Mục lục
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thiếu Vũ cầm sách lên, tùy ý đọc qua hai dòng.

Yêu hồ ngàn năm Tiêu Mễ Mễ không quyến rũ được Thẩm Thiên Lăng vì vậy phút chốc nước mắt rơi như mưa, đàn một khúc tỳ bà, cực kì réo rắt thảm thiết!

Nhìn ca từ “Cả đêm cô đơn, vấn vương lưu luyến, trong cơn mộng mị, phút chốc tiêu tan”, Tần thiếu hiệp toàn thân nổi da gà!

“Thư ở chỗ nào?”. Thẩm Thiên Lăng còn đang khó hiểu.

Sắc mặt Tiêu Triển đỏ sậm, mắt muốn phun ra lửa!

Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm. “Ta tưởng Nhị đương gia chỉ giỏi võ thôi, ai ngờ văn chương cũng hay như vậy”

Thẩm Thiên Lăng kì quái cầm sách lên đọc tiếp, sau đó trong đầu lóe lên ý tưởng, giật mình trợn mắt. “Ca từ này là ngươi viết ư?”

“Thì sao?”. Tiêu Triển giận dữ nói. “Hồi xưa ngươi đòi đọc nên ta phải tìm người dạy!”

Mẹ kiếp ai muốn đọc thư tình ngươi viết chứ, oan muốn chết! Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.

“Khó chịu sao?”. Thấy hắn tái mặt, Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, nhìn Tiêu Triển nói. “Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhướn mày.

Tiêu Triển cười nhạt. “Chỉ e là Tần cung chủ không muốn”

Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Được không?”

Tần Thiếu Vũ đen mặt lôi hắn vào phòng.

Tiêu Triển chân khẽ động, suýt nữa đuổi theo!

“Ngươi chờ ta một chút!”. Thẩm Thiên Lăng quay đầu nghiêm túc dặn. “Trước hết đừng rời đi”

Vẻ mặt Tiêu Triển rất phức tạp.

Tần Thiếu Vũ rầm rầm đóng cửa lại!

“Ngươi… ô!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa nói hết câu đã bị hung hăng đè lên miệng!

Lúc này đừng nên làm loạn a! Thẩm tiểu thụ vô cùng căm giận, dùng sức đẩy hắn ra.

“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ banh mặt hắn.

“Chuyện này phải giải quyết”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Phía sau ta có Nhật Nguyệt sơn trang và Đường Gia bảo, hắn dù tức giận cũng không làm gì ta được”

“Thì sao? Ta không chịu”. Tần Thiếu Vũ lãnh khốc không gì sánh được, cực kì anh tuấn!

Vì vậy Thẩm tiểu thụ liền nhớ tới các tựa truyện “Thiếu hiệp băng sơn của ta” hay “Tình yêu gây chấn động thế gian: Yêu một cung chủ lạnh lùng lãnh khốc” – cho nên lập tức tự làm cho bản thân chấn động!

“Vẻ mặt gì thế này?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Ngươi để ta đi đi”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Trốn tránh mãi cũng không phải cách giải quyết”

“Nếu ta không cho thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng: …

Vậy ngươi đi quỳ lên tấm giặt đồ cho lão tử!

Đương nhiên những lời này không thể nói ra, Thẩm tiểu thụ chỉ thầm tự sướng một chút, sau đó làm ra vẻ mặt cực kì uất ức. “Dù mất trí nhớ nhưng nếu trước kia đã làm sai thì bây giờ phải cố gắng giải quyết, bất quá trấn an một câu mà thôi”. Nửa thật nửa giả, chuyển đổi cảm xúc rất tự nhiên, không hề làm mất mặt kiếp trước!

Tần Thiếu Vũ sờ sờ đầu hắn, thầm thở dài.

“Được không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ta gọi hắn vào”. Tần Thiếu Vũ rốt cuộc thỏa hiệp. “Nếu có chuyện gì thì ta ở ngoài cửa”

“Hay là đi thư phòng đi”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Nơi này là phòng ngủ của chúng ta”. Phòng ngủ chỉ có người nhà mới vào được!

Đáy mắt Tần Thiếu Vũ mang chút ý cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn. “Ừ”

Thẩm tiểu thụ hít sâu một chút, xoay người ra cửa.

Tiêu Triển vẻ mặt cáu gắt, căm tức nhìn giếng nước trong viện, giống như ngay lập tức sẽ nhảy xuống!

Tần Thiếu Vũ sờ mũi một cái, nếu biết tối nay hắn đến thì đã rút cạn cái giếng.

Thẩm Thiên Lăng thận trọng nói. “Chúng ta đến thư phòng nhé?”

“Hừ!”. Tiêu Triển xoay người rời đi.

“Sai hướng rồi”. Thẩm Thiên Lăng ở phía sau hắn, vẻ mặt >_<. “Thư phong ở bên phải ngươi”

Tiêu nhị đương gia dừng chân, hung tợn đổi hướng.

Thẩm Thiên Lăng: …

Dữ như vậy làm gì? Mọi người bình tĩnh êm ái nói chuyện không tốt sao?

Chẳng hòa thuận chút nào!

“Muốn nói gì?”. Sau khi vào thư phòng, Tiêu Triển đằng đằng sát khí nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ. “Nếu ngươi cứ giữ bộ dạng này, ta quả thật không biết nói gì”

“Định lúc nào theo ta về?”. Tiêu Triển vào thẳng chủ đề.

Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi, ở ngoài cửa nắm chặt chuôi kiếm.

Ám vệ ngồi xổm trên nóc, trong mắt đầy lo lắng! Vẻ mặt cung chủ thật là… Nửa đêm đừng giết người nha, hu hu hu thật đáng sợ!

“Ta quả thật mất trí nhớ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Chuyện trước kia chẳng nhớ được gì, không có ấn tượng gì về lá thư này, cũng không biết tại sao lại truyền ra ngoài”

“Cho nên ngươi không muốn đi theo ta?”. Giọng Tiêu Triển trở nên sắc bén.

“Trước kia rốt cuộc ta đã nói gì với ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng thật sự tò mò.

“Đương nhiên là nói muốn ở bên ta cả đời”. Tiêu Triển nổi giận đùng đùng.

Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ đã ầm ầm đạp bay cửa.

Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn.

“Nói xong rồi đúng không?”. Tần cung chủ bước tới. “Tạm biệt không tiễn Tiêu nhị đương gia”

Đừng gây rối a! Thẩm Thiên Lăng căm tức liếc hắn. “Ra ngoài!”

Tần Thiếu Vũ: …

“Ra ngoài đi!”. Thẩm Thiên Lăng quả thật tức giận, đã nói để mình giải quyết mà!

Tiêu Triển cười mà như không cười, ở một bên hóng chuyện.

Tần Thiếu Vũ xoay người ra cửa, ngồi trong viện lau kiếm, sắc mặt đen như nước sơn!

Ám vệ nhao nhao hít một hơi lãnh khí, cung chủ muốn ăn thịt người sao, hù chết người!

“Chuyện trước đây là lỗi của ta”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tiêu Triển. “Nhưng ta sẽ không đi theo ngươi”

Tiêu Triển cau mày. “Vì Tần Thiếu Vũ ư?”

“Ta thật lòng muốn ở bên hắn”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

“Đã quyết định rồi thì cần gì tìm ta nói?”. Tiêu Triển lạnh lùng nhìn hắn.

“Muốn nói xin lỗi với ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ta quả thật làm sai, cũng nên nói rõ với nhau”

“Không sợ ta cướp ngươi về ư?”. Tiêu Triển hỏi.

“Ta có gì tốt đâu mà cướp”. Thẩm Thiên Lăng bật cười. “Nếu ngươi muốn kết hôn, vẫn còn có rất nhiều người xếp hàng chờ. Cướp ta về chỉ khoái chí nhất thời, nhưng lại khiến Đoạn Tình cốc của ngươi gặp nhiều phiền phức. Cái được không thể bù lại cái mất, lẽ nào Nhị đương gia sẽ làm vậy?”

Tiêu Triển lạnh lùng nói. “Ngươi hiểu thật rõ”

“Lúc trước ta làm sai, nếu ngươi muốn bồi thường, đương nhiên ta sẽ cố hết sức mà làm”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có điều ta đã có người trong lòng, xin Nhị đương gia đừng ép buộc”

Trong phòng nhất thời yên lặng, sau một lát, tâm trạng Tiêu Triển hơi phức tạp. “Nếu không phải vẻ bề ngoài thì ta còn tưởng ngươi không phải Thẩm Thiên Lăng”. Tính cách khác xưa rất nhiều.

“Ta quả thật không còn là người kia”. Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất thuần khiết. “Nếu Nhị đương gia thích Thẩm Thiên Lăng trước kia thì hảy quên hắn đi”

Tiêu Triển bình tĩnh nhìn hắn vài lần, cười khổ. “Hắn thật may mắn”

Thẩm Thiên Lăng không nói gì.

“Trời đã tối rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, chuyện này sau này hãy nói”. Tiêu Triển đặt một chiếc bình xuống bàn, không thèm nhìn hắn một cái mà bước ra cửa.

Tần Thiếu Vũ ngồi trên ghế đá trong viện, lạnh lùng nhìn hắn nhảy ra khỏi tường viện.

“Chúng ta về thôi”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống trước mặt Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ vẫn cực kì lãnh khốc, đứng lên về phòng ngủ một mình.

Thẩm tiểu thụ hơi ORZ một chút. Là một đại hiệp ngươi phải rộng rãi một chút a, kiêu ngạo ngửa cằm rời đi là sao?

Thật đau đầu.

Trong mắt ám vệ tràn ngập đồng cảm sâu sắc. Sở thích của cung chủ thật biến thái, rõ ràng đang cười, đột nhiên lại biến thành lạnh lùng, thật là thật là thật là! Phu nhân thật đáng thương!

“Giận ư?”. Thẩm Thiên Lăng theo hắn vào phòng ngủ.

Tần Thiếu Vũ không nói lời nào, cới áo ngoài, cực kì lạnh lùng ngồi trên giường.

Thẩm Thiên Lăng cũng bò lên giường, rất không chuyên nghiệp mà giúp hắn bóp vai, ý đồ lấy lòng rất rõ ràng!

Nhưng Tần cung chủ vẫn lãnh khốc, cũng không nhúc nhích!

“Hồi nãy hắn không làm gì ta cả”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Hơn nữa hình như còn bị ta thuyết phục, cho nên tình hình cũng không tệ lắm a”

Tần Thiếu Vũ vẫn không nói gì!

Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Tần Thiếu Vũ vươn tay ôm hắn vào lòng, xoay người đặt lên giường.

Thẩm Thiên Lăng ngửa mặt nhìn hắn, như một miếng bánh thơm ngon.

Tần Thiếu Vũ bịt mắt hắn lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhạt màu.

Môi lưỡi dây dưa, từ hôn nhẹ trở thành triền miên nóng bỏng, một lúc lâu cũng không buông ra. Sau khi hôn, đáy mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập hơi nước, như con mèo nhỏ mà cắn đầu ngón tay của hắn.

“Sau này không được ở trước mặt người khác mà nói ta như vậy”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Biết chưa?”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn. “Vậy ngươi không giận nữa đúng không?”

Tần cung chủ lạnh lùng nói. “Giận”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nói xem, muốn an ủi ta thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hôn lên vành tai hắn.

Thẩm Thiên Lăng thấy hơi nhột, vì vậy vươn tay đẩy đẩy hắn.

Tay trái Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn, tay phải lướt thẳng xuống, mò mẫm kéo ra đai lưng của hắn, được một tấc lại tiến một thước.

Thẩm Thiên Lăng túm tóc hắn. “Tần Thiếu Vũ”

“Kêu cái gì?”. Tần cung chủ bất mãn.

“Nếu ngươi còn giả bộ tức giận mà chiếm tiện nghi của ta, thì cả đời này cũng đừng chạm vào ta nữa”. Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại, dù diễn kịch để tăng tình thú thì cũng phải có mức độ!

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra.

“Giả bộ tức giận?”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt, vươn tay nâng cằm hắn lên. “Ở trước mặt Tiêu Triển đuổi ta ra ngoài, lẽ nào ta không giận?”

“Vậy thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng tuyệt đối không sợ hắn. “Lúc sau không phải ngươi không nghe thấy”. Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, đừng tưởng có thể lừa được ta!

“Nghe thấy gì?”. Tần Thiếu Vũ lãnh khốc không gì sánh được. “Sau khi bị ngươi rống lên, chẳng lẽ ta còn tiếp tục đứng ngoài cửa mà nghe?”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Tần Thiếu Vũ buông tay, đứng lên ra ngoài.

“Đi rồi sau này đừng về nữa”. Thẩm Thiên Lăng ở sau lưng hắn sâu kín nói. “Ta nói được thì làm được”

Tần Thiếu Vũ vươn tay kéo cửa ra.

“Được rồi, ta sai rồi, ngươi không nghe thấy”. Thẩm Thiên Lăng lại nói.

Tần Thiếu Vũ dừng chân.

“Dù sau lưng ta có Nhật Nguyệt sơn trang và Đường Gia bảo, cũng vẫn đắc tội với Tiêu Triển”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất bình tĩnh. “Trước kia hắn đòi đánh đòi giết muốn cướp ta về, lần này cũng có thể sẽ như vậy. Ta đồng ý cùng hắn ở trong phòng là vì ta biết có người ở bên ngoài bảo vệ ta”

Tần Thiếu Vũ ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.

Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Ta rống lên với ngươi là không đúng, nhưng ngươi có thể bỏ mặc mà không quan tâm tới ta sao?”. Cực kì thương tâm, hoàn toàn phát huy trình độ của một Ảnh đế, nhất định phải được mười cái LIKE!

Tần Thiếu Vũ: …

Cái gì gọi là tự đập đá vào chân mình?

Chính là cái này!

Thẩm Thiên Lăng kéo chăn quấn lấy thân mình, rõ ràng cực kì đau khổ!

Tần Thiếu Vũ âm thầm ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó ngồi lại bên giường, lôi hắn ra khỏi chăn.

Mắt Thẩm Thiên Lăng ướt sũng, cúi đầu cố chấp không chịu nhìn hắn.

“Chọc ngươi thôi”. Tần cung chủ bất đắc dĩ thở dài. “Một bước cũng không dám rời khỏi ngươi, sao ta có thể bỏ mặc cho ngươi ở chung với hắn chứ”

Thẩm Thiên Lăng vẫn không chịu nhìn hắn, cái này gọi là đảo ngược tình huống.

Tần Thiếu Vũ vươn tay. “Không thì cho ngươi đánh một chút nhé?”

Thẩm tiểu thụ đẩy hắn ra.

“Đừng giận nữa”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn về giường. “Nếu không ta sẽ hôn ngươi”

Thẩm Thiên Lăng vùi vào gáy hắn, nhếch miệng cười trộm.

Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Lăng tỉnh dậy dưới ánh mặt trời, sau đó ôm Tần Thiếu Vũ duỗi người.

Rên rỉ duỗi người thật cực kì MOE!

Vì vậy Tần cung chủ y như dự đoán mà bị MOE rồi!

“Làm chút chuyện xấu đi”. Tần Thiếu Vũ đè lên hắn cọ cọ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngâm Lạc tuyết còn chưa có tung tích, thế mà ngươi lại tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt!

Có chuẩn mực của một đại hiệp chút đi!

“Cung chủ”. Hoa Đường ở ngoài cửa gọi.

Thẩm tiểu thụ nhanh chóng rút tay ra khỏi quần ai đó!

Tần Thiếu Vũ rất bất mãn, nhưng ngoài cửa là nữ nhân, không thể đánh như Phạm Nghiêm, vì vậy không thể làm gì khác ngoài cố gắng bình tĩnh nói. “Chuyện gì?”

“Đã xảy ra chuyện”. Giọng Hoa Đường hơi cuống lên.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày. “Sao thế?’

“Thái Hồ bang hôm qua không biết ăn cái gì mà sáng nay toàn bộ đều trúng độc”. Hoa Đường nói. “Có cần thuộc hạ tới xem trước không?”

“Trúng độc?”. Tần Thiếu Vũ mặc quần áo tử tế, mở cửa ra. “Huynh đệ Giang gia cũng biết việc này chứ?”

“Biết”. Hoa Đường gật đầu. “Nhưng Thái Hồ bang vẫn chưa ở Thủy trại, nên huynh đệ Giang gia sáng nay mới biết tin”

“Tình huống bây giờ thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Nghe nói đã chết hai ba người, những người còn lại đang chữa trị”. Hoa Đường nói. “Tiểu Ngũ đã đi thăm dò thử”

“Ngươi cũng đi xem đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta và Lăng nhi sẽ đến sau”

“Vâng”. Hoa Đường quay đầu rời đi.

Thẩm Thiên Lăng ngồi trên giường cũng nghe được. “Trúng độc ư?”

“Đã nói rồi, nhiều môn phái tụ tập như vậy, không xảy ra chuyện mới là lạ”. Tần Thiếu Vũ mặc quần áo cho hắn. “Không kịp ăn điểm tâm rồi, chúng ta qua xem một chút”

Hai người vội vàng rửa mặt rồi từ cửa sau mà ra khỏi Thủy trại, tới thẳng quán trọ trong thành. Thái Hồ bang không lớn cũng không nhỏ, tuy không đủ tư cách ở lại Thiên Ổ Thủy trại, nhưng cũng có thể bao luôn một tửu lâu tốt nhất ở mười hai Liên Hoàn Ổ. Mà lúc này chủ quán đang luống cuống giơ tay lên trời thề thốt rằng nguyên liệu nấu ăn của mình tuyệt đối không có vấn đề.

“Nếu cha ta có việc gì, ta sẽ nổ banh hắc điếm (quán trọ chuyên giết người cướp của ~) của ngươi”. Một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi tức giận không kiềm chế được.

“Hai vị đại gia Giang gia phải làm chứng cho ta a”. Chủ quán gần như muốn đập đầu vào tường. “Tửu lâu của ta nối nghiệp tổ tiên, mở ra vài chục năm vẫn an ổn, đương nhiên không có lý do gì hạ độc khách khứa a!”

“Hiền chất đừng sốt ruột”. Giang Giao Long trấn an thanh niên kia. “Ta có quen biết với chủ quán, tính cách hắn rất thành thật, lại không có thù oán với lệnh tôn, sao lại có ý định hạ độc được?”

“Cơm tối hôm qua là tửu lâu của ngươi làm, nếu không phải ngươi thì là ai?”. Thanh niên không nghe theo, vẫn không chịu bỏ qua.

“Nếu dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy để hạ độc thì tửu lâu này đã sập bảy tám chục lần rồi”

Một cao một thấp xem như là cứu tinh, hai huynh đệ Giang gia trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi là ai?”. Thanh niên không chút khách khí.

“Truy Ảnh cung chủ”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Thanh niên hơi sửng sốt.

Thẩm Thiên Lăng âm thầm LIKE. Phương pháp tự giới thiệu này lãnh khốc muốn chết! Rất giống như trong phim mà nói “I’m 007” hoặc “FBI”.

“Lệnh tôn đang ở nơi nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“… Trên lầu”. Thanh niên thức thời thu lại thái độ phách lối.

Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng cùng nhau lên lầu.

“Cung chủ”. Hoa Đường đang bưng thuốc ngang qua hành lang.

“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Hoa Đường lắc đầu thở dài. “Không tốt lắm, độc dược rất mạnh, ta chỉ có thể cố hết sức chữa trị”

“Hồng bang chủ thì sao?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Lão bang chủ tuy nội lực thâm hậu nhưng dù sao cũng lớn tuổi”. Hoa Đường nói. “Bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, không biết có thể qua được không”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK