Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1208

Mã Sơn xông vào trong đám người, trái đâm phải đụng, quyền đấm cước đá, ra tay cực mạnh, những tiếng nứt xương liên tục vang lên. Rất nhanh anh ta đã tới gần Phan Phượng Niên.

Phan Phượng Niên bị dọa sợ đến mức kêu to: “Kiến Trung, ông còn đứng ngây đó ra làm gì, giết cậu ta đi!”

Kiến Trung trong miệng ông ta chính là người đàn ông trung niên mặc áo vải cầm kiếm gỗ đào, người này tên là Phan Kiến Trung, là anh em trong tộc với Phan Phượng Niên, trước kia từng bái sư dưới môn hạ của Nguyên Định Nhất ở Vạn Ninh Cung Mao Sơn, bàn về bối phận thì cùng thế hệ với Lưu Mạnh Vũ. Chỉ là ông ta không ở trên núi mà vẫn luôn ở nhà họ Phan, là một đạo nhân hỏa cư.

Phan Kiến Trung có pháp thuật cao cường, xếp trên Lưu Mạnh Vũ. Chỉ là ông ta vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài, bên ngoài không hề biết ông ta lại là chỗ dựa lớn nhất của Phan Phượng Niên.

Phan Kiến Trung không phải là không muốn ra tay, mà là ông ta biết nhân vật nguy hiểm nhất phe đối diện căn bản không phải Mã Sơn, mà là người trẻ tuổi đứng bên cạnh Lang Dụ Văn.

Phan Kiến Trung không thể cảm nhận được bất cứ pháp lực dao động nào trên người anh, nhưng khí thế tĩnh lặng như vực sâu biển lớn này lại khiến ông ta có một cảm giác áp lực cực lớn.

Nhưng lúc này, Mã Sơn đã sắp xông đến trước mặt Phan Phượng Niên ở chính giữa, Phan Kiến Trung không thể không động.

Thanh kiếm gỗ đào mà ông ta cầm trong tay chấn động, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nhíu chặt mày lại.

Vốn dĩ sự chấn động này nghĩa là kích hoạt kiếm linh, có thể kích phát lôi khí thuần dương ẩn chứa trong thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh.

Vậy mà lúc này thân kiếm lại không có chút dao động nào, ông ta không có cách nào cảm ứng được kiếm linh, càng không phát ra được kiếm khí.

Phan Kiến Trung vô cùng kinh hãi, khó hiểu nhìn về phía Lý Dục Thần.

Ông ta xác định, nhất định là người trẻ tuổi này đang làm trò quỷ.

“Cậu là ai?”, Phan Kiến Trung nhìn Lý Dục Thần, hỏi.

“Lý Dục Thần”.

“A… Cậu chính là Lý Dục Thần!”

Đương nhiên Phan Kiến Trung cũng đã nghe nói về chuyện xảy ra ở đại hội võ lâm Tiền Đường.

Mặc dù lời đồn luôn có vài phần phóng đại, cái gì mà mượn khí trong trời đất làm kiếm, một kiếm chém tông chủ Thiên Nhẫn Tông Đông Doanh – Itazura Kazuyoshi, cái gì mà một tay tạo sét đánh chết Viên Thọ Sơn, chắc hẳn những chuyện này đều chỉ là nghe nhầm đồn bậy, có lẽ là do đám người Nam Giang tự đồn đãi để tạo thế cho mình.

Nhưng Lý Dục Thần đã trở thành Tông Sư số một Nam Giang, đây là sự thật được công nhận. Điều này chứng tỏ ít nhất là anh lợi hại hơn Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân.

Phan Kiến Trung tu tập kiếm thuật, cũng có phần tinh thông võ đạo, biết rõ Tông Sư lợi hại như thế nào.

Sắc mặt của ông ta trở nên nghiêm túc, tay phải cầm kiếm, cắn rách đầu lưỡi, phun một búng máu lên trên thân kiếm gỗ đào, tay trái nhẹ nhàng mơn trớn trên thân kiếm.

Chỉ thấy trên thân kiếm bỗng nhiên tỏa ra rất nhiều phù chú màu đỏ, chợt lóe chợt tắt, vô cùng quỷ dị.

Sau đó Phan Kiến Trung niệm chú ngữ, ra sức chém ra một kiếm.

Ánh kiếm tăng vọt, một kiếm khí màu đỏ bắn ra, lao thẳng đến chỗ Lý Dục Thần.

Anh khẽ gật đầu, chiêu kiếm thuật huyết sát này đúng là có chút lợi hại.

Bình thường mọi người nhìn thấy huyết sát sẽ cho rằng là tà thuật, lại không biết đây là đạo thuật chính thống. Chính là lợi dụng máu người thuần dương để kích hoạt sát khí trong kiếm, lấy sát phá sát sẽ có thể trừ tà, lấy dương mang sát thì có thể tích âm.

Một kiếm này, cho dù là võ giả bình thường, thậm chí cho dù là Tông Sư, muốn ngăn cản sát khí đó cũng rất khó. Chỉ có thể tránh né, chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào.

Nhưng Lý Dục Thần không phải võ giả, thuật pháp Mao Sơn nhỏ nhoi này làm sao làm khó được anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK