Sơn Trúc cẩn thận hỏi, “Công tử, vậy đến tối chúng ta sẽ chuẩn bị những gì?”
Vấn đề này đáng để suy ngẫm một chút đây! Chúc Liên đổi sang một tư thế thoải mái, giảm bớt cảm giác khó chịu do hồng ngọc mang lại.
Qua một hồi lâu, ngay khi Sơn Trúc nghĩ là chủ nhân của mình sẽ nói ra chuyện đại sự gì đó, lại nghe, “Ăn cho thật no! Đến tối có thể chạy nhanh một chút!”
Nếu có thể, Sơn Trúc muốn đổi chủ nhân hầu hạ.
Một ngày trôi đi rất nhanh, cũng may là ban ngày Chúc Liên không chịu cực khổ gì nhiều. Điều khiến hắn lo lắng nhất chính là đến tối Kỳ Cảnh sẽ tới sủng ái hắn, nếu là vậy… Có lẽ sẽ khó mà chạy được.
Kỳ Cảnh tới, nhưng không sủng hắn, nguyên nhân chỉ có một, hôm qua vừa châm xong, hôm nay sợ động tới vết thương.
Kỳ Cảnh ôm Chúc Liên, để hắn cảm nhận được sự sủng nịch của mình.
“Liên Nhi, hãy kể cho ta nghe những chuyện trước đây của ngươi đi!” Thật ra thì hắn ta hoàn toàn có thể điều tra được, nhưng Kỳ Cảnh vẫn muốn Chúc Liên tự nói ra.
Chúc Liên nghĩ, đây có thể là lần cuối cùng thân cận với Kỳ Cảnh, hắn lập tức buông lỏng phòng bị, hồi tưởng, kể lại, “Ta không biết cha mẹ mình là ai, từ nhỏ ta đã sinh hoạt trong tiểu quan quán…”
“Quan quan sư cưu?”
“Ừm! Cho đến khi thái tử điện hạ mua ta về, ta mới rời khỏi nơi đó!” Đó cũng là khoảng thời gian hắn gặp được Mạc Tuyệt, gặp được người cứu rỗi cho mình.
Chúc Liên kể cho Kỳ Cảnh nghe câu chuyện của đời mình, bắt đầu từ lúc học nghệ, học công phu hầu hạ nam nhân, đến phủ thái tử tranh giành tình cảm với các thê thiếp, lúc nói hắn còn nở nụ cười, giống như tất cả những chuyện đó đều là những hồi ức cực kỳ thú vị. Kỳ Cảnh nghe, thấy rất khó chịu. Là đau lòng sao? Kỳ Cảnh không biết.
“Ả tì thiếp tìm người cường bạo ta đó, ta không đáp lễ lại nàng ta không được! Thái tử từng thưởng cho ta một bình hoa người rất thích, hôm ấy ta dụ tiểu thiếp ấy tới, vu oan nàng ta ném vỡ bình hoa, còn nhân cơ hội lấy mảnh vỡ cắt tay mình. Sau đó, thái tử tới, thấy tay ta bị thương, tức giận, dạy dỗ tiểu thiếp đó một chút, ta lại thêm mắm dặm muối nói bình hoa vỡ, xin thái tử đuổi tiểu thiếp ấy đi, sau đó, nàng ta đã bị trục xuất ra khỏi phủ!”
Chúc Liên vẫn chưa kể hết, thật ra thì hôm ấy Mạc Tuyệt cũng tới, và mảnh vỡ bình hoa làm bị thương tay Chúc Liên cũng không tới mức phải đuổi tiểu thiếp ấy đi. Vấn đề quan trọng là mảnh vỡ trên đất đã đâm vào chân Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm trân quý Mạc Tuyệt như vậy, hắn đau lòng bao nhiêu thì chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng đủ hiểu rồi, vì thế, tiểu thiếp ấy mới bị đuổi đi.
Kỳ Cảnh buồn cười, vuốt vuốt cái mũi nhỏ của Chúc Liên, “Đúng là không thiếu những thủ đoạn xấu xa!”
Chúc Liên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to, linh động, trông rất vô tội, “Hoàng thượng, những thủ đoạn tranh giành tình cảm ấy trong hậu cung của người cũng không ít nha!”
Nghe thấy mấy chữ tranh giành tình cảm đó, Kỳ Cảnh nhíu mày, hỏi: “Sau nữa thì thế nào?” Trong lòng hắn ta đang tính tới chuyện tìm nữ nhân đó, những người từng làm tổn thương tới Chúc Liên, không thể chết tử tế được. Hắn ta đâu biết, nữ nhân ấy vốn đã không được chết tử tế.
“Không thế nào cả, cứ vậy mà đi thôi!” Chúc Liên nói dối đấy, sau đó hắn đã tìm rất nhiều người đến… Sau đó mới xử ả ta.
Chúc Liên cọ cọ Kỳ Cảnh, “Hoàng thượng có thể lấy hồng ngọc ra không? Khó chịu…”
Nghe Chúc Liên cầu xin, Kỳ Cảnh nở nụ cười tà, “Lấy nó ra sẽ phải có thứ khác thay thế vào, Liên Nhi muốn thứ gì đây?”
Tất nhiên là biết Kỳ Cảnh đang ám chỉ cái gì, Chúc Liên mím môi, hít hít cái mũi nhỏ, “Hoàng thượng đúng là ác độc, hôm qua mới vừa trừng phạt Liên Nhi, hôm nay lại không tha cho Liên Nhi!”
Kỳ Cảnh vốn rất lãnh khốc, trước nay đối đãi với phi tử cũng chưa bao giờ dịu dàng, tất nhiên cũng không có ai dám làm nũng với hắn. Nhưng Chúc Liên lại không giống như thế, vừa sợ hắn lại vừa làm nũng với hắn. Đối với việc này, Kỳ Cảnh rất thích, hắn thích Chúc Liên làm nũng với hắn. Nam nhân đều như vậy, cho nên, hắn lấy hồng ngọc ra khỏi cơ thể Chúc Liên.
Chúc Liên vui mừng hôn lên mặt Kỳ Cảnh, nói: “Tạ bệ hạ!”
Trong lòng hắn thầm tính toán, chỉ cần hắn hoạt động tới lui một chút, chuyện chạy trốn hoàn toàn không vấn đề.
Kỳ Cảnh phát hiện tiểu nam phi này thật thú vị, đồng thời cũng đã mang tới cho hắn ta không ít niềm vui. Trong giây phút yên tĩnh thế này, hai nam tử đều diễn rất tốt vai trò của mình.
Chờ Kỳ Cảnh đi khỏi, Chúc Liên nhanh chóng thay đổi y phục, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Sơn Trúc chết tiệt, sao còn chưa tới chứ?
Cuối cùng cũng đã tới giờ hẹn với Mạc Tuyệt. Bên ngoài có một cơn gió thoảng qua, cửa lập tức mở ra ngay.
Khóe miệng mỹ nhân hàm ý cười, đôi ngươi tỏa sáng, chiếc cổ trắng ngần lộ giữa y phục màu đen lại càng phát ra khí chất bất phàm.
“Mạc ca, Sơn Trúc vẫn chưa tới!” Chúc Liên lo lắng, chuyện trọng đại thế này Sơn Trúc không thể vô duyên vô cớ tới muộn được.
Mạc Tuyệt vừa định nói gì đó, đột nhiên lại kéo Chúc Liên núp vào trong, đồng thời cũng bảo hắn đừng lên tiếng.
Lại có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, “…Công tử!”
Chúc Liên lập tức chạy ngay ra ngoài, gõ cho Sơn Trúc một cái, “Đồ tiểu tư ngu ngốc! Sao giờ này mới tới?”
Sơn Trúc hành lễ với Mạc Tuyệt, ấp úng, “Bị người ta canh chặt quá, không tới được!”
Mạc Tuyệt nói sơ đường đi nước bước cho hai người họ nghe, để họ hiểu sơ một chút.
“Theo sát ta!” Kế đó, Mạc Tuyệt lập tức dẫn hai người ra ngoài. Thị vệ canh cửa đã bị điểm huyệt, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn ba người họ rời đi.
Đùi Chúc Liên bị thương, vừa chạy động một chút đã đau, nhưng vì không để liên lụy tới Mạc Tuyệt, hắn luôn chịu đựng, đến nỗi đầu cũng đổ đầy mồ hôi. Mạc Tuyệt thấy hắn toát mồ hôi ròng ròng, biết hắn chạy không nổi nên y ngồi xổm xuống, ý bảo hắn tựa vào lưng y. Ban đầu Chúc Liên không chịu, nhưng do không thay đổi được quyết định của Mạc Tuyệt nên hắn đã dựa vào tấm lưng dày rộng mà hắn hằng mơ ước.
Tới khúc tường cao, Mạc Tuyệt để Sơn Trúc ở lại chờ, y đưa Chúc Liên qua trước rồi quay trở lại đón.
Sơn Trúc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Ôm chặt ta!” Mạc Tuyệt quay đầu, nhìn Chúc Liên, nói.
Với cự ly như vậy, tim Chúc Liên đập nhanh hơn, hắn theo bản năng gật đầu. Mạc Tuyệt lui về sau mấy bước, định thi triển khinh công phóng qua.
“Ngươi muốn dẫn người của trẫm đi?” Kỳ Cảnh và mấy tên cận vệ đã xuất hiện ở cách đó không xa.
Mạc Tuyệt nheo mắt lại, cong khóe môi, “Bệ hạ tới cũng nhanh thật!”
Trong lúc nói chuyện, y cũng đã nhảy lên tường cao, quay lại nhìn thấy Sơn Trúc vẫn còn đứng bên dưới, nào ngờ lại nghe Sơn Trúc nói, “Điện hạ, hai người đi nhanh đi!”
Cắn răng một cái, Mạc Tuyệt định dẫn Chúc Liên đi, không ngờ, lại bị Kỳ Cảnh ngăn lại.