành ra như vậy!"

Đây chính là lão Lục cùng chung một nhóm huấn luyện với Hạ Lưu, mắt thấy Hạ Lưu nói không ra lời thì trong lòng hắn liền quýnh lên, nhanh chóng đi vào thông báo cho Phong Húc.

Nghe nói Hạ Lưu dằm mưa đêm tới, Phong Húc cũng có chút kinh ngạc, "Ngươi đưa nàng vào đây, xem nàng có chuyện gì muốn gặp."

Đây là lần đầu tiên Hạ Lưu bước vào tẩm cung của Phong Húc, không ngờ bài trí nơi đây lại rất đơn giản, trên tường treo mấy bức tranh chữ do hắn việt, trên án bày một chậu hoa lan. Trong đêm mưa tối tăm này, hắn ngồi nơi đó, trên người mặc một bộ thanh y nhẹ nhàng, như hóa thành một làn gió tươi mát khiến cho người ta cảm thấy bình yên

Môi Hạ Lưu run rẩy, ánh mắt đã  không có tiêu điểm, miệng vết thương bị ngâm nước mưa cũng lộ ra màu đỏ. Nhìn người trước mắt chật vật như vậy, Phong Húc khẽ nhíu mày rồi đứng dậy đi tới.

"A Lưu, ngươi thế nào..."

Không đợi hắn nói xong, Hạ Lưu đã mở miệng cắt đứt lời nói của hắn, nàng thở hổn hển, nặng nề nói, "Vương gia, ngày mai Thái tử và mấy triều thần dưới tay có khả năng... Khả năng sẽ ở trong buổi thượng gây khó khăn cho người, người phải cẩn thận."

[Chúc mừng cô đạt được 2 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 54.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK