Giọng điệu lạnh lùng xấu xa văng vẳng bên tai, Ôn Sóc ngước mắt, hơi giật mình. Khương Hạo không nói dối, hắn nhìn thấy quyết đoán và sự nham hiểm muốn cá chết lưới rách trên người quản gia luôn vâng vâng dạ dạ này của tướng phủ. Ngay lập tức, giọng nói bị ngưng trệ, tay đang chỉ huy nha sai cũng dừng giữa không trung.
Tả tướng dám vào Đông cung lúc này, nhất định có thứ gì đó làm chỗ dựa. Rốt cuộc là chuyện gì có thể uy hiếp ngôi vị trữ quân của Điện hạ, còn liên lụy đến Hữu tướng? Ôn Sóc nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú đặc biệt nghiêm túc, hắn không thể lấy an nguy của Điện hạ ra mạo hiểm, dù có muốn thay Uyển Cầm đòi lại công đạo, cũng không thể!
Hình ảnh Uyển Cầm mỉm cười pha trà cho hắn ở phủ Tĩnh An Hầu chợt thoáng qua, Ôn Sóc mím chặt môi, đột nhiên hạ cánh tay đang giơ giữa không trung xuống, lùi lại một bước.
Khương Hạo thở phào nhẹ nhõm, trái tim sắp nhảy đến cổ họng của hắn cũng an ổn trở lại. Ôn Sóc đại diện cho Đông cung, chỉ cần hắn không tiếp tục điều tra, Hoàng Phổ nhất định sẽ phải nể mặt Thái tử, không dám tùy ý làm trái.
Hoàng Phổ nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ôn Sóc, thậm chí còn có ý định lùi bước, trong lòng sợ hãi, đoán chắc có chuyện gì đó, đang định bước tới hỏi thì trên đường mòn ngoài sân có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Mọi người trong sân đồng loạt nhìn về phía cửa, tất cả đều ngẩn ra.
Đại tổng quản Lâm Song của Đông cung dẫn một đội Cấm vệ quân xuất hiện trước cửa tiểu viện, một đoàn người ngựa uy phong lẫm liệt. Hắn nhìn thoáng qua trong sân, trực tiếp bước đến trước mặt Ôn Sóc, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Ôn Sóc, cung kính nói "Tiểu công tử, Điện hạ có lệnh, bảo người làm theo những gì trên đây viết."
Khương Hạo trong lòng vui mừng, nghĩ thầm tướng gia vào Đông cung đã thuyết phục được Thái tử, bây giờ đã có chỉ thị viết tay của Thái tử, Hoàng Phổ và Ôn Sóc càng không dám động thủ.
Hoàng Phổ nhíu mày, với tính cách xưa nay của Thái tử, sao có thể bị Tả tướng uy hiếp?
Ôn Sóc nhận lấy, mở tờ giấy được gấp ra, trước mắt hiện ra bút tích quen thuộc. Hắn sững sờ, bình tĩnh cẩn thận nhìn hồi lâu, chân mày nhíu chặt từng chút giãn ra.
Khương Hạo vừa nhận ra có gì không ổn, Ôn Sóc đã vẫy tay với nha sai đang dừng lại "Đi, làm theo lời ta nói khi nãy, chặt mấy cột gỗ ra."
Nha sai đáp vâng, rút bội đao chạy về phía hành lang.
"Ôn Sóc, ngươi dám!" tình thế đột nhiên thay đổi, Khương Hạo thẳng thừng nói, tức giận chỉ vào hắn, gọi thẳng tên Ôn Sóc, vẻ mặt hung ác.
Ôn Sóc liếc hắn một cái, cao giọng nói "Ta có gì không dám? Điều tra kỹ càng vụ án là chỉ dụ của Bệ hạ, ai dám ngăn cản là tội khi quân, gϊếŧ chết không tha!"
Trên người hắn toát ra khí thế mạnh mẽ, Cấm vệ quân mà Lâm Song đưa đến đồng loạt rút kiếm, chắn trước mặt Khương Hạo và thị vệ tướng phủ, bảo vệ Ôn Sóc và Hoàng Phổ. Khôi giáp và thanh kiếm sáng bóng mang theo uy phong trang trọng, khiến thị vệ tướng phủ không dám động đậy.
Sắc mặt Khương Hạo tái xanh, cả người run lên vì tức giận, trơ mắt nhìn nha sai cầm trường đao chém từng nhát vào cột gỗ trên hành lang.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy chục người trong sân nhìn chằm chằm cột gỗ không chớp mắt, ánh mắt di chuyển theo trường đao, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Sau nửa nén hương thì có tiếng cót két, một trong những cột gỗ đã bị chặt nứt ra một khe hở rộng bằng nửa ngón tay, gần như ngay lập tức, tiếng sột soạt phát ra từ hành lang.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đó, sững sờ nhìn vô số cát vàng từ trong khe hở rơi xuống đất. Mặt trời chiếu xuống, ánh lên những tia sáng vàng.
Một trăm ngàn hoàng kim biến mất chín năm trước quả nhiên được cất giấu trong biệt trang tướng phủ, cả nhà Tần phủ chết thảm năm đó cuối cùng có cơ hội rửa sạch oan khuất!
Trong sân không một tiếng động, vẻ mặt Khương Hạo thay đổi rõ rệt, hắn xoay người lao ra khỏi sân. Cấm vệ quân bên cạnh Lâm Song không khỏi cau mày, trực tiếp ném trường kích tới dưới chân, ngăn cản đường đi của hắn. Sắc mặt Khương Hạo tái nhợt, sợ hãi ngồi xổm xuống đất.
Hoàng Phổ hừ nói "Có tật giật mình, tên nô tài ngươi hẳn có dính líu đến vụ án hoàng kim năm đó, người đâu, bắt lấy hắn, giải về nha phủ, nhốt hắn lại."
Nha sai đáp 'vâng', kéo Khương Hạo từ trên đất giải ra ngoài. Hai mắt hắn như muốn nứt ra, gào lên với Hoàng Phổ "Hoàng Phổ, ngươi dám bắt ta! Ngươi đợi đó, lão gia nhà ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Trong quá trình xét xử và kết án thường ngày ở Đại Lý Tự, các nha sai đã quen với việc Hoàng Phổ ôm gáy nhìn phạm nhân thẹn quá hóa giận, lần này cũng không ngoại lệ, cũng lười quan tâm hắn, trực tiếp lôi Khương Hạo ra khỏi sân.
Nào ngờ, Hoàng Phổ lần đầu tiên quay đầu nhìn chằm chằm Khương Hạo hồi lâu, cho đến khi nha sai cảm thấy nổi hết da gà, mới bình tĩnh nói "Được, bổn quan sẽ ở Đại Lý Tự chờ. Nếu đã phạm tội ác trời tru đất diệt như vậy, Tả tướng còn có thể hô mưa gọi gió trong triều đình Đại Tĩnh, cái đầu này của bổn quan nhất định chặt cho ngươi, không cần cũng được."
Chỉ một vài câu, uy nghi đoan chính. Áp chế cao ngạo của Khương Hạo, không nói được lời nào, bỗng chốc sụi lơ trên đất. Nha sai bên cạnh không thèm đếm xỉa tâm trạng của hắn, bộ mặt hung dữ túm cổ áo hắn kéo ra ngoài. Lúc này Khương Hạo mới an tĩnh lại, chỉ là khi hắn ra khỏi sân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Sóc, căm thù tàn độc trong đó khiến người ta không khỏi rùng mình.
Ôn Sóc vừa vặn bắt gặp ánh mắt này, mày khẽ nhíu lại. Tuy hắn tin Thái tử có thể xử lý được uy hiếp từ Tả tướng, nhưng rốt cuộc Tả tướng nắm trong tay điểm yếu gì của Điện hạ, đến cả một tổng quan nho nhoi của tướng phủ cũng có thể cao ngạo đến mức này?
"Ôn Sóc, làm tốt lắm!" Hoàng Phổ bước tới, vỗ vỗ vào lưng hắn, nhìn về phía cát vàng vẫn còn đang rơi trên hành lang, hỏi "Làm sao ngươi đoán được hoàng kim giấu trong đó?"
Ôn Sóc che giấu bất an, sờ cằm nở nụ cười "Lúc hoàng kim bị mài thành cát vàng vận chuyển đến thì vừa vặn biệt trang đang tu sửa, cách tốt nhất để giấu là chôn dưới sàn, nạm vào tường hoặc là giấu trong nơi đang tu sửa. Vừa nãy ta dạo một vòng biệt trang, phát hiện chỉ có màu sơn dùng trên cột gỗ hành lang này là khác, vậy chắc hẳn nó phải ở đây. Trước đó đã có người nhìn thấy cát vàng trên sàn ở hành lang, ta đoán năm đó lúc giấu vào đã không cẩn thận làm rơi xuống sàn, mấy ngày qua sàn nhà cũng lỏng lẻo nên mới bị lật ra."
Hoàng Phổ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng "Quả nhiên thông minh, Ôn Sóc à, sau này ngươi có thể đến nhận chức ở Đại Lý Tự, giúp bổn phủ một tay." Ôn Sóc còn chưa kịp lên tiếng, hắn lại nói "Bây giờ đã tìm được hoàng kim, vụ án Tần gia cũng đã sáng tỏ, Lâm tổng quản đã về Đông cung bẩm báo Điện hạ rồi, bây giờ ngươi cùng ta ra ngoài cho dân chúng một câu trả lời. Sau đó về Đại Lý Tự chỉnh lý một lượt hồ sơ vụ án hoàng kim, nhất định phải trình lên Bệ hạ trước nửa đêm, kết tội Tả tướng càng sớm càng tốt, để tránh xảy ra nhiều rắc rối."
Vụ án này quả là việc khẩn cấp trước mắt, một mình Hoàng Phổ xử lý hồ sơ tồn đọng chín năm nhất định sẽ luống cuống tay chân. Ôn Sóc đè nén ý định quay về Đông cung hỏi cho rõ, liền gật đầu đồng ý.
"Thu dọn vàng cho tốt, đưa về Đại Lý Tự cất giữ." Hoàng Phổ phân phó một câu, cùng Ôn Sóc bước ra khỏi sân, sắc mặt mang vài phần nhẹ nhõm. Hắn chợt nhớ tới một chuyện, chỉ vào tờ giấy trên tay Ôn Sóc "Ôn Sóc, rốt cuộc khi nãy Thái tử điện hạ đã phân phó thế nào?"
Ôn Sóc cười cười, mở tờ giấy trong tay, trên đó viết bốn chữ ngắn gọn, sát khí lẫm liệt --- phải gϊếŧ gian tướng.
Hoàng Phổ chợt bừng tỉnh, sờ sờ râu cảm khái "Không hổ là Thái tử điện hạ, sự dứt khoát quả quyết này người thường khó sánh được."
Ôn Sóc gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục, cùng Hoàng Phổ bước ra ngoài.
Nửa giờ sau, tin tức về cát vàng được tìm thấy trong cột gỗ ở biệt trang tướng phủ đã lan truyền khắp kinh thành như một cơn gió lốc.
Trong thư phòng Đông cung, Tả tướng sắc mặt u ám nhìn chén trà liên tục được rót đầy, nhưng Hàn Diệp vẫn chưa lên tiếng đồng ý giúp Hàn Chiêu từ Tây Bắc trở về, nên ông đành phải nhẫn nhịn kì kèo với Hàn Diệp.
Lại qua thêm nửa nén hương, cuối cùng Tả tướng cũng hết kiên nhẫn khi uống cạn chén trà thứ tư, sắc mặt trầm xuống "Điện hạ, chuyện của Chiêu nhi vẫn mong Điện hạ đưa ra quyết định ......"
"Tướng gia, ta muốn gặp tướng gia!"
Ông còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động lớn. Vẻ mặt Tả tướng kinh ngạc, quay đầu nhìn ra ngoài thư phòng. Ngoài cửa, tiểu tư đang đợi ngoài cổng Đông cung theo lệnh của ông đang bị thị vệ Đông cung lôi kéo với vẻ mặt lo lắng.
Tên tiểu tư này theo ông mười năm nay, tính tình trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh, sao lại đột nhiên xông vào cung? Trong lòng Tả tướng chùng xuống, không khỏi xoay người chắp tay với Hàn Diệp "Điện hạ, gia nô mạo phạm, sợ là xảy ra chuyện gấp ......"
Trong mắt Hàn Diệp có chút ý nghĩ không giải thích được, phất tay "Để hắn vào đi."
Thị vệ ngoài thư phòng nhận được lệnh liền nhường đường, tên tiểu tư đó lảo đảo ngả nghiêng chạy vào, lập tức quỳ trước mặt Tả tướng. Tả tướng tức giận nói "Khương Vân, xảy ra chuyện gì, không ra thể thống!"
Sắc mặt Khương Vân tái nhợt, liên thanh nói "Lão gia, dân chúng cả thành đều đang nói ...... nói Hoàng Phổ đại nhân đã tìm thấy hoàng kim biến mất chín năm trước trong cột gỗ ở biệt trang, đang dẫn nha sai đến bắt người!"
Khương Du là tể phụ một triều, Hoàng Phổ sẽ không thể bắt ông nếu không có ý chỉ của Hoàng đế, lời đồn đã bị dân chúng trong thành truyền đến mức này rồi. Nhưng chỗ giấu hoàng kim quả thật không sai, Tả tướng biết biệt trang nhất định đã xảy ra chuyện, vẻ mặt biến sắc, rõ ràng bản thân đã bị Hàn Diệp chơi xỏ.
Hàn Diệp nào phải ngăn Ôn Sóc và Hoàng Phổ, xem tình hình rõ ràng là tổng quản Đông cung nhận lệnh đến biệt trang trợ giúp Ôn Sóc! Bây giờ đã tìm ra hoàng kim, đừng nói ông chỉ là tể phụ Nội các, dù là thân vương e rằng cũng sẽ rơi vào kết cục không được tốt đẹp!
Ông mạnh mẽ đứng dậy, quét chén trà trên bàn xuống đất, lạnh lùng nhìn Hàn Diệp "Điện hạ, thủ đoạn của người hay lắm! Lại còn hạ bản thân tự mình bẫy lão phu ở Đông cung! Để cho Ôn Sóc lật tung biệt trang."
Hàn Diệp nhướng mày "Nào có, tướng gia quá khen rồi."
"Hừ!" vốn nắm chắc thắng lợi trong tay, nào ngờ bỗng nhiên thay đổi. Tả tướng sống mấy chục năm, chưa từng bị người khác chơi xỏ như vậy, nhất thời trong lòng cuộn trào, mặt đỏ bừng, thậm chí không thèm đếm xỉa đến chút tôn ti còn sót lại, tức giận nói "Hàn Diệp, ngươi lừa gạt Bệ hạ mười mấy năm, ngôi vị trữ quân khó mà giữ vững! Ngươi hủy Khương gia ta, cũng không có lợi gì với ngươi!"
Hàn Diệp ngẩng đầu, mặc kệ Khương Du gào thét, nghiêm mặt nói "Ngươi hỏi ta vì sao không bảo vệ ngươi? Khương Du, ngươi tham ô quân nhu, xem thường sống chết của tướng sĩ, hãm hại trung lương, ám sát già trẻ Tần gia, lừa dối dân chúng, lừa gạt triều thần ...... chuyện nào chuyện nấy đều phạm vào tội chết của Đại Tĩnh! Ta bảo vệ Khương gia ngươi, làm sao xứng với cả nhà Tần phủ? Việc ta làm sai, sẽ tự mình gánh vác, dù có mất đi ngôi vị trữ quân, cũng sẽ không cấu kết với loại hại nước hại dân như ngươi, làm mất lòng con dân Đại Tĩnh ta!"
Tả tướng chỉ vào Hàn Diệp, sắc mặt tái xanh, âm u lạnh lẽo như ma quỷ "Được, được lắm! Hàn Diệp, ngươi không hổ là nhi tử của Hàn Trọng Viễn, đều tàn nhẫn như nhau. Ngươi đừng đắc ý, ngươi cho rằng chỉ có ngôi vị trữ quân không vững sao? Ngụy Gián và Phương Giản Chi năm đó cũng bảo vệ nhi tử Đế gia, Bệ hạ sẽ không tha cho hai người đó! Dù Khương gia ta sụp đổ, lão phu cũng sẽ kéo ngươi và Ngụy Gián chết chung! Còn có Ôn Sóc, hắn sống tạm bợ mười năm thì đã sao, hoàng gia năm đó có thể nhổ cỏ tận gốc cả gia tộc Đế thị, nói gì đến một Đế Tẫn Ngôn nhỏ nhoi của hiện tại!"
Nói xong, ông xoay người xông ra ngoài.
Tiếng cãi vã chấn động trong phòng thư phòng, khiến thị vệ bên ngoài nhận thấy có gì đó không ổn, muốn ngăn Tả tướng đang xông ra. Nào ngờ sắc mặt Khương Vân bên cạnh ông trở nên tàn ác, đoạt lấy một trường đao gϊếŧ thẳng về phía mọi người. Thân thủ của hắn hung tàn, toàn là chiêu thức ép chết, thoạt nhìn là hộ vệ bí mật bảo vệ bên cạnh Tả tướng.
Thị vệ bị tấn công bất ngờ, khi định thần lại, Tả tướng đã được Khương Vân hộ tống xông ra khỏi cung.
Thị vệ thấy vậy đang định đuổi theo, một bóng người trực tiếp vượt qua đám người, đuổi về phía tiền điện.
Mọi người chăm chú nhìn, rồi hai mặt nhìn nhau, Hàn Diệp tay cầm trường kiếm, nhảy lên không trung, phút chốc đã biến mất.
Chiêu thức của tên hộ vệ đó rất hung tàn, nếu Thái tử xảy ra chuyện, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ chém, sắc mặt đám thị vệ thay đổi rõ rệt, vội vàng chạy về phía tiền điện.
Danh Sách Chương: