Mục lục
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lửa trại trong sân vẫn tiếp tục, Cục Bông oai phong đi xung quanh, ăn nhiều đến mức bụng tròn vo, cực kì có khí chất của con nhà giàu!

Ám vệ theo sau cảm thán, Thiếu cung chủ nhà ta quả nhiên không thể khí phách hơn nữa. Vừa nhìn đã thấy đáng tin rồi, theo nó chúng ta cảm thấy rất an toàn.

Trên đống lửa cách đó không xa, hơn mười con cá đang được nướng, toả ra hương thơm mê người. Cục Bông hớn hở chạy tới, kết quả còn chưa kịp ăn thì đã bị một nam tử say rượu bốc lên. “Lông cũng chưa nhổ thì sao mà nướng được?”

“Mau dừng tay!”. Ám vệ thấy vậy hoảng hốt, dám nướng Thiếu cung chủ nhà ta, chúng ta sẽ liều mạng với ngươi! Có điều không đợi bọn họ nhào tới, Cục Bông đã phẫn nộ cúi đầu mổ một phát, nam tử bị đau kêu lên một tiếng, buông tay ra. Sau khi Cục Bông bị ném xuống đất thì ra sức nhảy lên, xoè đôi cánh ngắn chuẩn xác cho nam tử một bạt tay!

Nam tử che mặt, ngã xuống đất quằn quại, vẻ mặt cực kì đau đớn.

Nghe ồn ào, mọi người xung quanh đồng loạt chạy tới. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng từ xa trông thấy, cũng nắm tay nhau bước tới.

Ám vệ nhanh chóng bế Thiếu cung chủ nhà mình lên, vài người khác tới nâng nam tử kia dậy, chỉ thấy cằm hắn lệch sang bên, rõ ràng là trật khớp.

“Chíp!”. Cục Bông hất đầu, cực kì có khí chất đứng đầu thiên hạ!

“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Tần Thiếu Vũ cau mày hỏi.

Ám vệ kể lại chuyện lúc nãy một lần, sau khi Thẩm Thiên Lăng nghe xong thì tâm trạng phức tạp, ôm Cục Bông vào ngực.

“Dẫn hắn đi xem bệnh, bồi thường một ít bạc”. Tần Thiếu Vũ cũng hết nói nổi con trai mình.

Ám vệ nhận lệnh rời đi, quần chúng vây xem nước mắt lưng tròng. Thiếu cung chủ ư… hoá ra lời đồn đều là sự thật, Thẩm công tử quả nhiên nghịch ý trời sinh một con phượng hoàng cho Tần cung chủ!

Thật cảm động.

“Chíp!”. Cục Bông nghiêm túc đá đá chân.

“Oa!”. Quần chúng vây xem ôm ngực kêu lên, chẳng lẽ là sắp phóng điện sao?

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán ôm nó về.

Quả thật không thể mất mặt hơn được nữa.

“Bình thường không thấy hung dữ như vậy”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt đầu con trai.

“Lần trước ám vệ cho nó ăn quả mọng thì biến thành như vậy!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì buồn phiền. “Đạp gãy bàn là chuyện nhỏ, nếu cứ đả thương người khác như hôm nay thì biết làm sao đây”

“Cũng chỉ có thể để ý kĩ một chút, sau khi đến Nam Hải thì hỏi sư phụ xem, không chừng có cách giải quyết”. Tần Thiếu Vũ đề nghị. “Hay là tạm thời để nó lại Phượng Hoàng sơn?”

Thẩm Thiên Lăng do dự.

“Chíp!”. Cục Bông ngẩng đầu, đôi mắt hạt đậu sáng long lanh, toàn thân đều xù xù lông!

Thẩm tiểu thụ mềm lòng, dùng ngón cái cọ cọ nó. “Không nỡ”

“Vậy mang theo đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hôm nay nếu không phải người nọ nhầm nó là gà nướng thì cũng không xảy ra chuyện”

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, vươn tay xoa đầu Cục Bông.

“Cung chủ!”. Hoa Đường vội chạy tới.

“Chíp!”. Cục Bông đầy tinh thần xoè cánh, định nhào qua cọ cọ thứ mềm mại kia!

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán nắm móng vuốt nó lại. “Không được quậy!”

“…”. Cục Bông hơi thất vọng, đôi mắt nhỏ cực kì ai oán.

“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Huynh đệ phái đi trở về báo tin, đã mất liên lạc với tiểu Ngũ”. Hoa Đường khó thấy được vẻ mặt đầy lo lắng.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình. “Sao lại mất liên lạc được?”

“Lẽ ra tiểu Ngũ sẽ lưu lại kí hiệu ven đường, nhưng sau khi ở trấn Lạc Bình thì không thấy tung tích gì nữa, hơn nữa con phượng hoàng mang hắn ra ngoài lúc trước cũng đã về”. Hoa Đường sốt ruột. “Cung chủ, chúng ta phải làm sao đây?”

“Gọi mọi người của Truy Ảnh cung đến thư phòng”. Tần Thiếu Vũ trầm giọng nói. “Cố hết sức đừng quấy rầy người khác”

“Vâng”. Hoa Đường nhận lệnh đi gọi người. Tần Thiếu Vũ xoay người nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Ta đưa ngươi về nghỉ trước”

“Ta muốn đi cùng với mọi người”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Tiểu Ngũ cũng là huynh đệ tốt với ta”

“Cũng được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng quá lo, tính tình tiểu Ngũ cẩn thận, sẽ không có việc gì đâu”

Thẩm Thiên Lăng đáp lời một tiếng, thầm thở dài. Còn tưởng từ nay về sau sóng êm gió lặng, thế nhưng luôn xảy ra chuyện.

Thật không yên ổn chút nào…

Trấn Lạc Bình là con đường phải đi ngang qua từ Thiên Ổ Thuỷ trại đến Nam Hải, dựa theo kế hoạch lúc trước, tiểu Ngũ sẽ để lại ám hiệu ven đường mỗi thành trấn lớn. Nếu xảy ra chuyện, những người còn lại có thể nhanh chóng phát hiện vị trí của hắn.

“Ám hiệu chỉ đến thành Nhiễm Hà, đi tiếp thì mất dấu một cách kì lạ”. Ám vệ được phái đi nói. “Thuộc hạ ở lại trấn Lạc Bình vài ngày, để lại rất nhiều ám hiệu nhưng không được trả lời. Vốn tưởng tiểu Ngũ trên đường có việc hoãn lại, ai ngờ tìm được phượng hoàng mang tiểu Ngũ đi Nam Hải ở ngoại ô, còn có thanh kiếm tuỳ thân của hắn, cho nên mới vội về báo cho cung chủ”

“Xung quanh đó có tìm ra manh mối gì không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không có”. Ám vệ lắc đầu. “Thuộc hạ đã tìm kĩ rồi, xung quanh không có bất kì dấu vết hư hại gì, không giống như đã từng đánh nhau”

Hoa Đường lo lắng nói. “Cung chủ, ta muốn…”

“Mọi người cùng đi”. Tần Thiếu Vũ cắt ngang nàng. “Mọi người về chuẩn bị, sáng mai khởi hành đi trấn Lạc Bình”

“Vâng!”. Ám vệ nhanh chóng rời đi.

Tần Thiếu Vũ an ủi Hoa Đường. “Đừng lo, không sao đâu”

“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Lăng cũng nói. “Tiểu Ngũ võ công cao, khinh công lại tốt, người bình thường không phải đối thủ của hắn”

Hoa Đường nhìn hơi rối loạn tinh thần, cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu.

“Nàng không sao chứ?”. Nhìn theo bóng lưng Hoa Đường, Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.

“Yên tâm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta biết tính Hoa Đường, nàng sẽ liều mạng vì tiểu Ngũ, không dễ dàng bỏ cuộc trước khi tìm được tin tức của tiểu Ngũ”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng thở dài, theo Tần Thiếu Vũ về phòng.

Vì cảm thấy bầu không khí khá nghiêm trọng nên đêm nay Cục Bông rất ngoan, sau khi về phòng thì ngoan ngoãn nằm trong ổ, không chỉ không quấn quýt lấy Tần cung chủ muốn chơi tung hứng, mà thậm chí còn không kêu chíp chíp. Đương nhiên cũng có thể vì uống rượu trong bữa tiệc nên hơi choáng!

Trời dần dần chuyển lạnh, Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng trong lòng, rất sợ hắn nhiễm lạnh.

“Ta không sao”. Biết trong lòng Tần Thiếu Vũ đang nghĩ gì, Thẩm Thiên Lăng chủ động nói. “Trời thu cũng không lạnh lắm, đừng lo”

Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thiên Lăng, đáy mắt tràn ngập áy náy.

“Dù ngươi muốn mang ta đi Nam Hải, ta cũng không đồng ý”. Thẩm Thiên Lăng vỗ ngực Tần Thiếu Vũ. “Tiểu Ngũ quan trọng hơn”

“Đến trấn Lạc Bình cùng đường với đến Nam Hải, ta sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề”. Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng. “Xin lỗi”

Thẩm Thiên Lăng cười cười, ngoan ngoãn vòng tay qua eo Tần Thiếu Vũ. “Ngủ sớm đi, mai chúng ta phải đi sớm”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, phất tay thổi tắt ánh nến trên bàn.

Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng hôm sau có ám vệ báo lại, nói Hoa Đường để lại thư muốn đi trước trấn Lạc Bình.

“Theo tính cách của nàng, cũng không bất ngờ lắm”. Tần Thiếu Vũ nhìn lướt qua thư. “Mọi người lập tức xuất phát, ta cùng Lăng nhi sẽ theo sau”

Ám vệ nhận lệnh tản ra, Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng tìm huynh đệ Giang gia từ biệt, lại đúng lúc gặp Ngâm Vô Sương ở đại sảnh.

Giang Ngân Long cầm một hộp gấm, thận trọng nói. “Chẳng lẽ Ngâm môn chủ không thích Hoàng Kim Nhãn?”

Í í! Tuy từng nói không muốn thu thập hạt châu nữa, nhưng chợt nghe được ba chữ Hoàng Kim Nhãn, Thẩm Thiên Lăng vẫn vểnh tai lên.

“Nếu Giang nhị trại chủ đưa Hoàng Kim Nhãn cho ta vì ý đồ gì khác, ta chỉ có thể trả lại”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương lạnh nhạt, không hề nể mặt người khác. Qua nhiều ngày dây dưa, mắt mù cũng có thể nhìn ra hắn đối với mình có ý đồ, mục đích cũng rất rõ ràng. Với loại đào hoa này, đương nhiên phải dứt khoát giũ sạch.

Ở đây còn có Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng nên Giang Ngân Long hơi xấu hổ. “Môn chủ nói đùa, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, coi như cảm tạ môn chủ cứu Thiên Ổ Thuỷ trại khỏi tay Ma giáo”

“Cứu ngươi không chỉ có mình ta”. Ngâm Vô Sương lạnh lùng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Hắn cũng có phần, sao ngươi không đưa hắn?”

Tần Thiếu Vũ cũng nhìn Giang Ngân Long.

“Ặc, phần của Tần cung chủ, tại hạ còn chưa chuẩn bị tốt”. Giang Ngân Long ha ha cười gượng, trên trán hơi đổ mồ hôi.

Ngâm Vô Sương lười dây dưa với hắn, lại càng không muốn nhìn thấy Thẩm Thiên Lăng, vì vậy xoay người phiêu lãng rời đi, áo trắng bay bay vẻ mặt cao quý, trình độ lãnh diễm càng tăng cao!

Thẩm Thiên Lăng thầm giơ lên ngón giữa!

“Nếu Ngâm môn chủ không thích thì đưa ta là được”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh lấy cái hộp trong tay Giang Ngân Long. “Tránh cho Giang trại chủ phải nhọc lòng nghĩ phần của ta nữa”

Giang Ngân Long: …

“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ rất chân thành.

“Cung chủ khác khí”. Giang Ngân Long nhịn đau.

Thẩm Thiên Lăng đồng cảm nhìn hắn, rõ ràng là không nỡ.

Thế nhưng Tần Thiếu Vũ sẽ không quan tâm hắn có nỡ hay không, sau khi từ biệt thì dẫn Thẩm Thiên Lăng trở về, tiện tay đưa cái hộp cho Thẩm Thiên Lăng. “Cất kĩ”

Ngẫu nhiên mà tìm được một viên, tâm trạng Thẩm Thiên Lăng hơi phức tạp.

Tuyết Lưu Ly, Bích Lục Đồng, Xích Viêm Thạch, Lam Tinh Ngọc, Tử Phượng Huyết, lại thêm một viên Hoàng Kim Nhãn, chín hạt châu đã tìm được hai phần ba.

Không cố gắng đi tìm nhưng vẫn tình cờ lấy được, chẳng lẽ đúng như lời sư phụ, mình có duyên với những viên linh thạch này?

“Lăng nhi, sao lại ngây người ra thế?”. Tần Thiếu Vũ quơ quơ tay trước mặt Thẩm Thiên Lăng. “Ta đang nói chuyện với ngươi đó”

“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn. “Đang nghĩ tới tiểu Ngũ. Chừng nào thì chúng ta khởi hành?”

“Đi Phượng Hoàng sơn tìm sư phụ trước”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao cũng phải nói lời từ biệt với ông ấy”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

“Yên tâm đi, Đạp Tuyết Bạch là chủng loại Kỳ Lân, nhanh gấp ba lần ngựa bình thường”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta sẽ không lỡ hành trình”

Thẩm Thiên Lăng bỏ Hoàng Kim Nhãn vào túi, cùng Tần Thiếu Vũ giục ngựa rời khỏi Thiên Ổ Thuỷ trại.

Trên Phượng Hoàng sơn, Diệp Cẩn đang dạy chữ cho đứa trẻ. Đứa trẻ vừa ăn nho vừa đút cho Diệp Cẩn, nhìn qua rất ấm áp.

Thẩm Thiên Phong ôm kiếm ngồi trên cây, hơi ngứa mắt.

Lúc nào mới chịu để cho mình đút đây.

“Sư phụ vẫn ở trên cây nhìn chúng ta”. Đứa trẻ nhỏ giọng nói.

“Kệ hắn”. Diệp Cẩn ôm đứa trẻ lật qua một trang sách. “Cứ làm như không thấy”

“Hắn chọc giận ngươi sao?”. Đứa trẻ hỏi.

“Ngoan ngoãn đọc chữ đi!”. Diệp Cẩn cốc đầu hắn.

Đứa trẻ làm mặt xấu, tiếp tục nhận diện chữ cái.

Một con phượng hoàng bay tới, kiêu hãnh đặt lên bàn một túi điểm tâm, sau đó xoay người kéo lông đuôi thật dài mà bay đi. Làm một Thượng cổ thần thú, nó cực kì bất mãn với việc trở thành bồ câu đưa thư, cho nên thái độ phục vụ cũng rất kém!

Diệp Cẩn mở ra túi giấy dầu, chỉ thấy bánh bên trong đã nát thành mảnh vụn, ngay cả bóp cũng không được.

Đứa trẻ hơi tiếc, dùng ngón tay chấm mảnh vụn mà ăn.

Diệp Cẩn đặt hắn lên ghế, hùng hổ ra khỏi sân.

Thẩm Thiên Phong từ trên cây nhảy xuống.

“Làm rộn cái gì?”. Diệp cốc chủ cực kì hung dữ.

Thẩm Thiên Phong tốt bụng nói. “Sợ ngươi đói”

Diệp Cẩn kiêu ngạo hừ một tiếng, xoay người quay về.

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong kéo hắn lại.

“Làm gì vậy?”. Diệp Cẩn nổi giận.

“Không có gì”. Thẩm Thiên Phong nói. “Muốn nhìn ngươi nhiều một chút”

Diệp Cẩn: …

Thế mà học được cái kiểu nói buồn nôn này, quả thật hù chết người.

Thấy Diệp Cẩn không quá chống cự, Thẩm Thiên Phong cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.

Sau đó Thẩm Thiên Phong bị Diệp Cẩn đánh cho một trận.

Thật lãnh khốc, vô tình, cố ý gây sự.

“Còn chiếm tiện nghi của lão tử nữa, lão tử sẽ khiến ngươi không “lên” được!”. Diệp Cẩn lôi ra một đống chai thuốc độc, cực kì hung dữ!

Thẩm Thiên Phong kéo hắn vào lòng, không nói gì hôn lên lần nữa.

Môi lưỡi kề nhau, Diệp Cẩn mở to mắt, mẹ nó, đây đây đây đây là làm cái gì?

Thẩm Thiên Phong vòng tay qua vòng eo thon nhỏ, dịu dàng làm sâu hơn nụ hôn này.

“Ô…”. Diệp Cẩn giãy dụa muốn chạy, lại càng bị ôm chặt hơn. Trị số vũ lực của hai người khác xa, sự thật chứng minh nếu Thẩm Thiên Phong muốn làm gì, Diệp Cẩn chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận, sức chiến đấu cơ bản là số âm.

Nụ hôn cực kì triền miên, đợi cho Thẩm Thiên Phong buông ra thì Diệp Cẩn đã choáng váng, đầu gối cũng nhũn ra.

Đứa trẻ đang áp vào cửa lập tức nhắm mắt chạy về bàn đá, tiếp tục ngoan ngoãn đọc sách!

Vừa rồi ta chưa thấy gì cả!

“Cho ta một cơ hội nữa được không?”. Thẩm Thiên Phong nắm tay Diệp Cẩn.

Được muội ngươi! Diệp Cẩn giận dữ. “Ngươi là cái đồ dâm tặc hèn hạ!”

Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng tay trong tay bước tới.

Diệp Cẩn: …

Thẩm Thiên Lăng giật mình nhìn đại tẩu hắn quần áo xộc xệch, đôi môi đỏ bừng, không khỏi nghĩ đến một số thứ không nên nghĩ!

“Khụ khụ”. Tần Thiếu Vũ ho khan. “Sư phụ đâu rồi?”

Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn đồng loạt chỉ một ngón tay.

“Đã quấy rầy, các ngươi tiếp tục đi”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh kéo Thẩm tiểu thụ rời khỏi.

“Tình huống gì thế này?”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng tán dóc.

“Ngươi thấy sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

“Chẳng lẽ đã thành đôi rồi ư?”. Thẩm Thiên Lăng rất vui mừng.

“Sớm hay muộn mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vốn là người có tình ta có ý, không được mới lạ”

“Cũng đúng”, Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Đợi giải quyết chuyện thân thế Thẩm Hàm rồi, không chừng chúng ta sẽ nhanh chóng được uống rượu mừng!”

Tần Thiếu Vũ cười cười, xoa đầu hắn không nói gì.

Chân nhân đang chưng cất rượu ở hậu viện, sau khi nghe nói tiểu Ngũ mất tích thì cũng hơi bất ngờ. Tuy bình thường không gặp nhiều, nhưng hắn có ấn tượng không tệ về thanh niên này.

“Ta và Lăng nhi sẽ cưỡi ngựa đến trấn Lạc Bình, lần này là đến từ biệt sư phụ”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Đi đường cẩn thận”. Chân nhân nói. “Nếu có gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tới tìm ta”

“Đa tạ sư phụ”. Thẩm Thiên Lăng lưu luyến.

“Tiểu Diệp và Thiên Phong thì sao?”. Chân nhân hỏi.

Vừa dứt lời, Thẩm Thiên Phong đã lao vào sân.

“Ngươi đứng lại cho lão tử!”. Diệp Cẩn đầy khí phách đuổi theo hắn.

Chân nhân: …

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng: …

Diệp Cẩn chạy vào mới phát hiện trong sân đầy người, vì vậy hơi xấu hổ.

Thẩm Thiên Phong bình tĩnh vuốt cằm.

“Bọn ta cáo từ trước”. Tần Thiếu Vũ từ biệt hai người. “Tiểu Ngũ mất tích, ta và Lăng nhi phải lập tức đến trấn Lạc Bình tìm hắn”

“Tiểu Ngũ mất tích ư?”. Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong nghe vậy cũng giật mình.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn Diệp Cẩn nói. “Đợi tìm được tiểu Ngũ rồi, chúng ta mới đi Nam Hải”

“Ta đi chung với các ngươi”. Diệp Cẩn rất dứt khoát. Thứ nhất hắn lo lắng cho tiểu Ngũ, thứ hai cũng tránh cho bị cưỡng hôn vô cớ!

Đánh không lại, môi sưng lên quả thật khó có thể nhịn được!

“Ta…”

“Ngươi câm miệng!”. Thẩm Thiên Phong vừa mở miệng thì Diệp Cẩn đã dùng ánh mắt “Dám nói lão tử sẽ chết cho ngươi xem” nhìn hắn!

Thẩm đại hiệp không thể làm gì khác hơn ngoài im miệng.

“Cũng tốt”. Chân nhân gật đầu. “Tiểu Diệp đi theo đi, đứa trẻ tạm thời ở lại Phượng Hoàng sơn, Thiên Phong cũng ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi”

“… Vâng”. Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn, kết quả thu được một cái nhìn khinh bỉ.

“Cho ta một ít thời gian, ta sẽ nhanh chóng thu dọn xong”. Diệp Cẩn xoay người chạy về.

Thẩm Thiên Phong cũng vội vàng đi theo.

Thẩm Thiên Lăng thầm lau mồ hôi, sao lại có cảm giác đại ca lại sắp bị đánh cho một trận.

Cực kì đáng thương.

Đứa trẻ đang nằm sấp trên bàn đọc sách, sau khi Diệp Cẩn vào sân nhìn thấy thì có chút không nỡ, ôm hắn lắc lắc.

Thẩm Hàm cười khanh khách, mắt sáng long lanh.

“Ta phải đi rồi”. Diệp Cẩn chọt chọt khuôn mặt hắn, thở dài nói. “Sau này không thể dạy ngươi học bài rồi”

“Đi?”. Đứa trẻ hơi sửng sốt. “Chừng nào?”

“Ngay bây giờ”. Diệp Cẩn sửa sang lại tóc cho hắn. “Có một người bạn xảy ra chuyện, ta phải đi cứu hắn”

“Vâng”. Đứa trẻ rất hiểu chuyện, ôm cổ Diệp Cẩn. “Ta sẽ nghe lời”

Diệp Cẩn cười cười. “Đừng buồn, lần này cứu người nên không thể mang ngươi theo, đợi giải quyết xong rồi, nếu chân nhân đồng ý ta sẽ mang ngươi về Quỳnh Hoa cốc”

“Thật sao?”. Đứa trẻ vui mừng.

“Đương nhiên là thật”. Diệp Cẩn đặt hắn xuống đất, nhìn ra cửa. “Về phần sư phụ, chúng ta không đón nhận hắn là được”

Thẩm Thiên Phong đứng ở cửa, vào không được mà lui ra cũng không xong.

Diệp Cẩn kéo đứa trẻ vào nhà. “Giúp ta thu dọn đồ đạc”

Thẩm đại hiệp đau đầu, sau có thể có người nói một đằng nghĩ một nẻo như thế…

“Sư phụ”. Một lát sau, Thẩm Hàm chạy ra, đưa một cái chai cho Thẩm Thiên Phong. “Cha đưa cho ngươi”

“Ngươi gọi hắn là gì?”. Thẩm Thiên Phong giật mình.

“Cha”. Khuôn mặt đứa trẻ hưng phấn đến đỏ bừng. “Cha nói nếu cha ta là một tên khốn kiếp, chúng ta cũng không cần hắn, dù sao muốn có cha thì ở đâu cũng có!”

Nhận đồ đệ của mình làm con nuôi, cũng không tệ. Thẩm Thiên Phong nhìn cái chai trong tay. “Đây là gì?”

“Mật hoa hồng, dùng để giải độc, sau này có khi dùng tới”. Đứa trẻ nói. “Cha còn nói nếu ngươi lấy đồ rồi thì mau đi đi, hắn không muốn gặp ngươi”

Thẩm Thiên Phong: …

Thẩm Hàm xoay người nhảy vào phòng, làm hết chức trách của một người truyền lời.

Thẩm Thiên Phong cúi đầu nhìn cái chai màu trắng, đáy mắt có chút ý cười.

Nhiều năm trước mình vô tình nói muốn có, không ngờ hắn vẫn nhớ đến bây giờ.

Buổi trưa, Diệp Cẩn theo Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng ngồi trên lưng phượng hoàng xuống núi.

Thẩm Thiên Phong ôm đứa trẻ, đứng trên vách núi nhìn ba người đi xa, sau đó xoay người hỏi chân nhân. “Tiền bối giữ ta lại có chuyện gì?”

“Gấp cái gì”. Chân nhân chậm rãi trở về. “Trong lúc rãnh rỗi, ngươi ở đây chơi với đứa trẻ hai ngày đi”

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ trong lòng.

Thẩm Hàm bĩu môi, ai muốn chơi với ngươi.

Chẳng thú vị chút nào, hơn nữa đôi khi còn hung dữ!

Cực kì nhớ cha!

Dưới chân núi, hai con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ, một con đương nhiên là Đạp Tuyết Bạch của Tần Thiếu Vũ, còn một con cao to đen thẫm, bốn vó có màu xanh thẫm mờ mờ, là Lục Thông Ngọc của Thẩm Thiên Phong.

So ra thì con lừa thấp bé bên cạnh nhìn có vẻ ngu xuẩn, đang ngốc nghếch nhe răng lắc lắc đuôi.

Diệp Cẩn: …

Sớm biết vậy sẽ không mua nó, lúc trước chỉ nghĩ thỉnh thoảng xuống núi có gì đó cưỡi thay cho đi bộ thôi, hôm nay nhìn cực kì mất mặt.

“Ngươi cưỡi ngựa của đại ca đi”. Thẩm Thiên Lăng đưa dây cương cho Diệp Cẩn.

“Không cần”. Diệp Cẩn cự tuyệt. “Các ngươi đi trước, ta lên trên trấn mua một con ngựa”

Tần Thiếu Vũ huýt sáo một tiếng, mấy con phượng hoàng lập tức đáp xuống, quắp con lừa bay lên.

Con lừa đen bị doạ hồn vía lên mây, ngao ngao kêu thảm thiết ở giữa không trung.

Một con phượng hoàng khác thấy phiền, vì vậy dùng móng vuốt đạp nó ngất xỉu, bình tĩnh quắp lên núi.

“Được rồi, đại ca sẽ chăm sóc nó cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Đi thôi”

Diệp Cẩn do dự. “Ta…”

“Hắn bỏ ngươi nhiều năm như vậy, cưỡi một con ngựa của hắn thì đã sao?”. Tần Thiếu Vũ ôn hoà chen vào.

Nói cũng đúng! Diệp Cẩn quả nhiên bị chọc trúng điểm phẫn nộ, vì vậy hung hăng nhảy lên ngựa.

Lục Thông Ngọc quay đầu nhìn người bên trên, thấy không quen, vì vậy hít sâu một hơi chuẩn bị hất Diệp Cẩn xuống, kết quả bị Thẩm Thiên Lăng đè lại đầu. “Nếu ngươi dám quấy rối, có tin đại ca ta sẽ đập chết ngươi không?”

Lục Thông Ngọc đương nhiên không hiểu Thẩm Thiên Lăng nói gì, có điều thứ nhất là hắn nhận ra Thẩm Thiên Lăng, thứ hai cũng xem như linh thú, nhìn ánh mắt có thể đoán được ý đồ, vì vậy ngoan ngoãn phì phì trong mũi, dùng đuôi ngựa quét quét Diệp Cẩn tỏ ra thân thiện.

“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy lên ngựa. “Xuất phát!”

Hai con tuấn mã hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi núi.

Nhờ vào ngựa tốt, vào ban đêm ba người đã đuổi kịp những người khác. Vì sốt ruột chạy đi, mọi người cũng không ở quán trọ mà tìm một chỗ khô ráo trong rừng, đốt lửa trại qua đêm.

Tần Thiếu Vũ đương nhiên không dám để Thẩm Thiên Lăng ngủ ngoài trời, sau khi phân phó vài câu thì dẫn hắn và Diệp Cẩn tiếp tục đi trước, giữa đêm khuya thì tới thành Mộ Vân.

Một chuỗi đèn lồng trước quán trọ lay động, Tần Thiếu Vũ cẩn thận ôm Thẩm Thiên Lăng xuống ngựa. “Có lạnh không?”

“Nóng muốn chết”. Thẩm tiểu thụ rất ai oán, dù là đầu thu cũng không cần lấy thảm lông quấn ta lại chứ, quả thật nóng chết!

“Nóng so với lạnh vẫn tốt hơn”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn đẩy cửa ra. Tiểu nhị đang ngủ gật sau quầy, nghe được tiếng động thì dụi mắt cho tỉnh lại, ân cần hỏi. “Ba vị ở trọ sao?”

“Hai căn phòng hảo hạng”. Tần Thiếu Vũ nói.

Tiểu nhị lộ ra vẻ mặt khó xử. “Thật ngượng ngùng, phòng hảo hạng đã đầy khách rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK