• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mèo lười

Thương Vân Ẩn nhắm mắt ngồi xuống, nghe thấy từ phía ngoài Hạ Lưu đã bắt đầu tỉnh dậy nhỏ giọng gọi sư phụ nhưng vẫn không hề động đậy. Thật ra hắn chính là đang che giấu cảm xúc khác thường mà Hạ Lưu mang lại từ những hành vi kỳ quái mấy ngày nay.

Không có biện pháp phủ nhận là, tuy rằng luôn răn dạy Hạ Lưu không được nói bậy, nhưng những lời nàng nói, hắn thật ra luôn để trong lòng.

Hạ Lưu đã quỳ ngoài cửa ba ngày ba đêm, tuy nói vậy nghe rất vất vả, nhưng chân tướng cũng chỉ có Thương Vân Ẩn biết, hắn chính là không nỡ để tiểu đồ đệ phải chịu cực khổ như thế. Trong ba ngày này, hắn luôn luôn cẩn thận chăm sóc Hạ Lưu, buổi tối sau khi dùng pháp thuật để nàng ngủ say xong sẽ ôm nàng đặt lên giường, còn đút Tích Cốc đan cho nàng ăn, còn không quên vệ sinh sạch sẽ cho nàng. Nếu nói trong đám lão quái Nguyên Anh ai thương đồ đệ nhất, thì Thương Vân Ẩn tuyết đối sẽ là đệ nhất.

Cho đến sáng ngày thứ tư, Hạ Lưu từ sau khi ngủ dậy liền dập đầu ba cái với Thương Vân Ẩn sau đó lặng lẽ rời đỉnh Lãm Nguyệt.

Thương Vân Ẩn chậm rãi mở mắt, mãi cho đến sau khi không còn cảm nhận khí tức của Hạ Lưu trên đỉnh Lãm Nguyệt nữa, hắn mới đứng dậy rời khỏi phòng, khoanh tay đứng lặng yên nhìn màn sương trắng do linh khí dày đặc tụ thành bao vây nơi đây.

Qủa nhiên... cũng chỉ là câu nói đùa của tiểu hài tử mà thôi. Chỉ cần thái độ của hắn kiên quyết một chút, nàng tất nhiên sẽ từ bỏ.

Những thứ gọi là tình là ái kia trong lòng người kia, thật ra bất quá cũng chỉ là hưng trí ngẫu nhiên nảy lên trong lòng người mà thôi.

Cứ như vậy, nhiều ngày nay hắn vẫn luôn tu luyện trên đỉnh Lãm Nguyệt, chỉ là bên tai đã không còn tiếng cười đùa quen thuộc, giống như là thiếu cái gì đó.

Hạ Lưu vẫn không trở về tìm hắn, Thương Vân Ẩn cũng cho là nàng nổi tính của tiểu hài tử nên cũng không quan tâm đến nàng. Cuộc sống như vậy vẫn lẳng lặng trôi qua cho đến ngày thứ hắn, đại đồ đệ của hắn đến đỉnh Lãm Nguyệt xin một ít đan dược tốt để chữa thương.

Thương Vân Ẩn ngồi trên ghế, trước mặt là một chiếc lò luyện đan nho nhỏ, bàn tay tuyết trắng khống chế một ngọn lửa. Thì ra đúng lúc hắn cũng đan luyện đan.

Nâng mắt nhìn lướt qua đại đồ đệ, sau khi phát hiện trên người hắn không hề có vết thương nào mới thản nhiên hỏi: "Dùng làm việc gì?"

Đại sư huynh cung kính hành lễ trả lời: "Bẩm sư phụ, cũng không phải là đồ nhi bị thường, mà là tiểu sư muội. Mấy ngày nay muội ấy ở Luyện Khí đường đã chịu không ít thương tích"

Ngọn lửa trên tay Thương Vân Ẩn vừa thu lại, hắn lập tức ngẩng đầu lạnh hiongj hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay đồ nhi cũng là đi qua Luyện Khí đường mới phát hiện, sau khi hỏi thăm mới biết tiểu sư muội trong khoảng thời gian này đều tìm người đấu pháp thuật, mà còn khiêu chiến những đối thủ đã đạt Luyện Khí có thực lực lớn hơn mình rất nhiều"

Trọng giọng nói của đại sư huynh cũng có vài phần ý tứ thương tiếc. Căn cốt của Hạ Lưu thật sự là quá kém, ngay cả hấp thụ linh khí ở có nồng đậm linh khí như đỉnh Lãm Nguyệt cũng đều khó khăn. Con đường tu tiên của nàng, e là đã định sẵn là không có cách nào để có thể đi tiếp.

"Đấu pháp thuật?" Thương Vân Ẩn nao nao, nhíu máy hỏi: "Nó lại muốn làm cái gì chứ?"

"Tiểu sư muội nói cho con biết, muội ấy sẽ cố gắng đột phá để tiến vào cảnh giới Trúc Cơ"

Nàng muốn... luyện đến cảnh giới Trúc Cơ?

"Nếu con luyện thành Trúc Cơ, như vậy sư phụ liền cưới con phải không?"

Không hiểu tại sao, Thương Vân Ẩn bỗng nhiên nhớ đến câu nói ngày ấy của Hạ Lưu, nàng nói muốn luyện đến Trúc Cơ, có phải thật sự...

[Chúc mừng bạn đạt được 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 12]

"Bởi vì sư muội luôn ở trên đỉnh Lãm Nguyệt, rất ít khi lộ diện trước mặt những người khác trong tông phái, hơn nữa những đệ tử ở kỳ Luyện Khí đều là những đồ đệ mới nhập môn, cho nên mấy người kia mới không biết thân phận của muội ấy, ra tay không biết nặng nhẹ. Bây giờ sư muội đang nằm trên đỉnh núi của đồ nhi. Đáng tiếc chỗ của đồ nhi lại không có loại thuốc trị thương tốt nào, cho nên..."

Không đợi hắn nói xong, Thương Vân Ẩn đã đạp kiếm mà đi, chỉ để lại đại đồ đệ đang ngơ ngác không người để ý.

Sau khi nhờ sư huynh đến chỗ Thương Vân Ẩn tìm thuốc, Hạ Lưu vẻ mặt không đổi lấy một thanh kiếm tạo một vết thương trên ngực, sau đó lẳng lặng nằm ở trên giường chờ đợi người kia đến.

Dưới ánh nến nhẹ nhàng lay động, Thương Vân Ẩn lặng lặng đứng trước giường, nhìn nàng cả người chồng chất thương tích. Nàng bởi vì đau đớn mà cuộn thannhf một đống nho nhỏ, đôi khi còn khẽ run rẩy. Thậm chí hắn còn nhìn thấy bàn tay nàng trong ống tay áo rộng thùng thình đang gắt gao nắm chặt.

"Sư huynh..." Hạ Lưu mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhìn thấy rõ người trước mặt nàng là Thương Vân Ẩn lặp tức ngây ngẩn cả người, lắp ba lắp bắp hô một tiếng "Sư phụ". Sau một lát vẻ mặt có chút vui mừng, có chút ngượng ngùng hỏi Thương Vân Ẩn: "Người không tức giận?"

"Ưm, vi sư sẽ không vì một người không đáng như con mà bực bội" Thương Vân Ẩn ngồi xuống sờ sờ đầu nàng, cau mày một lát, sau đó trực tiếp bế nàng dậy, "Nếu cảm thấy đau thì hãy khóc đi. Con từ lúc nào đã học cách chịu đựng không được khóc?"

"Thật ra con cũng rất có sỉ diện..." Hạ Lưu nhỏ giọng thì thầm một câu.

"Ừm" Thương Vân Ẩn cũng không nói gì, chỉ khẽ đáp một từ như vậy, sau đó ôm tiểu đồ đệ cưỡi kiếm trở về đỉnh Lãm Nguyệt. Cũng may đại sư huynh cũng có vẻ rất thức thời, biết sư phụ ghét bản thân hắn lôi thôi, không thích hắn ở chỗ này nên đã sớm lặng lẽ rời đi.

Đặt Hạ Lưu lên giường, lần này hắn cũng không ghét bỏ vết máu trên người nàng, sau khi đút cho nàng một viên thuốc cầm máu, sau đó lại đem một lọ cao dược để thoa lên miệng vết thương. Động tác của hắn rất ôn nhu, sau khi thoa tay cho Hạ Lưu xong lại nói: "Nếu chỗ nào còn bị thương thì nói với ta"

Biểu tình của Hạ Lưu lập tức trở nên có chút chờ mong, nàng đặc biệt tích cực trả lời: "Ngực"

Thương Vân Ẩn mặt không đổi sắc đặt lộ thuốc ở bên giường, sau khi nói Hạ Lưu tự mình lo liệu liền phất tay áo muốn rời đi. Hạ Lưu vội vàng gọi một tiếng "Sư phụ", sau đó giơ bàn tay đã bị giẫm đến sưng đỏ của mình lên cho Thương Vân Ẩn thấy, trong mắt đều là ủy khuất.

"..." Thương Vân Ẩn chỉ có thể xoay người trở về, ngồi ở bên mép giường, động tác nhẹ nhàng kéo áo lót của nàng xuống phía dưới một chút. Trong lòng không có nửa phần ý niệm, không phải bởi vì Hạ Lưu không có gì hấp dẫn, mà là vì vết thương máu chảy đầm đìa kia đang xuất hiện trước mặt hắn.

"Sau này còn muốn đi Luyện Khí đường tu luyện nữa không?" Thương Vân Ẩn vẻ mặt lạnh lùng vừa hỏi vừa thoa thuốc cho nàng, người kia còn không tự giác gật đầu, ngữ khí còn có chút kiêu ngạo mà nói: "Đều nói trong phút giây sinh tử là thời khắc dễ đột phá nhất, lời này quả thật không sai. Trải qua nhiều ngày đấu pháp cùng đệ tử trong mon, con cảm thấy thực lực của bản thân đã cường đại hơn một chút"

"Dựa theo bối phận, con đã là sư tổ của bọn họ" Thương Vân Ẩn lạnh nhạt mở miệng đả kích Hạ Lưu, hình như là bệnh lảm nhảm lại tái phát, hắn mặt không đổi sắc dạy bảo Hạ Lưu: "Nếu con muốn tu luyện, tìm sư huynh của con thì tốt rồi, hắn cũng sẽ biết có chừng mực. Con vậy mà lại đi tìm đồ tôn của mình đấu pháp, còn thua thảm hại như vậy, cũng may là chỉ có ta cùng sư huynh của con biết, chứ nếu để những người khác biết được việc này, Thiên Diễn tông liền trở thành trò cười cho những tông môn khác. Con làm như vậy..."

"Nhưng là..." Hạ Lưu nhẹ nhàng mở miệng, lần đầu tiên cắt đứt lời nói của Thương Vân Ẩn, nàng xoay đầu đi, giọng nói rất thấp: "Nhưng cũng bởi vì sư huynh ra tay sẽ có chừng mực, con mới không thể không đi Luyện Khí đường tu luyện. Con thiên phú quá thấp, muốn đặt Trúc Cơ không nghi ngờ chính là đang vọng tưởng, nhưng con vẫn là muốn cố gắng thử để đặt Trúc Cơ"

"Thật sự nếu không được Trúc Cơ, con có khả năng liền sẽ già đi. Về sau nếu đứng cùng một chỗ với sư phụ thoạt nhìn còn già hơn nhiều, như vậy con làm sao còn dám để người cưới con được chứ?"

[Chúc mừng bạn đạt được 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 15]

"Lại đang nói mê sảng rồi"

Thương Vân Ẩn cúi đầu thoa thuốc cho nàng, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Hạ Lưu nằm ở trên giường quay đầu nhìn hắn, khẽ cười ngây ngô.

Hạ Lưu bị Thương Vân Ẩn bắt phải chuyên tâm dưỡng thương trên đỉnh Lãm Nguyệt, bản thân hắn thì không biết đã đi bái phỏng vị nào.

Sáng sớm, trên đỉnh Lãm Nguyệt đã có một vị khách ghé thăm. Không sai, vị này chính là nữ chính trong nguyên văn, Huyễn Cơ.

Huyễn Cơ rất khác với những nữ chính mà Hạ Lưu từng gặp phải. Nàng không có vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu hay nội tâm thiện lương thuần khiết, mà là một người tâm ngoan thủ loạt dam hiểu âm mưu... chính là một muội tử ngực khủng.

Rất nhiều chuyện cần phải so sánh mới có thể nhận thấy rõ sự khác biệt, tỉ như giàu nghèo, tỉ như bầu ngực.

Hạ Lưu lười biếng nằm trên ghế phơi nắng, Huyễn Cơ cười dịu dàng bước lên từ những bậc thang, sau khi nhìn thấy Hạ Lưu thù hơi nhướn mày, lại trực tiếp xem nàng như đạo đồng, hỏi: "Gia chủ của ngươi đâu?"

"..." Hạ Lưu không nói gì, chỉ là tinh tế quan sát Huyễn Cơ, không thể không nói, đây thực sự là vưu vật nhân gian. Nàng ta chỉ lưu chuyển một ánh mắt liền tràn đầy mị ý, cố tình khí chất của nàng ta lại là thanh lãnh, loại khí chất này là vũ khí giết chết rất nhiều nam nhân của nữ nhân, cũng khó trách Ma Tông bên kia lại phái nàng ta đến lừa gạt sự tín nhiệm của Thương Vân Ẩn để trộm ngọc giác.

"Thương tông chủ có lẽ đang ở trên núi?" Huyễn Cơ kiên nhẫn hỏi lại. Hạ Lưu liếc mắt nhìn nàng ta, nàng có rất nhiều kinh nghiệm diễn xuất khi đối mặt với tình địch, trên mặt lộ vẻ khó chịu cùng xem thường, cụp mắt miễn cưỡng trả lời: "Không có"

"Ngươi cái tiểu nha đầu này, ngữ khí trái lại thực là ngang tàn" Huyễn Cơ hừ nhẹ một tiếng, híp mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Lưu, "Ngươi chắc là biết mối quan hệ của ta và chủ nhân của ngươi?"

Nhiều nhày nay Huyễn Cơ thuận lợi tiếp xúc với Thương Vân Ẩn vài lần, laays cớ được hắn thu lưu mơ hồ bày tỏ hảo cảm của bản thân với hắn. Thái độ của Thương Vân Ẩn tuy rằng lãnh đạm, nhưng lại không có ý sẽ đuổi nàng ra khỏ Thiên Diễn tông, còn an bài nơi ở cho nàng. Những hành động kia khiến cho Huyễn Cơ rất an tâm, Thương Vân Ẩn trong lời đồn không gần nữ sắc, thì ra cũng không phải là đầu gỗ không hiểu phong tình.

"Quan hệ?" Hạ Lưu không tin cất cao giọng hỏi lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Huyễn Cơ, không chút nể tình nào nói: "Ngươi không phải là người một đường chạy trốn đến Thiên Diễn tông sao?" dừng một chút, nàng lại bổ sung: "Đỉnh Lãm Nguyệt không phải là nơi cô có thể đến, cô nương vẫn là nên nhanh đi xuống đi"

Hạ Lưu bề ngoài thì thành công chọc giận Huyễn Cơ nhưng trong lòng lại lặng lẽ phán đoán thời gian Thương Vân Ẩn trở về. Lúc Huyễn Cơ xuất hiện nàng đã sớm bóp nát phù chú thông tri Thương Vân Ẩn trở về.

Trong nguyên văn thì hôm nay Huyễn Cơ đến bái phỏng Thương Vân Ẩn, hơn nữa dựa vào ánh sáng của nữ chính mà thuận lợi dùng bóng hình xinh đẹp cô độc trên đỉnh Lãm Nguyệt hấp dẫn Thương Vân Ẩn. Chỉ là đáng tiếc, lần này Hạ Lưu lại không có trốn khỏi tông mà là ở trên đỉnh Lãm Nguyệt giữ nhà.

Huyễn Cơ cố đè nén lửa giận, nàng trước giờ kiêu ngạo nào có từng chịu qua loại khinh thường này. Nghĩ đến bị một tiểu nha đầu có tu vi thấp như vậy cười nhạo mình, trong lòng Huyễn Cơ liền cảm thấy tức giận.

"Trong giới Tu Chân lấy tu vi định tôn ti, ngươi một tiểu nha đầu tu vi thấp như vậy cũng dám xem thường ta? Hôm nay ta liền thay Thương tông chủ quản giáo ngươi thật tốt!" Huyễn Cơ cầm roi của mình ra, rất nhanh phóng về phía Hạ Lưu.

Một đạo bóng trắng cách đó không xa đột nhiên phóng nhanh đến, kịp thời ôm lấy Hạ Lưu tránh đi chiếc roi của Huyễn Cơ. Roi đánh trúng cỏ, trong nháy mắt một vùng cỏ dại một giây trước còn xanh tươi nay bỗng đồng loạt héo rũ.

"Ta trái lại là không biết bản thân lúc nào thì nhờ Huyễn Cơ cô nương quản giáo đồ đệ giùm mình" Thương Vân Ẩn buông Hạ Lưu xuống, vỗ vỗ áo quần không hề có chút nếp nhăn hay bụi bẩn nào, sau đó ngẩng đầu ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Huyễn Cơ.

"Thương tông chủ, người nói cô nương ngũ linh căn này là... đồ đệ của người?" Huyễn Cơ khó tin nhìn Thương Vân Ẩn. Giới Tu Chân quan trọng nhất chính là thiên phú, những cường giả thu đồ đệ càng phải là những người có linh căn cực phẩm. Một phế vật ngũ linh căn không khác gì người phàm như nàng, sợ là ngay cả một đệ tử ngoại môn cũng không bằng.

"Đồ đệ của ta thế nào, không cần người khác đến đánh giá" Thương Vân Ẩn nhíu mày, không khách khí hạ lệnh đuổi khách: "Nơi này là nơi tu luyện của ta, xin mời Huyễn Cơ cô nương trở về"

"Thương tông chủ..." Huyễn Cơ khẽ gọi, trong mắt mơ hồ đã ngập nước mắt, "Huyễn Cơ chỉ là nhiều ngày không thấy người, nghĩ đến thăm hỏi một chút mà thôi"

"Đa tạ, mời về" Thương Vân Ẩn lại làm như không thấy biểu tình của Huyễn Cơ, tiếp tục mở miệng đuổi người.

Thương Vân Ẩn thế nhưng lại không chừa mặt mũi cho nàng ta. Bị hắn không lưu tình đuổi đi như vậy sắc mặt của Huyễn Cơ có chút tái xanh, hé miệng nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể rời đi.

"Con lại nói cái gì chọc tức nàng ta đến vậy?" sau khi Huyễn Cơ rời đi, Thương Vân Ẩn trực tiếp hỏi trọng điểm, chọc thủng ý đồ nói dối lúc nãy của Hạ Lưu.

"Chỉ là nói nàng ta nên rời đi mà thôi..." Hạ Lưu giữ chặt ống tay áo của Thương Vân Ẩn, cười híp mắt nói: "Sư phụ người đừng nóng vội, tuy rằng bây giờ con không sánh bằng nàng, nhưng là chừng hai năm nữa con chắc chắn vượt hơn nàng ta" Hạ Lưu vừa nói, một bên còn ưỡn ngực kiêu ngạo vỗ ngực.

"Vì sao lại muốn như vậy?" đáng tiếc Thương Vân Ẩn lại không chú ý đến động tác của Hạ Lưu.

Hạ Lưu thành thật trả lời: "Vì ghen tỵ nàng ta chính là loại hình sư phụ thích"

[Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 17]

Thương Vân Ẩn nhướng mày: "Ai nói nàng là kiểu hình vi sư thích?"

"Đại sư huynh nói với con rất có khả năng người thích kiểu người như Huyễn Cơ vậy"

Cùng lúc đó, trên một đỉnh núi xa xôi kia, đại sư huynh bỗng hắt hơi một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK