Khi Hàn Vân nói ra lời này, chúng thần đều nhìn nhau, không ai nhảy ra tố cáo Đế Tẫn Ngôn và Triệu Nhân gian lận khoa cử, Thụy vương tức giận đỏ bừng mặt, tạm phải gác lại kiêu ngạo. Thành thật mà nói, Đại Lý Tự tìm ra một trăm chứng cứ chứng minh Đế Tẫn Ngôn vô tội, cũng không bằng một câu nói vừa rồi của Hàn Vân trước mặt văn võ cả triều.
Thái tử Hàn gia dùng danh dự trữ quân để đảm bảo cho thế tử Đế gia, trên dưới Đại Tĩnh, ai dám nói một câu không tin?
Nếu hôm nay có chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn chuyện Giang Vân Tu lừa gạt bá quan, rối loạn triều cương, thì chính Thái tử Hàn Vân lựa chọn bảo vệ Đế Tẫn Ngôn trước mặt bá quan.
Quang cảnh hai nhà Hàn Đế cùng nhau đứng trên triều đường, từ khi Đế gia diệt môn ở thành Đế Bắc, mười bốn năm qua, đây là lần đầu tiên. Vài lão thần trải qua mấy triều đại từ xa nhìn Đế Tử Nguyên và Hàn Vân trên đài cao, trong lòng dâng lên một cảm khái chua xót.
Bao lần xoay chuyển, Đại Tĩnh trải bao thăng trầm, hai thế gia khai quốc vẫn có được cục diện ngày hôm nay, quả thật là kỳ tích.
Trên ngự tọa, Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Vân với ánh mắt sâu xa, nàng dường như thông qua Hàn Vân non nớt nhỏ tuổi thấy được Hàn Diệp năm đó dốc hết sức lực mười năm để bảo vệ một đời cho Ôn Sóc và nàng.
Nàng thở dài thườn thượt, trong mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm mà chính nàng cũng không phát hiện.
"Chúng khanh đều đã nghe thấy chưa?" Đế Tử Nguyên chậm rãi đứng dậy, đến bên cạnh Hàn Vân, nhìn xuống bậc đá "Giang Vân Tu, ngươi mưu mô bất chính, mưu cầu danh lợi, hãm hại triều thần, lừa gạt triều đình, tội đáng muôn chết. Bổn vương không gϊếŧ ngươi, nhưng hình ngục trong kinh luôn có một chỗ cho ngươi, đời này của ngươi, chỉ có thể ở trong lao ngục nhìn Đại Tĩnh bổn vương trị vì phồn vinh hưng thịnh ra sao, lại không thể bước ra ngoài nửa bước! Người đâu, kéo hắn ra ngoài, nhốt vào thiên lao! Dù sau này Đại Tĩnh đại xá thiên hạ, người này cũng sẽ không bao giờ được đặc xá!"
Đế Tử Nguyên vừa dứt lời, thị vệ bên cạnh kéo Giang Vân Tu vẻ mặt chết lặng lộ tuyệt vọng ra ngoài.
Cẩn quý phi không còn ung dung điềm tĩnh như vừa mới bắt đầu, nàng sao có thể ngờ Đế Tử Nguyên lại sát phạt quyết đoán như vậy, kết tội Giang Vân Tu trên yến tiệc Quỳnh Hoa, lại còn cương quyết bá đạo như vậy. Nhìn Giang Vân Tu bị kéo xuống, Cẩn quý phi chợt thấy ớn lạnh trong lòng, lúc này nàng mới bắt đầu hối hận, chọc vào Đế gia và Đế Tử Nguyên thì sẽ mang đến cho nàng và Hàn Vân hậu quả gì.
"Hai vụ án gian lận khoa cử đã lộ ra chân tướng, chỉ là một kẻ bất chính làm rối loạn triều cương. Cung lão đại nhân trong sạch, bị người hãm hại, đợi sức khỏe của Cung lão đại nhân chuyển biến tốt, bổn vương sẽ đích thân mời lão đại nhân về triều, chấp chưởng Lễ bộ."
Ánh mắt nàng dừng trên ba người Lương Dĩ Bân "Ba người học thức chí khí, là tân khoa Tam giáp Đại Tĩnh ta lựa chọn. Bổn vương hi vọng các ngươi sẽ nhớ kỹ ý định ban đầu của mình khi bước vào triều đình ngày hôm nay, vì dân chúng tạo phúc, tạo ra thời đại hưng thịnh cho Đại Tĩnh!"
"Vâng, Điện hạ!" ba người Lương Dĩ Bân khom người hành lễ, giọng nói nghiêm nghị lanh lảnh, như thể là một lời hứa.
"Còn các ngươi ......" nàng ngước mắt nhìn sĩ tử dưới bậc đá "Sau hôm nay, các ngươi sẽ đi đến từng quốc thổ ở Đại Tĩnh, nhớ kỹ lời của bổn vương, bổn vương không cần các ngươi thông minh tuyệt đỉnh, văn hay chữ tốt, hiểu biết mưu lược, bổn vương chỉ muốn các ngươi quan tâm dân chúng, làm tròn bổn phận, làm tốt quan phụ mẫu một phương! Bổn vương đợi các ngươi trong hoàng thành này, hi vọng ngày sau mỗi người các ngươi trở về hoàng thành đều đường đường chính chính, không làm nhục ô sa mà Đại Tĩnh ban cho các ngươi!"
"Cẩn tuân theo lệnh của Điện hạ, thần sẽ làm hết sức mình, vì ích lợi của dân, tạo phúc cho dân chúng!" các sĩ tử dưới bậc đá kích động, đồng loạt đứng dậy chắp tay đáp lời, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hành lễ học trò với Đế Tử Nguyên.
Nhậm An Lạc ba năm trước, Đế Tử Nguyên ba năm sau, hai đợt khoa cử, những trụ cột Đại Tĩnh trong hai mươi năm tới đều bị thuyết phục trước tấm lòng tình cảm của nàng.
Đế Tử Nguyên nhẹ gật đầu, trong mắt cũng lộ ra vẻ kích động. Nhưng nàng không quay lại chỗ ngồi, cùng lúc chúng thần cũng đang cảm khái, bọn họ nghĩ Nhiếp chính vương còn có chuyện muốn nói, đều không dám khinh suất.
Đế Tử Nguyên trầm mặc hồi lâu, nhìn triều thần trên bậc đá đột nhiên lên tiếng "Vụ án gian lận khoa cử lần này, bổn vương rất thất vọng về các khanh." triều thần trên bậc đá run rẩy ngẩng đầu lên.
"Các vị, các người đã làm quan trong triều nhiều năm, ai mà không trải qua thăng trầm triều chính, ai mà không trải qua rối loạn triều cương. Cung lão đại nhân đã làm quan hai mươi hai năm, tính tình ông ấy thế nào, các người lẽ nào không biết? Bổn vương muốn hỏi các người, lẽ nào lời vu khống của một sĩ tử vô danh không bằng tình đồng bào hơn hai mươi năm mà các người đã sát cánh cùng nhau trên điện Nhân Đức này? Lần này trên dưới cả triều có được mấy người nói một công đạo cho Cung lão đại nhân?"
Chúng thần sửng sốt, vài lão thần mặt đỏ lên, không dám nghênh đón ánh mắt chất vấn của Đế Tử Nguyên.
"Bổn vương biết trên triều có tranh chấp phe phái, vì quyền lực mà mưu hại là chuyện bình thường. Nhưng ......" Đế Tử Nguyên trầm giọng nói "Bổn vương muốn là một triều đình cơ trí sáng suốt, triều đình của bổn vương chỉ nói về thiên hạ, bây giờ như vậy, tương lai vẫn như vậy! Chúng khanh, đã nghe rõ chưa?"
Giọng Đế Tử Nguyên cao vang, như sấm rền vọng ngoài điện Nhân Đức.
"Thần hổ thẹn, ngày sau sẽ ghi nhớ lời của Điện hạ!"
Bá quan trịnh trọng, đồng loạt đứng dậy, chắp tay cùng đáp, âm thanh vọng thẳng trời xanh, vang khắp trong ngoài hoàng thành.
Triều thần ngoài điện Nhân Đức lúc này mới thật sự biết Đế Tử Nguyên và vua Gia Ninh không giống nhau.
Trên con đường đế vương, hai người họ, một người chọn mưu kế quyền lực, một người chọn mưu quyền vì dân chúng thiên hạ.
Sắc mặt tông thân Hàn thị cứng đờ, sắc mặt tám vương hầu càng lạnh lùng, nhưng lại không có cách gì.
Khí thế chấn động trời cao ập về phía đài cao, Cẩn quý phi nhìn bóng người đứng cách đó không xa, tức giận phẫn nộ trên mặt dần biến thành chua xót sợ hãi.
Với tư thế oai phong lẫm liệt không thua gì quân chủ một nước, chẳng trách Bệ hạ lui về biệt uyển, cam lòng từ bỏ quyền lực thiên hạ, Đế Tử Nguyên như vậy, trên dưới Đại Tĩnh hiện nay, ai có thể lay chuyển vị trí, ai có thể đoạt hào quang của nàng?
Nàng rõ ràng, có dáng vẻ của đế vương!
Cẩn quý phi nhắm mắt, thở dài thườn thượt, như thể đã già đi trong chốc lát.
Dưới điện Nhân Đức, sau hành lang, Hàn Diệp nhìn về hướng trên đài cao, sớm đã thu lại bước chân.
Đôi mắt rõ ràng trống rỗng, lại chứa đầy tự hào và nỗi buồn không thể làm ngơ.
Đây là Tử Nguyên, vị Hoàng đế mà hắn chọn cho con dân của hắn.
Hắn chưa từng nghi ngờ quyết định giao cả thiên hạ cho nàng, hắn biết nàng sẽ là Hoàng đế tốt nhất Đại Tĩnh, nhưng hắn không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy, Tử Nguyên của hắn, đã đủ mạnh mẽ rồi.
Đủ mạnh để bảo vệ vững chắc thiên hạ, đủ mạnh đến mức ...... sớm không còn cần hắn nữa.
Hàn Diệp lặng lẽ đứng trên hành lang, khẽ nhắm mắt lại.
Tử Nguyên, nếu có thể tận mắt nhìn thấy nàng hiện tại, ta, không còn cầu gì nữa.
Trên đài cao, Hàn Vân ngẩng đầu nhìn Đế Tử Nguyên, đôi tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của nàng, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ kính phục.
Đế Tử Nguyên cúi đầu nhìn cậu nhóc, Hàn Vân sửng sốt, cảm thấy mất mặt, lảo đảo hai bước sang một bên, lại bị một đôi tay mảnh khảnh nắm chắc. Đế Tử Nguyên đỡ lưng cậu nhóc, sờ sờ đầu cậu nhóc, dắt tay cậu nhóc nhìn về phía bá quan.
Hàn Vân sững sờ, chạm vào lòng bàn tay có chút ấm áp, hốc mắt cậu nhóc chua xót, thẳng lưng đứng cạnh Đế Tử Nguyên.
Không ít triều thần nhìn thấy cảnh này, bàng hoàng không thốt nên lời, nét mặt đầy trầm ngâm nhìn nhau.
Đế Tử Nguyên nhìn bá quan lên tiếng "Hôm nay bổn vương còn có một chuyện muốn tuyên bố."
Bá quan ngẩng đầu, chờ Đế Tử Nguyên nói.
"Bổn vương về triều cũng đã vài năm, một mình nắm giữ triều đình tâm sức khinh suất, hôm nay nghênh đón cánh tay đắc lực của Đại Tĩnh ta trở về, hắn sẽ cùng Hữu tướng Ngụy Gián phụ trách Nội các."
Khi Đế Tử Nguyên nói lời này, chúng thần đều nhìn nhau, quả thật không biết Nhiếp chính vương chọn vị tướng biên cương nào trở về, lại có thể vào thẳng Nội các!
"Mời Lâm vương lên điện." Đế Tử Nguyên nhìn về phía cổng điện Nhân Đức, cao giọng nói.
Chúng thần đều kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cổng. Hàn Việt mặc triều phục hoàng tử, đang bước lên cầu thang. Nét mặt Cẩn quý phi thay đổi rõ rệt, nàng mạnh mẽ đứng dậy, nhìn về phía cổng.
Lâm vương Hàn Việt? Lâm vương Hàn Việt ba năm trước sau khi cùng Lâm vương phi du ngoạn Giang Nam chưa từng trở về triều?
Triều thần không biết, nhưng nàng biết rõ, năm đó vì bảo vệ Đế Tử Nguyên ở chiến trường Tây Bắc, Lâm vương đã bị Đế gia bắt ở Tấn Nam, uy hiếp vua Gia Ninh, nàng chưa từng nghĩ Đế gia sẽ thả Lâm vương từ Tấn Nam trở về. Hai năm trước nếu có Hàn Việt ở đây, sao có thể đến lượt Hàn Vân ba tuổi ngồi lên ngôi vị trữ quân.
Chỉ sau một lúc, Hàn Việt đã bước lên đài cao, hắn chắp tay hành lễ với Đế Tử Nguyên, vẻ mặt điềm tĩnh, cũng có chút cảm khái.
"Thái tử thông minh, bổn vương rất an ủi." Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Việt gật đầu, vỗ vỗ vai Hàn Vân "Sau này Lâm vương cũng sẽ là lão sư của Thái tử, cùng Tẫn Ngôn dạy dỗ Thái tử. Các vị vương gia ......" chưa đợi chúng thần hoàn hồn, Đế Tử Nguyên nhìn sang tám vương hầu "Các người hiếm khi vào kinh, nếu lần này đã đến, chi bằng ở lại trong kinh vài ngày, cũng tiện cùng các vị lão đại nhân trong kinh ôn lại chuyện cũ." mặc kệ sắc mặt trầm xuống của tám vương hầu, Đế Tử Nguyên cười ôm hòa ấm áp "Lâm vương lần đầu về kinh, nửa tháng sau, bổn vương sẽ bày yến tiệc cho Lâm vương ở điện Nhân Đức, đến lúc đó vẫn mong tám vị vương gia tham dự đúng giờ."
Đế Tử Nguyên cười vô cùng thiện lương, quần thần rũ mắt, không dám nhìn mặt của tám vương hầu. Chỉ một câu như vậy đã buộc tám vương hầu phải ở lại kinh thành, chẳng trách khi Cẩn quý phi triệu tám vương hầu vào kinh, Nhiếp chính vương cũng không phản đối, hóa ra ngay từ đầu nàng đã có ý định này.
Chỉ là tám vương hầu bị kẹt trong kinh, lại nghênh đón Lâm vương trở về, Nhiếp chính vương rốt cuộc đang nghĩ gì? Đừng nói là triều thần thuộc phe phái Hàn gia, đến cả triều thần thuộc Đế gia, bây giờ cũng không đoán được tâm tư của Đế Tử Nguyên.
Một yến tiệc Quỳnh Hoa thăng trầm, giày vò hồi lâu, lúc này trời đã xế chiều. Đế Tử Nguyên nhìn trời.
"Được rồi, hẳn là tiệc Quỳnh Hoa hôm nay, chúng khanh đều đã rất vui vẻ, chúng khanh sớm hồi phủ ......"
Nàng vừa lên tiếng, một thái giám dưới điện vội chạy lên bậc đá. Thái giám này rất lạ mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, lại to gan không sợ chết xông vào tiệc Quỳnh Hoa có Đế Tử Nguyên và Cẩn quý phi đang ở đây.
"Nương nương! Quý phi nương nương!" thái giám quỳ xuống trước đài cao, giọng nói đứt quãng, nhưng lại đột ngột hét lên một câu kinh thiên động địa trước mặt mọi người.
"Bệ hạ, Bệ hạ hấp hối, Triệu công công mời Quý phi nương nương và Thái tử điện hạ nhanh chóng đến điện Chiêu Nhân!"
Chỉ một câu như vậy, khiến cả thế giới đều trở nên yên lặng.
Danh Sách Chương: