Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1282

Bên trong tòa nhà chính sơn trang Hồng Vũ, trong sảnh uống trà bố trí đơn giản mà không mất lịch sự tao nhã.

Một lão già nghiêng người dựa vào giữa ghế bằng gỗ đỏ, cầm một quyển sách trong tay, đang yên tĩnh đọc sách.

Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông ngồi hai bên, dáng vẻ cung kính.

“Sư phụ”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Xà Bích Thanh thật quá đáng, thân là Tông Sư mà không đứng cùng phe với hiệp hội võ đạo chúng ta, ngược lại đi giúp tên khốn khiếp Từ Thông kia!”

Lão già lật một trang sách, không thèm nhấc mí mắt, nói: “Con tốt nhất đừng có chọc Xà Bích Thanh”.

Nghê Hoài Kỳ khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ? Công lực của bà già kia chưa chắc đã sâu hơn con!”

“Xà Bích Thanh không chỉ biết võ công, bà ta là người của làng Mèo, ngoài luyện võ ra còn biết vu thuật”.

“Vu thuật? Vậy thì sao chứ, con còn sợ lão vu bà như bà ta?”

“Con có thể không sợ Xà Bích Thanh, nhưng làng Mèo không chỉ có bà ta là vu sư. Nghiêm khắc mà nói, Xà Bích Thanh vẫn chưa tính là vu sư. Vu sư chân chính cực kỳ khó chơi, ta cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc”.

“Vậy thì cứ tính như vậy?”, Nghê Hoài Kỳ hỏi lại: “Con không nuốt trôi cục tức này!”

Lão già để sách xuống, nhìn ông ta hỏi: “Con tức giận gì?”

“Từ Thông suýt chút nữa đào mộ tổ tiên nhà con, dù thế nào con cũng không thể nhẫn nhịn nổi!”

“Chẳng phải không đào sao!”

“…”, Nghê Hoài Kỳ nhất thời nghẹn lời.

Lão già đang đọc sách chính là sư phụ của ông ta, Hoàng Phủ Hiền Dự Chương.

Ông ta không hiểu, vì sao sư phụ ngăn cản ông ta đi báo thù.

“Được Xà Bích Thanh xem như bỏ qua, thế Từ Thông thì sao? Lần này ông ta làm con mất hết mặt mũi, cũng làm mất mặt sư phụ người. Huống chi Từ Thông và Lang Dụ Văn có quan hệ mật thiết, đã bắt Lang Dụ Văn, sao không xử lý luôn Từ Thông? Từ Thông vừa chết, nhà họ Từ Cô Tô chắc chắn suy tàn. Chờ con tiếp nhận chuyện kinh doanh của nhà họ Phan thành phố Long, có thể thuận đường mở rộng thế lực đến Cô Tô. Khi đó, nửa Giang Đông thành của nhà họ Nghê con. Đương nhiên, cũng là của sư phụ người”.

Nghê Hoài Kỳ cứng giọng nói xong, chợt thấy Hoàng Phủ Hiền ném sách “đùng” lên bàn. Trong lòng ông ta hồi hộp, không biết mình nói sai điều gì.

“Con cho rằng tại sao ta lại tới Giang Đông, lội vũng nước đục này?”, Hoàng Phủ Hiền trầm mặt hỏi.

“Không phải nhà họ Trương mời người đến sao?”, Nghê Hoài Kỳ thấp thỏm đáp.

“Hừ! Chút chuyện cỏn con ở Giang Đông của các người cũng xứng để ta ra mặt!”, Hoàng Phủ Hiền cười lạnh: “Một Lang Dụ Văn nho nhỏ, năm đó lại cần bát đại hào môn liên thủ với nhau mới đuổi được anh ta ra khỏi Giang Đông, nói ra cũng không sợ người ta cười vào mặt!”

“Vậy sư phụ người…”

“Ta nhận ủy thác của người khác”.

“Chẳng lẽ là vị kia…”

Nghê Hoài Kỳ trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Hiền bắn về phía mình, lập tức ngậm miệng.

Ông ta biết, người kia tuyệt đối không cho phép nói ra.

“Không lẽ thật sự là vì Lý Dục Thần?”, Nghê Hoài Kỳ sửa miệng: “Thằng này quan trọng đến thế sao?”

“Hậu duệ duy nhất của nhà họ Lý Thủ đô, con nói xem có quan trọng hay không? Trên đời này, không biết có bao nhiêu người mong ngóng anh ta chết đâu!”

“Vậy sao sư phụ không trực tiếp đi giết anh ta? Với công phu của người còn không phải là dễ như trở bàn tay?”

“Giết anh ta dễ như trở bàn tay, nhưng cũng nên có một danh nghĩa để giết anh ta. Lúc thanh danh anh ta vang dội tại Nam Giang, nếu ta mạo muội chạy tới Nam Giang giết anh ta, ta sẽ đắc tội toàn bộ thế gia hào môn Nam Giang. Chuyện khác không quan trọng, nhưng nghe nói nhà họ Tiền và nhà họ Cao Tiền Đường có mối quan hệ rất tốt với anh ta. Thế lực của nhà họ Tiền khổng lồ, nhà họ Cao có quan hệ chặt chẽ với Hồng Môn ở nước ngoài. Hai nhà này tuỳ tiện đắc tội đều không tốt”.

“Nhưng con nghe nói, Lý Dục Thần giết Liễu Kim Sinh thành phố Dũng, còn diệt cả nhà họ Liễu, chuyện này còn không đủ để trở thành lý do giết anh ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK