Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1320

“Nhưng tôi đợi mãi hết ngày này đến ngày khác, cũng không thấy người của nhà họ Lý đến. Dau này nhà họ Lý thủ đô xảy ra chuyện, gần như biến mất trong một đêm. Tôi còn cử người đi hỏi thăm tìm kiếm, xem nhà họ Lý có người nào may mắn sống sót không. Lúc đó, tôi còn không biết các cậu ở thành phố Hòa. Cho đến nhiều năm sau này, Lý Hữu Toàn đột nhiên đến tìm tôi, tôi mới biết, Lý Thiên Sách còn có một đứa cháu còn sống”.

“Lúc đó tôi mới hiểu, bức thư gửi gắm mà Lý Thiên Sách viết cho tôi, thực ra không phải cho tôi đọc, mà để cho người khác đọc. Ông ấy muốn để người khác tưởng rằng ông ấy giao đứa bé vào tay tôi, viết thư cho tôi là ‘dương đông kích tây’, bảo Lý Hữu Toàn đưa cậu đến thành phố Hòa”.

“Năm dó, Lý Hữu Toàn đến tìm otoi, nói muốn xin tôi giúp ông ấy giết một người. Đó là mười mấy năm… để tôi nhớ lại… có lẽ là mùa thu của mười bốn năm trước”.

“Mùa thu của mười bốn năm trước…”

Lý Dục Thần trầm mặc, đó chính là ngày ông nội Hữu Toàn rời khỏi thành phố Hòa đi ra, sau này về thì chết.

Quả nhiên không phải sự cố!

Lý Dục Thần kích động hẳn lên.

Ông nội Hữu Toàn chắc chắn đã phát hiện ra hung thủ trong thảm ám nhà họ Lý, mới đến xin Châu Khiếu Uyên xuống núi.

“Ông ấy bảo ông giết ai? Sau này lại như thế nào?”, anh vội vã hỏi.

“Ban đầu lão đệ Hữu Toàn không nói với tôi muốn giết ai, chỉ hỏi tôi có đồng ý xuống núi không. Tôi đã đồng ý”.

Châu Khiếu Uyên khẽ cau mày, hình như cũng cảm thấy hành vi năm đó của mình hơi cẩu thả.

“Trăm năm trước, nhà họ Châu gặp kiếp nạn, là nhà họ Lý ra tay giúp đỡ, mới vượt qua nguy hiểm. Lý Hữu Toàn mở lời, tôi không thể không đồng ý. Hơn nữa tôi tự phụ võ hồn đã đại thành, vốn không lo lắng gì hết”.

“Chúng tôi đã đến Mạc Bắc, trên thảo nguyên, tìm được người mà lão đệ Hữu Toàn muốn tìm. Người đó là vu sư Shaman, tên là Lữ Hiển, không những biết võ công, còn biết vu thuật. Nếu là một mình tôi, rất có thể sẽ chết trong tay ông ta. Cũng may lão đệ Hữu Toàn đã chuẩn bị sẵn cách phá vu thuật của ông ta, hai chúng tôi liên thủ, sau một trận đại chiến, đã giết được ông ta”.

“Tôi nghĩ sự việc như vậy là kết thúc, định về phương Nam, cũng có ý đón các cậu đến Kim Lăng. Nhưng lão đệ Hữu Toàn không đồng ý, ông ấy không những không cho tôi đón cậu đến Kim Lăng, còn đặc biệt dặn dò, ngay cả đi thăm cũng không được đi thăm cậu, coi như không biết cậu tồn tại”.

“Lão đệ Hữu Toàn nói còn có việc phải làm, tôi liền về Kim Lăng trước”, Châu Khiếu Uyên nói đến đây, khẽ thở dài một tiếng, hơi tự trách nói: “Ầy, lúc đó nếu tôi đi cùng ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ không chết!”

“Sau này đã xảy ra chuyện gì?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Sau đó tôi về Kim Lăng, vào mùa động, lão đệ Hữu Toàn đột nhiên quay lại, toàn thân đầy thương tích. Ông ấy bị thương rất nặng, mà còn rất kỳ lạ, tôi cũng chỉ có thể dùng chân khí bảo vệ kinh mạch của ông ấy, đã mời danh y Kim Lăng đến, cũng không thể chữa khỏi. Vốn dĩ tôi muốn để ông ấy ở lại Kim Lăng tiếp tục chữa bệnh, nhưng ông ấy cố chấp muốn về thành phố Hà, nói chết cũng phải chết bên cạnh cậu”, Châu Khiếu Uyên nói.

Nghĩ đến cảnh ông nội cuối cùng chết trong lòng mình, Lý Dục Thần thầm đau lòng.

Đó là nỗi đau cả đời không thể quên của anh, nay đã biết cái chết của ông nội không phải sự cố, lại càng thêm đau xót không thôi.

“Rốt cuộc là ai?”, anh cắn răng hỏi.

“Người đánh thương ông ấy tên là Đồng Hạo”, Châu Khiếu Uyên nói: “Tôi cũng từng nghe nói đến tên của kẻ này. Kẻ này không việc ác gì không làm, thời tiền triều là phạm nhân quan trọng bị truy nã, không chỉ có triều đình truy nã ông ta, rất nhiều thế gia hào môn cũng treo thưởng vàng truy nã ông ta. Nhưng trước nay không ai có thể bắt được ông ta. Tôi không ngờ, ông ta vẫn còn sống”.

“Đồng Hạo!”, Lý Dục Thần đọc một lần, ghi nhớ cái tên này.

“Ngoài kẻ đó, ông nội cậu còn nói với tôi mấy cái tên, lần lượt là Diệp Di Lâm, Củng Tiên, Đạm Đài Ngọc. Ông ấy bảo tôi ghi nhớ mấy cái tên này, sau này đợi cậu trưởng thành, rồi nói với cậu”.

“Tôi nhớ rồi”.

Lý Dục Thần gật đầu mạnh, dường như đang nói với ông nội của anh.

“Những kẻ này đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK