Trên chiến trường, chém giết quyết liệt, các tướng sĩ Bắc quốc đối mặt với quân Khương Hồ hung tợn, rơi vào thế yếu rõ ràng. Tuy nhiên, họ vẫn quyết chiến, bảo vệ ranh giới lãnh thổ của mình. Mạc Tuyệt ở trong quân doanh, nghe tiếng vang từ xa vọng lại, lòng rối như tơ vò.
Hiện giờ, Kha triều đã tới Gia Lệ giang chưa?
“Báo—-” Một tướng sĩ Khương Hồ quỳ trước mặt Gia La Đức, bẩm: “Nguyên tướng quân của Kha triều đã dẫn chiến thuyền đi tới Gia Lệ giang, giờ phía Kỳ triều đang phát động công kích!”
“Kết quả thế nào?” Tâm Mạc Tuyệt run lên, vội vàng hỏi ngay.
“…Chỉ vừa khai chiến, bất phân thắng bại!”
Gia La Đức nhìn nét âu sầu trên mi Mạc Tuyệt, nhíu mày, nói với gã tới báo tin: “Tiếp tục quan sát!”
“Dạ!”
Gia La Đức đi tới bên người Mạc Tuyệt, ra vẻ như an ủi, “Không sao đâu, đừng lo lắng!”
Mạc Tuyệt nhìn về hướng Gia Lệ giang thật lâu, không thể bình tĩnh được.
Ở bên này, Kha Phượng Viêm đang ở trong quân doanh.
“Hoàng thượng! Kỳ Cảnh bố trí quân mai phục! Quân ta còn chưa kịp lên bờ đã bị bọn họ tấn công!”
Ngay khi chiến thuyền Kha triều sắp tới bờ Bắc quốc lại bị quân binh Kỳ triều tập kích, tuy là họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đột nhiên bị tấn công bất ngờ như thế, quả là có chút khó tiêu. Kha Phượng Viêm dẫn một số binh lực ở trên bờ chờ đợi, chờ thuyền tiên phong dò được lộ tuyến, thuyền chính của quân hắn sẽ tới.
“Phái thuyền tiếp viện!” Kha Phượng Viêm nhìn địa đồ, chỉ lên mấy vị trí ở Gia Lệ giang, “Những chiến thuyền ở đây bắn tên, chúng ta viễn công. Các chiến thuyền ở đây chuẩn bị đá lửa…”
Các tướng quân nghe Kha Phượng Viêm sắp xếp, sôi nổi nhận mệnh. Thấy bọn họ đã đi hết, Kha Phượng Viêm nhìn bản đồ trong tay, lâm vào trầm tư.
Độ chừng hai canh giờ sau, lại có binh sĩ tiến vào bẩm báo, “Hoàng thượng, Kỳ binh tấn công vào quân doanh!”
Kha Phượng Viêm buông bản đồ trên tay xuống, hỏi: “Đối phương bao nhiêu?”
“Ước chừng hơn ba vạn!”
Ba vạn binh mã Kỳ triều tới đánh úp? Kha Phượng Viêm phái Sở Thanh Dật đi sắp xếp binh mã, đích thân nghênh chiến!
Với tình huống hiện thời, xem ra Kỳ Cảnh đúng thật là định dùng chiêu bất ngờ, đánh cho đối phương không kịp phòng bị. Tuy nhiên, Kha Phượng Viêm cũng không vì vậy mà lóng ngóng tay chân, ngược lại, còn trong một thời gian ngắn nhất định tìm ra chiến lược hữu hiệu.
Cưỡi trên chiến mã, Kha Phượng Viêm khí thế hào hùng, uy phong lẫm lẫm.
“Các binh sĩ! Phía trước chúng ta chính là Kỳ Cảnh và binh lính của hắn,” Lời của Kha Phượng Viêm rất hùng hồn, quát: “Chỉ chốc nữa thôi chúng ta sẽ đánh trực diện với bọn họ, mọi người phải nhớ rằng, ở nơi đó…” Kha Phượng Viêm chỉ về hướng Gia Lệ giang, “Ở nơi đó, các chiến sĩ của chúng ta vẫn còn đang chiến đấu hết mình, lần này, chúng ta chỉ được thắng không được bại!”
Các tướng sĩ được Kha Phượng Viêm cổ vũ, sĩ khí bừng bừng, hô to, “Ngô hoàng vạn tuế, ngô hoàng vạn tuế!”
Phần lớn các binh mã tấn công trực diện về phía Kỳ Cảnh, riêng Kha Phượng Viêm lại dẫn theo một số tướng sĩ tinh anh men theo đường nhỏ, tiếp cận doanh trại Kỳ triều.
Lúc này, Kỳ Cảnh đang nhắm mắt dưỡng thần, một tên tâm phúc của hắn hỏi nhỏ, “Bệ hạ, Kha Phượng Viêm sẽ tới thật sao?”
Kỳ Cảnh cong khóe môi, tự tin đáp: “Nhất định sẽ tới, bởi vì, hắn không thể không tới!”
Mấy hôm trước, Kỳ Cảnh đã gửi cho Kha Phượng Viêm một bức thư, trên đó nhắc tới chuyện Kha Phượng Viêm đã quên mất, sức hấp dẫn từ chuyện này với Kha Phượng Viêm quá lớn, cho nên hiện tại hắn muốn nhân dịp hai bên đấu nhau, tới hỏi rõ một phen.
Kỳ Cảnh nhìn sắc trời, “Chắc cũng sắp tới rồi, đến rừng trúc đón Kha Phượng Viêm đi, đừng quên… Trương Lực!”
“Dạ!”
Kha Phượng Viêm vừa đi tới rừng trúc đã thấy Ngụy Ly chờ sẵn ở đấy.
“Kha bệ hạ, hoàng thượng triều ta đã chờ bệ hạ lâu rồi, mời!”
Kha Phượng Viêm híp mắt, hắn không ngờ Kỳ Cảnh lại mở cửa hoan nghênh như vậy, Sở Thanh Dật cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại nghe Ngụy Ly nói: “Các tướng sĩ phía sau Kha bệ hạ sợ là phải ở lại đây nghỉ ngơi một chút!”
“Hử?” Kha Phượng Viêm hừ lạnh một tiếng.
“Kha bệ hạ đừng nên hiểu lầm!” Ngụy Ly chắp tay, cung kính, “Trong doanh của triều ta không có nhiều tướng sĩ như vậy, hơn nữa, hiện tại chúng ta đang đối chiến…” Hắn liếc nhìn Kha Phượng Viêm.
Tất nhiên Kha Phượng Viêm cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để các tướng sĩ theo vào, vì thủ ở bên ngoài sẽ an toàn hơn. Do đó, hắn đã chọn mấy tên mang theo bên người, các tướng sĩ còn lại ở bên ngoài đợi lệnh.
Vừa bước vào lều, Kỳ Cảnh đã đứng dậy nghênh đón.
“Hoan nghênh tới chơi!” Kỳ Cảnh đi tới trước mặt Kha Phượng Viêm, khoác tay lên vai hắn, lực tay rất mạnh. Kha Khượng Viêm cũng đưa tay, đặt lên tay Kỳ Cảnh.
“Nếu có quấy rầy, xin hãy bỏ quá cho ta!”
Rõ ràng là một khung cảnh cực kỳ thân thiện, nhưng mùi thuốc súng lại nồng nặc mười phần. Hai người dùng nội lực đánh giá đối phương, bất phân thắng bại. Cuối cùng, hai người liếc nhau, cùng thu tay về.
“Bức thư mấy ngày trước gửi tới, có ý gì?” Kha Phượng Viêm nói rõ mục đích tới.
“Ha ha!” Kỳ Cảnh nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi mắt đầy thích thú, nói: “Ta đã chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ. Chuyện ngươi trúng cổ mất ký ức… hôm nay ta sẽ giao người có tham dự khi đó lại cho ngươi!”
Trong thư Kỳ Cảnh đúng là có nhắc tới chuyện Kha Phượng Viêm trúng cổ, nhưng còn chuyện tặng kèm quá trình trúng cổ… với Kha Phượng Viêm mà nói, quá trình này đúng thật là… khó mà tin được.
“Là ai?”
“Dẫn Trương Lực tới!” Kỳ Cảnh nhìn Kha Phượng Viêm, cứ như đã chờ đợi vở diễn này từ lâu rồi.
Thật ra thì Kha Phượng Viêm cũng biết chuyện Kỳ Cảnh giúp mình vô điều kiện thế này nhất định là đang có âm mưu gì đó, nhưng hắn vẫn nhịn không được đâm đầu vào, không phải hắn không lấy đại cục làm trọng, mà chuyện này có ảnh hưởng trực tiếp tới hắn và Mạc Tuyệt…
Giang sơn tuy quan trọng, nhưng Kha Phượng Viêm cũng rõ ràng, ở trong lòng hắn, trọng lượng của Mạc Tuyệt không thể nhẹ hơn giang sơn. Nếu không có Mạc Tuyệt, vậy giang sơn này còn có ý nghĩa nữa? Cũng giống như thế, nếu không có giang sơn, vậy hắn và Mạc Tuyệt sẽ như thế nào đây?
Lúc Trương Lực bước vào, Kha Phượng Viêm nhíu mày. Hắn còn nhớ, người này là đường ca của Trương thị – thân mẫu của đại hoàng tử.
“Thần Trương Lực, tham kiến bệ hạ!” Trương Lực quỳ gối trước Kha Phượng Viêm.
“Ngươi nói chính là người này?” Kha Phượng Viêm nhìn Kỳ Cảnh, hỏi.
“Đúng vậy!” Kỳ Cảnh nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi mắt sáng ngời, “Hắn chính là người đã dâng cổ độc, lúc đó, ngươi còn rất tín nhiệm người này!”
Vào đề chính, trí nhớ của Kha Phượng Viêm ngày một mơ hồ, giống như hắn đã nhớ lại chuyện gì đó.
Trương Lực lấy một chiếc hộp ra, đó là chiếc hộp gấm của thái hậu, vô cùng chắc chắn, ngoài thái hậu và Kha Phượng Viêm ra, chẳng ai mở được. Kha Phượng Viêm nhìn chiếc hộp một chút, lấy chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, mở hộp.
Bên trong có một bình dược và một phong thư thái hậu viết.
[Phượng Viêm con ta:
Chiếc hộp này là ta nhờ Trương Lực giao lại cho con, bên trong bình dược chính là thuốc giải Di Vong cổ, con dùng xong, tự nhiên sẽ nhớ lại những chuyện trước đây. Là mẹ có lỗi với con, đừng nên trách người khác!]
Là bút tích của thái hậu, Kha Phượng Viêm nhận ra, hắn cầm bình dược lên, để thái y kiểm tra lại, xác nhận không có độc.
Dùng thuốc này, sẽ nhớ lại tất cả những chuyện trước đây. Chẳng hiểu vì sao, Kha Phượng Viêm lại kinh hãi.
Kỳ Cảnh thu hết những chuyện này vào trong mắt, nói: “Ngươi không muốn biết ta nói có đúng không à?”
Kha Phượng Viêm liếc đôi mắt sắc bén về phía Kỳ Cảnh, câu ấy quả là hấp dẫn mười phần. Hơn nữa, theo những gì hắn còn nhớ được mang máng, Kỳ Cảnh nói chẳng sai.
Dùng thuốc giải xong, Kha Phượng Viêm nắm chặt chiếc bình… Chuyện ngày xưa, bỗng nhiên thoáng hiện trong đầu hắn…
Năm đó, vị trí thái tử của Kha Phượng Viêm vẫn chưa yên ổn. Sau khi tiên hoàng lâm bệnh qua đời, mấy vương gia khác lại càng không phục, âm thầm tập trung binh lực muốn lật đổ hắn. Trong đó, tam vương gia dẫn đầu, nhị vương gia, tứ vương gia hỗ trợ. Vào lúc ấy, Kha Phượng Viêm vẫn chưa có ý định diệt sạch họ, hắn cũng biết lòng hắn còn chưa cứng rắn, nhất là tình yêu say đắm với Mạc Tuyệt, lại khiến những kẻ khác mang nó ra áp chế hắn.
Khi đó, sủng thiếp Trương thị từng nói với Kha Phượng Viêm, rằng nếu hắn vẫn tiếp tục mê luyến Mạc Tuyệt như vậy, có thể những kẻ đó sẽ gây bất lợi cho Mạc Tuyệt. Xưa nay đế vương không thể có nhược điểm, cho dù chỉ là một chút kẽ hở, cũng đủ khiến người khác rêu rao, hắn đối đãi với Mạc Tuyệt như vậy thật ra là đang hại Mạc Tuyệt, để Mạc Tuyệt trở thành bia ngắm của mọi người.
Mới đầu, Kha Phượng Viêm còn ngó lơ, nhưng có một lần, tứ vương gia phái người theo dõi Mạc Tuyệt, dùng mê dược làm y ngất đi, định bắt đem về. Kha Phượng Viêm hay tin, lập tức đuổi tới, cũng may là hắn đến kịp, nếu không e là hắn chẳng thể gặp được Mạc Tuyệt nữa rồi… Lần đó thật sự đả động tâm tư của Kha Phượng Viêm, hắn không biết nếu Mạc Tuyệt rơi vào hiểm cảnh, hắn sẽ như thế nào, từ đó về sau, hắn bắt đầu cảnh tỉnh chính mình, ngẫm xem hắn đã làm sai chỗ nào, lại không thể bảo hộ được người yêu mến.
Nhưng còn chưa đợi hắn cảnh tỉnh xong, Tam vương gia đã dấy binh nhiễu loạn mấy thành trì. Mỗi lần Kha Phượng Viêm muốn nhổ cỏ tận gốc, hắn đều nhớ tới đôi mắt thanh thuần của Mạc Tuyệt, những lúc đó, hắn lại chẳng đành lòng…
Cho đến khi Trương thị nêu ra một chủ ý… để Kha Phượng Viêm quên đi Mạc Tuyệt.
Chuyện duy nhất Kha Phượng Viêm muốn làm sau khi nghe xong lời đề nghị đó, chính là giết Trương thị! Nhưng khi nghe Trương thị phân tích xong, hắn bắt đầu… phân vân.
“Điện hạ! Chẳng lẽ người muốn nhìn thấy hắn bị bắt đi lần nữa sao?”
“Lần này người cứu được hắn, vậy còn lần sau thì thế nào? Người có thể đảm bảo mỗi lần đều có thể cứu được hắn sao?”
“Kha triều sắp gặp tai ương! Người muốn thấy Kha triều diệt vong sao?”
“Cổ này có thuốc giải, chờ Kha triều ổn định lại, thần thiếp sẽ lập tức giải cổ cho người!”
“Tạm thời quên đi Mạc Tuyệt?” Có thế nào, Kha Phượng Viêm vẫn cảm thấy không ổn, để hắn quên đi Mạc Tuyệt? Điều này sao có thể!”
“Ngươi lui xuống đi, ta sẽ không làm như vậy!” Quên ai cũng được, nhưng hắn không thể quên đi Mạc Tuyệt, không thể nào!
“Viêm Nhi!” Ngay khi Trương thị quỳ xuống thỉnh cầu, thái hậu đã bước vào.
Thái hậu sẽ nói gì với Kha Phượng Viêm? Còn cả những lời Kỳ Cảnh nói? Chuyện cổ độc năm đó, rốt cuộc là như thế nào đây?