Trước khi chuyện quân Đế gia được giải quyết, trên triều thật sự không thể nào an bình vui vẻ. Kiêng kị tâm trạng của vua Gia Ninh, điện Kim Loan gần đây yên tĩnh hiếm thấy, hai tướng Tả Hữu không còn tranh đấu, văn võ hai bên cũng không gân cổ cãi nhau. Chỉ là, gần đây tinh thần của Hữu tướng quá mức dồi dào khiến bá quan vô cùng kinh ngạc.
Mọi người đều biết, mấy năm nay Hữu tướng tính tình vẫn luôn ôn hòa chậm rãi, mỗi khi có tranh chấp, đều là người đầu tiên ra mặt giải quyết, đại thần trong triều luôn thích tìm đến lão cầu tình với Thánh thượng mỗi khi gặp chuyện khó khăn. Nhưng nửa tháng nay, tác phong làm việc của Hữu tướng kiên quyết mạnh mẽ, công tư nghiêm minh như đã trở về hai mươi năm trước. Chuyện của Nội các lại càng dứt khoát, quét sạch hỗn loạn trong triều mấy năm nay.
Hữu tướng cốt cách rắn rỏi, nguyên lão hai triều, thái phó của đương kim Thái tử, danh vọng trong triều của lão cả Tả tướng cũng khó sánh kịp, dù bị giày vò ra sao cũng không ai dám nói lão nửa câu.
Chỉ là kỳ lạ ...... mấy năm nay lão thừa tướng nhìn như có thể vào quan tài bất cứ lúc nào, sao lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ, tinh thần lai láng như vậy?
Hàn Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ, nên một ngày nọ hắn đã chặn Hữu tướng trước cổng Trùng Dương, thấp giọng bày tỏ nghi ngờ của bản thân.
Hữu tướng vuốt râu, cười rất tươi. Lão trả lời: mấy ngày trước gặp lại một bằng hữu cũ, vị bằng hữu cũ kia đã hẹn mỗi năm sẽ cùng nhau ngắm mai đỏ một lần, nhưng thân thể lão lại không khỏe lắm, sợ không thể thực hiện ước hẹn kia. Thế nên lão đành phải tự tìm cho bản thân ít chuyện làm để bản thân sống lâu thêm một chút.
Lời này khi truyền đến tai văn võ bá quan trong triều, khiến bọn họ dở khóc dở cười, từ xưa đến nay, nhân vật thay đổi triều đình chỉ vì một câu nói vô tình của một vị bằng hữu cũ như vậy, quả thật vô cùng hiếm thấy!
"Tiểu thư, ngày mai là thọ yến của Thái hậu, khi nào chúng ta mới đưa lễ vật mừng thọ vào cung?"
Theo quy tắc, lễ vật mừng thọ của Thái hậu và Thiên tử phải được đưa vào khố phòng từ sớm, đương nhiên, những mệnh phụ phu nhân của triều thần có phẩm cấp khá cao có thể trực tiếp mang lễ vật đến điện Từ An cho Thái hậu xem qua, nếu được Thái hậu xem trọng, vậy nhất định sẽ có lợi đối với gia tộc của họ.
Trong phòng, Nhậm An Lạc thay một chiếc váy xếp ly màu xanh đậm, tóc dài buộc cao, nghe vậy liền nói "Hôm nay Thái hậu tiếp kiến các mệnh phụ ở điện Từ An?"
Uyển Cầm gật đầu.
"Chuẩn bị lễ vật, chúng ta vào cung."
Uyển Thư lấy khoác một áo lông lớn lên người Nhậm An Lạc "Tiểu thư, người mang ta theo với."
"Với tính cách của ngươi vào cung không ổn, ở lại trong phủ trông nhà đi." nói xong, Nhậm An Lạc bước khỏi phòng, Uyển Cầm biết Uyển Thư muốn vào cung chỉ để xem kịch vui, đưa ánh mắt an ủi nhìn Uyển Thư, khóe môi khẽ mím vội chạy theo sau Nhậm An Lạc.
Uyển Thư cô đơn bị ném một xó, vẻ mặt đưa đám. Cửa sổ bị đẩy ra, cả người Quy Tây treo ngược xuất hiện bên ngoài "Ai da, bị bỏ rơi sao? Đừng buồn, ta chơi với cô."
Uyển Thư ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bực thuận tay bốc một nắm hạt dưa trong túi ném thẳng về phía cửa sổ "Đi đi, tự mình chơi, đừng làm phiền ta."
Nàng vỗ vỗ tay chậm rãi ra khỏi phòng. Trán Quy Tây giật giật, cảm thấy kỹ năng chọc tức người khác của đôi chủ tớ này thật sự là thừa hưởng trọn vẹn.
Một ngày sau là đại thọ sáu mươi của Thái hậu, trên Vân Hạ, tuổi tác như thế đã được tính là khá cao, huống chi thân phận Thái hậu tôn quý, lại càng là phúc khí hoàng gia. Mấy ngày nay, phi tần mệnh phụ cũng sôi nổi đến điện Từ An thỉnh an, lễ vật các phủ đưa đến càng trân quý, nhà này càng hiếm lạ hơn nhà khác. Cuối cùng còn chưa đến giữa trưa, trong điện Từ An đã chật cứng người.
"Tổ mẫu, đây là cây san hô mà mẫu phi đặc biệt sai người đến Nam Hải tìm kiếm, nghe nói có thể mang điềm lành cho trưởng bối, người nhìn xem có thích không?" Thiều Hoa ngồi bên tay trái Thái hậu, chỉ vào cây san hô đỏ được đặt trong chậu đồng mà cung nhân đang khiêng vào, cười mỉm giúp Tề phi giành thể diện.
Thái hậu cười vui vẻ "Thích lắm thích lắm, các ngươi tặng lão thái bà ta cái gì, ai gia đều thích cả."
"Mẫu hậu nói gì vậy, thân thể người vẫn khỏe mạnh, còn phải chọn cho Thiều Hoa một phò mã tốt nữa." Tề phi che miệng tiếp lời.
"Đúng, đúng, ai gia còn phải chọn một phò mã tốt cho Thiều Hoa." Thái hậu vỗ vỗ bàn tay tôn nữ, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía mấy vị mệnh phụ ngồi phía dưới.
Vẻ mặt Thiều Hoa thẹn thùng, ửng hồng từ cổ đến cả gương mặt, rũ mắt xuống không chịu ngẩng đầu.
"Ài, mới chớp mắt các con đều đã đến tuổi thành thân rồi." Thái hậu cảm khái một câu, dừng một chút lại nói tiếp "Chỉ là hoàng tỷ con còn chưa tuyển phò mã, con vượt qua nàng cũng không hay lắm."
Lời vừa dứt, vẻ mặt các mệnh phụ đều lúng túng. Đại công chúa An Ninh mang dáng vẻ trong quân ngũ, ai dám cưới một vị Bồ Tát như thế về nhà chịu khổ chứ.
Ánh mắt Thiều Hoa có chút bất lực, nàng cũng đã mười lăm, hoàng tỷ vẫn luôn không chịu tuyển phò mã, liên lụy đến các công chúa trong cung không dám nhắc tới chuyện này.
Tề phi đang định góp lời, không ngờ đột nhiên lại có một tiểu thái giám vội vã chạy vào điện, tiếng bẩm báo vang dội cắt đứt lời nàng.
"Nhậm tướng quân cầu kiến Thái hậu."
"Ồ? Cho nàng vào đi." Thái hậu hơi giật mình, sau đó mỉm cười phất tay. Sắc mặt Tề phi có chút khó coi, hai tay nắm lấy nhau siết chặt.
Lúc các mệnh phụ phu nhân tề tựu, tướng quân một triều lại cầu kiến, chuyện này không ổn chút nào! Trong điện Từ An đột ngột yên tĩnh, các mệnh phụ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó mới chợt hoàn hồn lại đây là nữ tướng quân Nhâm An Lạc đến. Nhất thời, tất cả phi tần và mệnh phụ đang ngồi đây đều không khỏi sửa sang y phục, chỉnh lại trâm cài, dáng ngồi đoan trang mới nhìn về phía cửa điện.
Người có thể khiến Bệ hạ tự mình chỉ định làm Trắc phi của Thái Tử, quả thật phải nhìn kỹ một lần.
Ngồi trong điện hầu như đều là mệnh phụ phu nhân có phẩm cấp cao nhất ở Đại Tĩnh, ánh mắt soi xét của các nàng cũng không hề thua kém những đại thần trên triều kia.
Tiểu thái giám vừa dứt lời, một bóng người nhanh nhẹn bước vào, không phải từng bước nhỏ, không nhanh không chậm như các tiểu thư quý nữ, khiến các mệnh phụ đang ngồi gần cửa còn chưa cảm giác được gì. Đợi khi định thần lại mới cảm thấy khí chất của Nhậm An Lạc thật sự rất giống với các công hầu tướng quân quyền cao chức trọng trong nhà mình, thậm chí còn ung dung điềm tĩnh hơn cả Thái hậu đang ngồi trên cao trong điện Từ An.
Váy xanh xếp ly thanh tao thoải mái, trên người khoác áo choàng lông trắng như tuyết, tóc đen buộc cao, lộ ra vầng trán sáng bóng, đôi giày thêu hoa văn đen bước trên điện, từng bước nhanh nhẹn rơi vào trong tai, cuối cùng khi ánh mắt mọi người bắt gặp con ngươi đen như mực đầy tinh thần kia thì giật mình, sau đó đều ngẩn ra.
Khó trách không phải ai cũng có thể trở thành nữ thổ phỉ uy chấn Tấn Nam, Thượng tướng quân nhất phẩm, đôi mắt kia quá mức sinh động, khiến ngũ quan bình thường cũng lập tức trở nên uy nghiêm tôn quý.
Nhậm An Lạc đứng thẳng giữa đại điện, chắp tay thi lễ với Thái hậu từ xa.
"Thần bái kiến Thái hậu."
Mọi người sững sờ, dáng vẻ quả thật khí phách, nhưng ở trước mặt Thái hậu lại không quỳ, Nhậm An Lạc cũng quá to gan!
Lần đầu tiên Thái hậu tiếp kiến Nhậm An Lạc ở điện Từ An, thời gian nàng vào kinh còn ngắn, nhớ đến danh tiếng của nữ thổ phỉ, Thái hậu cũng không chấp sự vô lễ của Nhậm An Lạc, lần này cũng không so đo gì, trực tiếp phất tay miễn lễ. Nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc, lần trước Nhậm An Lạc thô lỗ khoe khoang, hoàn toàn khác dáng vẻ ôn hòa trang nhã như hôm nay, chẳng lẽ vào triều một năm lại có thể mài dũa một người thành thế này sao?
Nhưng tốt xấu gì ...... cũng coi là xứng với vị trí Trắc phi Đông cung.
Thái hậu có chút cảm khái, chọn Nhậm An Lạc làm Trắc phi cho Thái tử, xem ra Hoàng đế còn muốn chiếu cố Thái tử, không đành buông bỏ.
"Nhậm tướng quân bận rộn chính sự, sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua điện Từ An của ai gia vậy?" móng tay giả trên tay Thái hậu ấn thái dương phát ra tiếng lanh lảnh, nhẹ nhàng hỏi.
"Ngày mai là đại thọ của nương nương, thần có chuẩn bị một phần lễ mừng thọ cho nương nương. Uyển Cầm, dâng lên." Nhậm An Lạc phất tay, Uyển Cầm đang đứng phía sau cúi đầu bước lên, dâng hộp gỗ trong tay đến ma ma bên cạnh Thái hậu.
Khí chất Uyển Cầm nhã nhặn trầm tĩnh, ngũ quan nhẹ nhàng linh hoạt, lúc này mọi người mới phát hiện nha đầu bên cạnh Nhậm An Lạc thật sự xuất chúng, thở dài tiếc nuối, nếu nàng sinh ra trong một phủ tốt hơn, dựa vào dung mạo phong thái này, chắc chắn có thể khiến công tử cả thành tranh nhau.
Đáng tiếc, chỉ là một nha hoàn.
"Có thể khiến Nhậm tướng quân tự mình mang tới điện Từ An, nhất định là vật hiếm." Tề phi che miệng cười nói, nhìn chiếc hộp gỗ không mấy bắt mắt trong tay ma ma, một nữ thổ phỉ xuất thân thôn dã có thể tặng thứ tốt lành gì!
Thân phận Nhậm An Lạc không thể so với người thường, dù sao cũng nên ứng phó một chút. Thái hậu mỉm cười hiền từ, đang chuẩn bị phất tay để ma ma dâng lễ vật lên xem một chút.
Nhậm An Lạc lại lắc đầu, thành khẩn nói "Tề phi nương nương quá lời rồi, đây không phải vật quý giá gì, chỉ là thần biết được Thái hậu yêu thích Phật pháp, đã tự mình chép lại mấy quyển kinh thư, Thái hậu có thể đọc lúc rảnh rỗi, chút tâm ý của thần, hy vọng trời cao phù hộ Thái hậu người ... phúc lộc song toàn."
Lúc Nhậm An Lạc nói lời này, giọng điệu và thần thái vô cùng ôn hòa, nhưng ẩn trong mắt ẩn ý sâu xa khó hiểu.
"Ồ, Nhậm tướng quân có lòng." mọi người đều biết Thái hậu yêu thích Phật pháp, có rất nhiều kinh thư, cho nên đây cũng không xem là đại lễ gì, nhưng xem như cũng có tâm. Thái hậu lật xem kinh Phật trong tay, đang định nói vài lời khách sáo, lại thấy tiểu thái giám chạy từ ngoài điện vào.
"Thái hậu, Đế tiểu thư cầu kiến."
Tiếng thông báo vừa vang lên, lại khiến cả điện an tĩnh. Mọi người thấy ý cười trong mắt Thái hậu lập tức nhạt đi, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Xem ra ... cho dù vị tiểu thư Đế gia này cam tâm tình nguyện khấu bái hoàng ân trên thọ yến, bỏ qua chuyện Đế gia, cũng khó mà khiến Thái hậu vui lòng. Năm đó Thái tổ quá mức xem trọng Đế gia chủ, cũng khó trách Thái hậu kiêng kị Đế gia như thế.
"Cho nàng vào." Thái hậu tuỳ ý phất tay. Tiểu thái giám nhận mệnh, vội chạy ra ngoài.
"Thái hậu, ở binh bộ còn có vài chuyện cần thần về xử lý, xin cáo lui trước." tiếng bước chân ngoài điện chậm rãi vang lên, Nhậm An Lạc hành lễ với Thái hậu, cao giọng nói.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý, nghe nói quan hệ giữa Nhậm tướng quân và Đế gia tiểu thư không tốt lắm, bây giờ gặp phải tình huống lúng túng như vậy, quả thật không nên chạm mặt.
"Cũng được, ngươi lui xuống trước đi." trong giờ phút quan trọng trước thọ yến, Thái hậu cũng không muốn hai người xảy ra chuyện, phất tay cho Nhậm An Lạc lui xuống.
Nhậm An Lạc xoay người bước khỏi điện, vừa lúc Đế Thừa Ân dẫn thị nữ bước vào, thấy Nhậm An Lạc cũng ở đây, nàng liếc nhìn mọi người đang xem kịch hay trong đại điện, mỉm cười, dáng vẻ đoan trang tao nhã, chủ động chào hỏi Nhậm An Lạc.
"Nhậm tướng quân ..."
Nào ngờ Nhậm An Lạc lại như không nhìn thấy nàng, bước chân không dừng, thản nhiên lướt qua người nàng, điệu bộ ngông nghênh cứ thế ra khỏi điện.
Động tác hành lễ của Đế Thừa Ân dừng lại, sắc mặt cứng đờ, cả người cũng run nhẹ. Trong điện im lặng một hồi, cả Thiều Hoa và Tề phi cũng bị thái độ ngông nghênh của Nhậm An Lạc làm choáng váng, đưa ánh mắt nhìn nhau.
Đây quả thật là quá vô lễ, quá to gan!
"Thừa Ân, tính cách Nhậm tướng quân không theo khuôn phép, làm xằng làm bậy đã quen, ngươi mau đến đây." Thái hậu lên tiếng đúng lúc, đều không thích Đế Thừa Ân với Nhậm An Lạc, liền bỏ qua chuyện này.
Đế Thừa Ân mặt lúc trắng lúc xanh, miễn cưỡng cười cười, nâng khay đựng trong tay Tâm Vũ, dâng vào tay ma ma "Thừa Ân thêu một bức Bách Thọ Đồ tặng Thái hậu, hy vọng Thái hậu nương nương sẽ thích."
Thái hậu cười hiền từ, các mệnh phụ trong điện lập tức ra sức khen ngợi, một lúc sau không khí trong đại điện lần nữa lại náo nhiệt.
Ánh mắt Đế Thừa Ân đầy căm ghét nhìn ra ngoài cửa điện, thoáng qua một tia khác thường.
Danh Sách Chương: