Mục lục
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng về quán trọ, sau khi vào cửa thì trực tiếp đặt lên giường, đè ra hôn lưỡi một phen!

“Còn có nhân tính hay không?”. Thẩm tiểu thụ yếu ớt kháng nghị. “Ngươi xem, ta bệnh nặng như vậy!”

“Không được tự nguyền rủa chính mình”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.

“Nhột!”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, hồ hởi nói. “Ta diễn đạt không?”

“Đương nhiên đạt”. Tần Thiếu Vũ cắn gò má hắn một chút. “Từ hôm nay trở đi ngươi chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt trong quán trọ, chuyện còn lại để ta làm”

“Phải nghỉ ngơi bao lâu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không lâu lắm”. Tần Thiếu Vũ chỉnh tóc cho hắn. “Ta cũng không nỡ để ngươi bức bối trong phòng”

“Vậy ngươi phải cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn. “Không cho phép bị thương”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn cười. “Cho ta hôn cái bụng một chút được không?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp, tốc độ đổi đề tài của ngươi có phải nhanh quá rồi không!

“Im lặng là chấp nhận?”. Tần Thiếu Vũ cởi vạt áo hắn ra.

“Im lặng muội ngươi! Ngươi đừng hạ lưu cầm thú như vậy chứ!”. Thẩm tiểu thụ căm giận kháng nghị. “Phải làm một con người cao thượng!”

Mỗi ngày mong nhớ bụng của người khác, thật vô sỉ!

Tần cung chủ xem như không nghe thấy, vươn tay vạch áo lót hắn ra.

Cái bụng mềm phập phồng theo hô hấp, đặc biệt MOE!

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

“Có gì đáng cười đâu!”. Thẩm tiểu thụ giận. “Muốn hôn thì hôn lẹ lên!”

Tần Thiếu Vũ cúi đầu tạo ra một dấu hôn trên bụng hắn.

Xúc cảm ướt át lại hơi đau đau, Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình bị một con chó lớn cắn một cái, vì vậy nhấc chân đá hắn.

“Phu nhân dữ ghê”. Tần Thiếu Vũ đè lên người hắn.

“Không được quậy”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Nói chính sự”

“Chính sự chỉ nói với người ngoài thôi”. Tần Thiếu Vũ ngậm lỗ tai hắn. “Ta chỉ muốn làm chuyện xấu với Lăng nhi”

Thẩm Thiên Lăng ngao ngao kháng nghị. “Bây giờ là ban ngày nha!”. Sáng sớm làm chuyện này ngươi cũng không sợ bắn hết mà chết sao?

Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ sờ “tiểu Lăng”.

WTF! Thẩm tiểu thụ nhất thời bốc hoả, giận dữ nhào vào hắn.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh vươn tay ôm lại, loại chuyện chủ động yêu thương này cần phải hưởng thụ một phen!

“Người đâu cứu mạng!”. Trò chơi nhỏ giữa vợ chồng với nhau thật cực kì có tình thú biết không!

Một giây sau, đại ca hắn đã vào!

Canh giờ gian đặc biệt chuẩn xác!

Trong phòng nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm Thiên Lăng thấy trước mặt tối sầm, toàn thân đều sợ ngây ra!

WTF WTF thế mà bị xem cận cảnh!

Tần cung chủ bình tĩnh kéo quần cho hắn, vốn đã cởi được một nửa rồi, thật đáng tiếc!

Sắc mặt Thẩm Thiên Phong đen kịt, nhìn như nhóm côn đồ đi đập phá. “Lúc nào rồi mà còn làm loạn!”

Thẩm tiểu thụ mặt đỏ tới mang tai, chui vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt.

“Hắn không hiểu chuyện thì thôi, ngươi cũng điên theo hắn luôn sao?”. Thẩm Thiên Phong căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ.

Cái gì gọi là ta không hiểu chuyện, rõ ràng là hắn dục vọng khó nhịn! Thẩm Thiên Lăng thầm kháng nghị kịch liệt. Ta đặc biệt ít ham muốn biết không! Cơ bản cũng không muốn làm!

“Sao lại gọi là làm loạn?”. Tần cung chủ miễn cưỡng nói. “Người ngoài đều biết Lăng nhi bị bệnh hôn mê, về tình về lý, ta đương nhiên phải ở trong phòng với hắn một tấc không rời”

“Ở trong phòng cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy sao?”. Thẩm Thiên Phong nhanh chóng bước lên lôi Thẩm Thiên Lăng ra khỏi chăn, đầy khí phách và lãnh khốc nói. “Mấy ngày nay ngươi ngủ với đại ca”

Lời này không thể nói lung tung a! Thẩm tiểu thụ lập tức khẩn trương nhìn Tần Thiếu Vũ, vì hắn nghĩ một giây tiếp theo hai người sẽ đánh nhau!

Nhưng sự việc rõ ràng ngoài dự đoán của hắn.

“Dù ngươi không nói ta cũng sẽ giao Lăng nhi cho ngươi vài ngày”. Tần Thiếu Vũ ngồi dậy. “Tối nay ta sẽ âm thầm rời khỏi quán trọ”

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Dân chúng trong thành đều biết ngươi hôn mê bất tỉnh, Ma giáo đương nhiên sẽ nghĩ ngươi trúng cổ độc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Gần đây nhất định bọn họ sẽ đến tìm Hồng Phi Hoàng, ta muốn canh giữ bên đó”

“Trước giờ Ma giáo mưu ma chước quỷ, ngươi phải cẩn thận một chút”. Thẩm Thiên Phong cau mày. “Có cần ta phái một số người theo ngươi không?”

“Không cần, để lại bảo hộ Lăng nhi đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vốn định âm thầm theo dõi, nhiều người ngược lại dễ bị phát hiện”

“Vậy ngươi định ở bên ngoài bao lâu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không biết”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có chút ý cười, nhìn Thẩm Thiên Phong trêu chọc. “Dù sao chỉ còn có trưa nay, có thể trả phu nhân lại cho ta không?”

Tất nhiên có thể! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đặc biệt MOE nhìn đại ca hắn. Ngươi không thể làm chuyện thất đức như phá hoại tình cảm vợ chồng người ta được, mau trả ta về!

Thẩm Thiên Phong đã quen với việc hắn ăn cây táo rào cây sung nên cam chịu quăng hắn qua.

Tần Thiếu Vũ vươn tay đón được, ôm lấy vuốt ve. “Đa tạ”

Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn.

“Trước khi xuất phát đến tìm ta!”. Thẩm Thiên Phong vung tay ra ngoài, cực kì anh tuấn lãnh khốc!

“Sao đại ca lại hung hăng như vậy!”. Thẩm tiểu thụ ăn cây táo rào cây sung, chủ động khiển trách người trong nhà một chút.

“Đại hội võ lâm tiếp theo, Thiên Phong chín phần sẽ tiếp nhận vị trí minh chủ”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Hung hăng một chút cũng không có gì không tốt”

“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình, minh chủ võ lâm nghe rất khí phách a!

“Lừa ngươi làm gì”. Tần Thiếu Vũ đến gần hắn. “Vị trí minh chủ đã bỏ trống nhiều năm, Thiên Phong cũng rất xứng đáng”

“Vậy còn ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng hăng hái. “Ngươi có muốn làm minh chủ không?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Tại sao?”. Thẩm Thiên Lăng rất hóng chuyện.

Tần cung chủ bình tĩnh nói. “Không mang chí lớn”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp, ngươi có cần trắng trợn vậy không?

“Hai mươi năm trước, võ lâm vốn có ngũ đại môn phái”. Tần Thiếu Vũ dùng ngón tay quấn lấy tóc hắn. “Ngoại trừ đông tây nam bắc, còn có một cái trung”

“Truy Ảnh cung?”. Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Sau đó xảy ra chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.

“Lúc đó sư phụ ta tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn Truy Ảnh cung độc bá”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất thấp. “Cho nên ngày ngày đêm đêm nghiên cứu võ học, muốn xưng bá giang hồ, lại bỏ qua nhiều thú vui trên đời, cũng mất đi người yêu duy nhất”

Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.

“Sau cái chết của sư nương, sư phụ hối hận tự chặt một ngón tay, thề không bao giờ vì danh lợi nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau lễ tang, hắn phân phát đệ tử Truy Ảnh cung, rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ, từ nay về sau không màng thế sự nữa”

“Lúc đó ngươi mấy tuổi?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

“Năm sáu tuổi, sư phụ mang ta đi ẩn cư Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho đến mười năm trước, tứ đại môn phái liên kết phái người mang đến một phong thư, nói gần đây Ma giáo hoành hành, muốn mời sư phụ quay lại giang hồ. Sau khi sư phụ xem xong mặc dù thương cảm cho gian khổ của dân chúng nhưng vẫn không muốn quay về nơi chứa kí ức đau lòng”

“Cho nên đổi thành ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lúc đó ta chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Một ngày nọ sư phụ gọi ta và sư huynh vào phòng, hỏi chúng ta muốn cả đời yên bình ở hải đảo hay muốn ra giang hồ rèn luyện một phen. Lúc đó chúng ta còn trẻ nên đương nhiên không muốn ở Nam Hải sống hết quãng đời còn lại, vì vậy chọn con đường thứ hai, dẫn người về trung thổ dựng lại Truy Ảnh cung”

Thẩm tiểu thụ thấy nam nhân của mình thật giỏi!

“Trước khi đi, sư phụ đã dặn ta không được coi trọng danh lợi”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt mặt hắn. “Cho nên địa vị hiện tại của Truy Ảnh cung rất tế nhị, ta cũng vui vẻ tự tại”

“Ừ, như vậy rất tốt”. Thẩm Thiên Lăng tựa trước ngực hắn. “Ta cũng thích như bây giờ!”

“May là năm đó ta không chọn ở Nam Hải cả đời chờ chết!”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ. “Nếu không biết đi đâu tìm ngươi”

Thẩm Thiên Lăng hôn nhẹ lên cằm hắn.

“Hiện tại tình thế ở Thiên Ổ Thuỷ trại ta cũng không thể làm lơ”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Trong thời gian này ngươi phải bảo vệ chính mình cho tốt, đừng để Hàn độc phát tác nữa. Đợi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ giục ngựa không ngừng đưa ngươi đi Nam Hải”

“Ừ, ta biết”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn. “Ngươi cũng phải cẩn thận”

Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng, lười biếng nhắm mắt lại. “Ngủ với ta một giấc”

Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào ngực hắn, bên tai truyền tới tiếng tim đập, rất đều đặn và rất an tâm.

Đêm xuống, Tần Thiếu Vũ thay y phục dạ hành, lén ra khỏi quán trọ.

Đương nhiên trước khi đi phải hung hăng chiếm tiện nghi một phen! Dấu hôn loang lổ trên bụng Thẩm tiểu thụ chính là bằng chứng, thậm chí trên mông cũng có!

Thật cực kì kịch liệt!

“Ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong kê gối cho hắn.

“Nhất định sẽ không xảy ra chuyện, đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Phong nhét hắn vào trong chăn. “Không cho nói chuyện, ngủ!”

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, đại ca thật hung dữ, lại không thú vị, kém xa so với nam nhân nhà mình!

Cơ bản không cùng level!

Thật chán quá đi!

Mà bên ngoài quán trọ của Thái Hồ bang, Tần Thiếu Vũ đang cùng Triệu Ngũ ngồi xổm trên cây.

“Thật ra mấy lần trước nội ứng của đối phương đến tìm Hồng Phi Hoàng thì thuộc hạ cũng từng âm thầm theo dõi”. Triệu Ngũ nói. “Có điều mỗi lần địa điểm dừng chân của bọn họ lại khác nhau, có lúc quán trọ, có lúc chùa miếu, đều chỉ ở một đêm là đi, còn gấp hơn bôi mỡ vào chân”

“Lần này ta sẽ nhìn chằm chằm bọn hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu là nội ứng thì phải đi gặp chủ nhân, lần này mặc kệ bọn họ ẩn nấp ở đâu, ta nhất định phải tìm ra!”

Thời gian từng chút trôi qua, đêm nay không gió không trăng, chỉ có tiếng ve gáy và ếch kêu, bóng đêm ngày dày đặc.

Phu canh cầm đèn lồng đi qua, nhưng lại dừng chân ngoài quán trọ, nhìn quanh một lúc không thấy ai chú ý mới nhảy vào trong tường.

“Cung chủ”. Triệu Ngũ phút chốc đề cao tinh thần.

Tần Thiếu Vũ cười nhạt, vốn tưởng còn phải chờ thêm vài ngày, ai ngờ nhanh như vậy.

“Ta đã làm theo những gì ngươi nói!”. Trong một gian phòng, Hồng Phi Hoàng căm tức nhìn người trước mặt. “Mau đưa giải dược cho ta!”

“Gấp cái gì?”. Giọng người áo đen khàn khàn. “Đợi chủ nhân xong việc rồi đương nhiên sẽ cho ngươi giải dược!”

“Nhiều lần đều dùng cớ này lấy lệ, nếu cha ta có chuyện không hay xảy ra…”

“Cha ngươi không sao”. Người áo đen không kiên nhẫn cắt ngang hắn. “Chuyện chủ nhân đã đáp ứng thì chưa từng không làm được”

“Vậy các ngươi còn muốn ta làm gì?”. Hồng Phi Hoàng thấp giọng giận dữ nói. “Cổ trùng đã đặt trong phòng Thẩm Thiên Lăng, hắn cũng đã hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ còn không đủ để đổi lấy giải dược?”

“Chủ nhân nói còn chưa đạt được mục đích thì sẽ không cho ngươi giải dược”. Người áo đen nói như chuyện đương nhiên.

Hồng Phi Hoàng giận không kiềm chế được. “Hắn còn có mục đích gì?”

“Nghĩ cách dẫn ta đi xem Thẩm Thiên Lăng”. Người áo đen nói.

Trên nóc nhà, Triệu Ngũ nghe được thì hơi giật mình, theo phản xạ có điều kiện nhìn Tần Thiếu Vũ, chỉ thấy trong mắt hắn đã tràn đầy sát ý từ lâu.

Hồng Phi Hoàng cũng quá sợ hãi. “Ngươi điên rồi, ai lại không biết Tần cung chủ sủng hắn tới trời, đừng nói là một người, ngay cả một con ruồi cũng không vào lọt!”

“Vậy thì sao?”. Giọng người áo đen dường như đến từ địa ngục. “Nói chung ta nhất định phải gặp hắn”

“Ta không thể giúp ngươi!”. Hồng Phi Hoàng kiên quyết cự tuyệt.

“Vậy cha ngươi chỉ có con đường chết”. Người áo đen lạnh lùng uy hiếp. “Trước khi cự tuyệt ta, ngươi hãy nghĩ cho kỹ”

“Ngươi!”. Hồng Phi Hoàng giận dữ.

Sắc mặt người áo đen lạnh lùng. “Ta cho ngươi hai ngày suy nghĩ”

“Ta phải giúp ngươi thế nào?”. Tâm trạng Hồng Phi Hoàng kích động. “Bản thân ta cũng không gặp được Thẩm công tử, huống hồ dẫn một người xa lạ vào! Ngươi có biết lần trước ta bỏ bình thuốc vào phòng hắn phải mất bao nhiêu khí lực không?”

Triệu Ngũ và Tần Thiếu Vũ liếc nhau, không ngờ tiểu tử này lại giỏi diễn kịch như vậy.

“Ý đồ ta đã nghĩ ra, ngươi chỉ cần làm theo cho tốt”. Người áo đen kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Nét mặt Hồng Phi Hoàng vặn vẹo một chút.

“Thời cơ đến ta sẽ thông báo cho ngươi”. Người áo đen xoay người rời khỏi, rất nhanh biến mất trong bóng đêm, nhưng Tần Thiếu Vũ không đuổi theo.

“Cung chủ?”. Triệu Ngũ khó hiểu.

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ tái xanh, từ cửa sổ nhảy vào. Hồng Phi Hoàng sợ hết hồn, sau khi thấy rõ người tới là ai mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hồi nãy là người của Khương Cốt bang sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Hồng Phi Hoàng gật đầu. “Hắn luôn cùng ta liên lạc”

“Hắn nói gì vào tai ngươi vậy?”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh lùng. “Nói cho ta biết không sót một chữ!”

Hồng Phi Hoàng nói rành mạch. “Người nọ vẫn nghĩ Thẩm công tử trúng cổ, nói mấy ngày nữa bệnh tình của hắn sẽ càng nghiêm trọng”

“Sau đó thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không biết vì sao, hắn kết luận vài ngày nữa cung chủ sẽ tìm kiếm vu y trong vùng. Hắn muốn ta đề cử với cung chủ, nói hắn là bà con xa của ta, rành về y thuật của vu tộc”. Hồng Phi Hoàng nói. “Còn đồng ý chỉ cần ta dẫn hắn đến gặp Thẩm công tử thì sẽ lập tức cho ta giải dược”

“Đáp ứng hắn đi”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Được”. Hồng Phi Hoàng cũng không hỏi nhiều, chỉ thức thời gật đầu.

“Vì sao đối phương chắc chắn rằng chúng ta sẽ tìm vu y?”. Sau khi ra cửa, Triệu Ngũ hơi bối rối hỏi.

Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Lăng nhi hôn mê bất tỉnh, lòng ta tất nhiên sẽ nóng như lửa đốt, khi tuyệt vọng sẽ thử bất cứ thứ gì, mà bọn họ cho rằng bên cạnh ta còn có một quân cờ”

“Chúc Thanh Lam?”. Triệu Ngũ suy đoán.

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu ta đoán không sai, bọn họ sẽ tìm Chúc Thanh Lam tới xúi giục ta”

“Cung chủ định làm thế nào?”. Triệu Ngũ hỏi.

Giọng Tần Thiếu Vũ băng lãnh. “Đương nhiên sẽ theo ý hắn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK