Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người Chúc Liên, Chúc Liên cứ nghĩ trong buổi mừng công này hoàng hậu sẽ mượn cớ khó dễ mình, nào ngờ nàng ta lại đi một bước hiểm như vậy, chẳng lẽ nàng ta không sợ, y sẽ leo lên đầu nàng ta sao? Nếu thật là như vậy, e là hoàng hậu cũng sẽ không cho phép y tồn tại quá lâu. Đến lúc này, Chúc Liên không thể không sợ hãi thủ đoạn của nữ nhân này.
Nếu hoàng hậu đã mở lời, vậy tất nhiên là chúng quần thần chẳng thể phản bác được điều gì. Họ chỉ có thể tức giận, nhìn chằm chằm Chúc Liên, đồng thời cũng hy vọng Kỳ Cảnh không cho y làm Hoàng quý quân.
Chúc Liên thầm trấn định lại, ngẩng đầu nhìn Kỳ Cảnh, “Hoàng thượng, thần không thể làm Hoàng quý quân được, nguyên nhân có ba!”
Với đề nghị của hoàng hậu, Kỳ Cảnh thấy động lòng. Cái nhân xưng Hoàng quý quân ấy cũng giống như thê tử của hắn, chỉ là một kiểu thân mật mà không hề có hậu cung tranh đấu. Nhưng nghe Chúc Liên cự tuyệt, hắn có chút tò mò.
“Liên Nhi nói ba nguyên nhân đó cho trẫm nghe xem!”
“Dạ!” Chúc Liên đáp một tiếng, sau đó nói: “Thần vào cung chưa lâu, không có tư cách làm Hoàng quý quân!”
Chúc Liên không nói mình là người Kha triều, mà lại nói thời gian vào cung ngắn, đồng nghĩa là y đã xem mình như người Kỳ triều.
“Thứ hai, nhờ hoàng thượng xót thương, giờ thần đã là Hoàng vân quân, thần không còn cầu mong gì nữa, chuyện đó với thần không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là…” Nói tới đó, trong đôi mắt to hàm lệ của Chúc Liên chứa đầy ái mộ, nhu tình, nhìn Kỳ Cảnh, “Quan trọng nhất là có thể hầu hạ bên người!”
Một câu ấy, khiến Kỳ Cảnh kéo Chúc Liên lên, ánh mắt dịu dàng. Được người khác thổ lộ như vậy, ai lại chẳng mềm lòng.
“Thứ ba, xưa nay, các triều chưa hề có chuyện hoàng hậu và Hoàng quý quân cùng tồn tại, nếu thần làm Hoàng quý quân thì chính là bất kính với hoàng hậu!” Giọng điệu của Chúc Liên rất nghiêm túc, “Nếu hoàng hậu nương nương cứ một mực ép thần làm Hoàng quý quân, vậy không phải là đẩy thần vào con đường bất nghĩa hay sao?”
Lời nói như vạch trần tất cả, không cho hoàng hậu có một cơ hội né tránh nào. Ngay khi hoàng hậu định nói gì đó, Chúc Liên lại hành đại lễ: “Xin nương nương thương cho thần, thần sẽ tôn kính nương nương, hầu hạ nương nương. Cho nên, mong nương nương đừng làm khó thần nữa!”
Lời lẽ thành khẩn, giọng điệu khẩn cầu không một chút che dấu, đã khiến Kỳ Cảnh bất mãn, kéo Chúc Liên lên: “Trẫm bảo ngươi đứng, ngươi dám quỳ sao?”
Bấy giờ Chúc Liên mới sực nhớ là ban nãy Kỳ Cảnh mới vừa kéo y lên, thế là y vội vàng nhận lỗi: “…Liên Nhi biết sai rồi!”
Nhìn vẻ mặt sắp làm nũng của y, Kỳ Cảnh kéo y vào lòng, rồi nói với hoàng hậu đang quỳ một bên: “Đều là phi tử của trẫm, không có chuyện ai hầu hạ cho ai, nếu cần người hầu hạ, đã có nội thị lo liệu!”
Câu ấy là để cảnh cáo hoàng hậu.
“Hơn nữa, hôm nay hoàng hậu cũng đã làm nhiều chuyện rồi, trẫm thấy là ngươi đang rất mệt mỏi!” Câu đó khiến hoàng hậu cảnh giác.
“Trẫm thấy Liên Nhi làm Hoàng văn quân cũng được rồi, với lại, nếu hoàng hậu ngươi vẫn còn, thì chẳng thể lập Hoàng quý quân, đạo lý đó ngươi cũng hiểu mà phải không!” Ý ở ngoài lời, tức là, nếu lập Hoàng quý quân, vậy thì hoàng hậu phải thoái vị.
Hoàng hậu cắn răng nghe Kỳ Cảnh răn dạy, không nặn ra được một nụ cười: “Thần thiếp cẩn tuân giáo huấn!”
“Vương Thức vu tội Hoàng văn quân, tội này không thể xá, trảm lập quyết!” Kỳ Cảnh lia đôi mắt lạnh lùng với những kẻ đang quỳ dưới điện, “Trẫm từng nói, dù nam phi của trẫm có thế nào cũng không ai có quyền xen vào, chư vị đều là thần tử của trẫm, có hiểu những gì trẫm nói hay không?”
“…Chúng thần hiểu rõ!”
“Các ngươi không tiếp nhận được nam phi triều khác, vậy sau khi thống nhất thiên hạ, làm thế nào tiếp nhận con dân các nước đây?” Kỳ Cảnh đứng dậy, bỏ lại câu đó rồi mang Chúc Liên rời khỏi.
Một câu này, với các đại thần mà nói giống như hồi chuông cảnh tỉnh, nếu đến một nam phi còn dung không được, vậy sao dung đất nước của người ta đây?
Chúc Liên theo phía sau Kỳ Cảnh, thầm thở phào một hơi. Cuộc chiến hôm nay, coi như đã thắng. Nhìn Kỳ Cảnh đang đi phía trước, Chúc Liên lặng lẽ đưa tay tới, nắm chặt tay hắn.
Kỳ Cảnh dừng bước, quay đầu lại định nhìn thì thấy Chúc Liên đang cúi đầu. Hắn nhìn nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, không khỏi mỉm cười.
“Liên Nhi?”
Chúc Liên lập tức ôm lấy Kỳ Cảnh, thái giám hai bên vội vàng cúi đầu lui đi.
“Hử?” Kỳ Cảnh thấy Chúc Liên có gì đó rất lạ, nhưng y lại chẳng nói câu nào, nên hắn cũng chỉ đành ôm y như thế.
“Phu quân… Phu quân…” Chúc Liên cúi đầu, gọi tên Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh thở dài một hơi, “Hôm nay đã làm ngươi sợ rồi phải không?”
Chúc Liên lắc đầu, “Không sợ!”
“Ha ha, không sợ sao không ngẩng đầu lên?” Kỳ Cảnh vuốt ve mái tóc Chúc Liên, cười nhạo.
“Trời lạnh, trong lòng phu quân rất ấm!” Chúc Liên rầu rĩ thốt ra câu đó.
Kỳ Cảnh bị chọc cười, nhéo nhéo eo Chúc Liên, nói khẽ vào tai y, “Ôm ngươi về cung cũng được, nhưng ngươi không sợ nhiều người trông thấy sao?”
Chúc Liên hừ một tiếng, “Vậy rốt cuộc thì phu quân có ôm không đây?”
Trả lời Chúc Liên chính là hai chân y đã rời khỏi mặt đất. Tuy là Chúc Liên gầy yếu, nhưng dù sao thì cũng là nam tử, bị bế lên như vậy, y cũng có chút giật mình. Nhưng Kỳ Cảnh vẫn coi như không có chuyện gì, ôm Chúc Liên đi về phía trước.
Nhìn nam tử lạnh lùng, Chúc Liên bắt đầu suy ngẫm. Đây chính là người y sẽ ở cạnh suốt quãng đời còn lại sao? Tuy là với hắn, y rất đặc biệt, nhưng gần vua như gần cọp, đến cả nam tử như Mạc Tuyệt còn bị tổn thương trong tay Kha Phượng Viêm, vậy y sẽ thế nào đây? Nhưng hiện tại, sự dịu dàng của người này khiến y phải tới gần, sau hôm nay, có lẽ sẽ bình yên được một khoảng thời gian nữa, giờ được Kỳ Cảnh che chắn, cho nên vẫn tạm thời an toàn. Nhưng, tâm tư của hoàng hậu, Kỳ Cảnh có biết hay chăng? Hắn sẽ lo lắng cho an nguy của mình? Chúc Liên thấy bất an, y túm vạt áo Kỳ Cảnh, gọi khẽ: “Phu quân!”
“Hử?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Chúc Liên.
“Hoàng hậu nương nương muốn thần chết!” Trong mắt Chúc Liên không có cảm xúc gì, giống như kể lại một sự thật.
“Không thể!”
“Hôm nay, hoàng hậu nương nương muốn thần trở thành bia ngắm!” Chúc Liên lại nói tiếp: “Mục đích cuối cùng của nàng là muốn thần biến mất hoàn toàn!”
Kỳ Cảnh khó chịu, nhíu mày, mặt tối đen: “Trẫm sẽ không để ngươi chết!”
“Bọn họ còn lo thần là người Kha triều!” Chúc Liên khẽ thở dài, “Hôm nay không thực hiện được, sau này họ nhất định không ngừng tay!”
Bất tri bất giác, hai người đã đi tới tẩm cung. Kỳ Cảnh đặt Chúc Liên lên giường, hôn lên trán y, nói: “Mạng của ngươi, chỉ có thể do trẫm lấy đi thôi!”
Nụ hôn mạnh mẽ cướp đi hô hấp của Chúc Liên. Kỳ Cảnh chính là một người rất bá đạo, đồ của hắn, hắn không cho người khác dòm ngó, đồng thời, cũng chẳng cho kẻ khác phá hư, ai cũng không được.
Đại thần vì lăng mạ Hoàng văn quân mà bị ban tội chết, cái tính thị huyết của Kỳ Cảnh lại ăn sâu vào lòng người. Dân chúng sợ hắn, chúng thần e ngại hắn, hậu phi chẳng dám mong ân sủng. Kỳ Cảnh từng sống cô đơn một mình và người duy nhất dám thân cận với hắn chính là Chúc Liên. Với Kỳ Cảnh, cô độc chẳng là gì, có lẽ từ nhỏ, hắn cũng đã quen rồi. Bởi vậy, khi tình cờ chạm tới chút ấm áp, lại càng say lòng người.
Nhìn Chúc Liên ngủ say trong lòng mình, Kỳ Cảnh cong khóe môi lên. Có đế vương chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, coi ra cũng rất có đạo lý. Mỹ nhân trong lòng, bao phiền não đều tan biến. Nhưng những mỹ nhân bên cạnh đế vương, đa phần đều bạc mệnh. Không phải họ đoản mệnh mà do có rất nhiều người muốn cướp đi tính mạng của họ.
Đế vương chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn khó mà giữ được mỹ nhân. Chỉ khi nào tạo dựng được một mảnh đất trời cho mỹ nhân, mới có thể bảo vệ họ chu đáo. Tài trí của Chúc Liên cũng đã nhắc cho Kỳ Cảnh biết, y không phải chỉ là một người luôn ở hậu cung chờ giải khuây cho hắn, y có năng lực đứng trước triều giúp hắn giành thiên hạ. Nhưng, thiên hạ ấy lại từng là đất nước của Chúc Liên.
Đế vương đa nghi, không phải nói Kỳ Cảnh không tín nhiệm Chúc Liên mà hắn đang tin vào một thứ gọi là lòng yêu nước. Một người, không thể không yêu đất nước của mình, cho dù có tới nước của hắn, nhưng cũng chẳng phải dễ dàng thay đổi.
Cho nên, Chúc Liên không thể tham gia vào kế hoạch tranh giành thiên hạ. Tuy nhiên, y có thể giúp hắn phát triển đất nước.
Chúc Liên còn đang ngủ say, cho nên vẫn chưa biết, Kỳ Cảnh đã quyết định cho tương lai của họ.
Đợi Chúc Liên tỉnh giấc, Kỳ Cảnh cũng đã tảo triều. Gọi Sơn Trúc vào, Chúc Liên vươn vai, ngáp một cái thật to.
“Sơn Trúc, hôm nay nhớ bảo ngự trù làm nhiều bánh quế hoa chút nha!”
“Khi nãy hoàng thượng ban rất nhiều đồ vật, có trân châu, mã não, tơ lụa…” Sơn Trúc còn định thao thao bất tuyệt, nào ngờ lại bị Chúc Liên cắt ngang.
Chúc Liên bước xuống giường nhìn đống đồ vật trên bàn, đưa tay sờ sờ mớ châu báu, mỉm cười. Y lấy một miếng ngọc bội được làm từ hồng trân châu ra, giắt bên hông.
“Đi thôi, chúng ta tới vấn an hoàng hậu nương nương!” Khóe miệng Chúc Liên cong lên, “Nữ nhân đó, cũng đã tới lúc phải ngả bài rồi!”
Tới tẩm cung của hoàng hậu, Chúc Liên hành lễ xong, đứng đó. Hôm nay trông Chúc Liên chẳng tầm thường chút nào, tuy là y ăn mặc rất giản dị, nhưng sóng mắt lại không thể coi khinh.
“Hoàng văn quân ngồi đi!” Hoàng hậu ung dung nói ra câu ấy.
“Hôm nay thần tới để nói mấy câu, nói xong thần sẽ đi ngay!”
Chúc Liên cũng chẳng để ý tới các cung nữ trong phòng, nói thẳng, “Nương nương muốn cái mạng nhỏ của thần đúng không nào? Nhưng chẳng qua là đã thất thủ!”
Thấy Chúc Liên nói thẳng như vậy, hoàng hậu cũng không phủ nhận, mặc y nói tiếp.
“Tuy nhiên, cái mạng nhỏ của thần cũng không phải dễ lấy như vậy. Thần không sợ phải đối đầu với nương nương đâu!” Chúc Liên chớp chớp đôi mắt to: “Cảm giác làm Hoàng quý quân, thần chưa hề nghĩ tới, nhưng thần cũng không ngại thử một lần!”
Nghe được câu đó, tay hoàng hậu run lên. Chúc Liên cười khẽ, “Nương nương nói, nếu vị trí Hoàng văn quân này mà đứng đầu hậu cung, có phải là rất thú vị hay không?”
“Bổn cung cũng đang chống mắt xem Hoàng văn quân ngươi đứng đầu hậu cung!” Hoàng hậu cố nén cơn giận đang bùng lên.
Chúc Liên đi tới cửa, giống như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Quên nói với nương nương, hoàng thượng nói, chỉ có người mới có thể lấy đi cái mạng nhỏ của thần, e là nương nương phải thất bại rồi!”
Lúc Chúc Liên vừa bước ra khỏi tẩm cung hoàng hậu, y nghe được tiếng bàn ghế bên trong va đập. Y thỏa mãn, câu khóe môi lên.
Quyển IV – Thiên Hạ