Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

deyun

Mắt thấy sắp gần đến địa điểm, Tần Thái thật phát sầu—— có nên đi theo bọn họ xóa sổ tuyến ba hay không đây?

Theo phong cách làm việc của Trật Tự, với tình hình phẫn nộ như thế này thì chắc chắn sẽ không tha cho tuyến ba.

Tần Thái nghĩ tới nghĩ lui, đành dùng thuật khống thi, yên lặng điều khiển một thân thể đi báo tin cho Đàm Tiếu.

Đàm Tiếu phản ứng rất nhanh, lập tức dời toàn bộ nhân viên đi, chỉ mất nửa tiếng đã dọn đi hết các tư liệu đi Thông Dương quán. Hơn nữa còn nhanh chóng thông báo cho sáu tổ nhỏ phía dưới, lệnh cho tổ trưởng cùng Thủ Vọng Giả điều toàn bộ thành viên về.

Không ngoài dự đoán, lần này Trật Tự phải về tay không.

Nếu tin tình báo hoàn toàn chính xác, vậy tại sao lại không thu hoạch được gì?

Đương nhiên là có nội gián.

Một khi đã có nội gián, người bị tình nghi đầu tiên là Tần Thái. Hùng Thiên Lâm lập tức tịch thu di động của cô kiểm tra, may mắn lúc đến Trật Tự Tần Thái đã dùng cái điện thoại khác, bên trong không có thông tin gì quan trọng.

Hùng Thiên Lâm kiểm tra nhật ký cuộc gọi, không phát hiện được gì.

Hắn thông báo cho Yến Trọng Hoan, Yến Trọng Hoan nào có thời gian rảnh xử lý mấy chuyện này, đương nhiên sẽ giao cho Yến Tiểu Phi. Yến Tiểu Phi đuổi tới bộ tra xét, hắn lại không dám làm gì Tần Thái. Tần Thái thả mình xuống sô pha, tự lấy cho mình ly cà phê.

Yến Tiểu Phi ngồi một lát, rốt cuộc không nhịn được đứng dậy chất vấn: "Ngươi mau nói thật, có phải do ngươi làm hay không?"

Tần Thái đang nắm nhược điểm của hắn trong tay, không có chút hoang mang đáp lại: "Yến Tiểu Phi, hiện tại ta là người bộ tra xét, nên mới phối hợp công tác với các người. Nhưng ngươi dám đổ tội loạn cho ta, thì ta đành đem ngươi ra gánh vác hậu quả thôi."

Bị nắm phần chuôi, Yến Tiểu Phi không dám nhiều lời, chỉ hừ lạnh: "Tốt nhất là ngươi an phận chút, đừng nghĩ.....nghĩ rằng trong tay có thứ đó thì muốn làm gì cũng được. Nếu ngươi có quan hệ gì với Nhân Gian, có chuyện thì ta không bảo hộ được cho ngươi đâu?"

Vẻ mặt Tần Thái không sao cả, nhưng trong lòng lại có chút do dự. Bây giờ quả thật cô không còn liên quan gì với Nhân Gian nữa, nhưng vẫn luôn cố ý đi vào.

Thật là đau đầu nha.



Hôm sau, Tần Thái đưa tổng bộ tuyến ba đến nơi khác, gọi nhân viên đến làm việc, chỗ này hằng tuần luôn có tra xét Trật Tự đi tuần tra, số lượng không nhiều lắm nê ngược lại khá an toàn.

Mọi người không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng nào ai dám dị nghị với Tuyến trường.

Tần Thái thông báo với ba người Thanh Hạt Tử dọn đến Thông Dương quán mới, đóng cửa tiệm cũ đi, mời khách quen cùng qua là được.

Ba ngày nay Đàm Tiếu tập trung xử lý công việc, ban ngày Tần Thái lén đến tuyến ba, vừa lúc về nhà chăm sóc Sa Ưng.

Trật Tự đã chú ý đến Sa Ưng, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm, mỗi ngày chăm chỉ nằm nhà dưỡng thương, thuận tiện ăn đậu hủ Tần Thái, cả ngày trôi qua nhàn nhã.

Trật Tự đang tấn công tuyến hai, Tần Thái không định ra tay—— dù sao có cái này thì sẽ mất cái kia, cô lại không phải là thánh mẫu Maria, làm sao cứu được hết?

Bên tuyến hai đã xong, nhưng thảm hơn chính là, Tuyến trường tuyến hai khai ra rất nhiều.

Trật Tự tìm hiểu tới cùng, rất nhanh đã quét sạch một đường. Sau đó bọn họ còn cố ý kéo cả bốn tuyến còn lại.

Lưới giăng ra càng lúc càng lớn, mỗi tuyến có sáu tổ, một tổng bộ ước chừng 40 nhân viên. Hơn nữa còn các quan hệ dây mơ rễ má, sợ không dưới trăm người.

Mỗi lần trừ sạch một tuyến, đều phải điều động bên chuyên môn đến dọn dẹp cho hết vết máu.

Tần Thái cảm thấy sợ hãi.

Cô bắt đầu tìm lý do để không đi làm, giống như đứa nhỏ không muốn đi học, giả bệnh xin nghỉ.

Bạch Hà biết, nhưng chỉ dạy dỗ Tần Thái: " Lúc có sóng to gió lớn, có thể lui bước, nhưng không được sợ hãi."

Tần Thái không hiểu chuyện này có gì khác nhau, vì cô sợ nên mới lui mà.

Sau nửa tháng, Trật Tự càn quét sạch ba tuyến Nhân Gian, Nhân Gian phản công giết vô số tra xét Trật Tự. Tần Thái đắp chăn ở nhà ngủ, chỉ phân phó đình chỉ mọi công tác của tuyến ba.

Trưa đó, bộ tra xét Trật Tự mở họp.

Chủ trì chính là Hồng Hạo Tổng bộ trưởng.

Hắn hỏi tra xét Trật Tự, tại sao Nhân Gian tồn tại cùng Trật Tự đã nhiều năm như vậy, còn không ngừng lớn mạnh.

Đáp án rất dễ nhận ra—— do Trật Tự dung túng chứ sao?

" Từ hôm nay trở đi, đã có Trật Tự,thì không có Nhân Gian." Hắn phán như vậy.

Tra xét bên dưới không nói gì, chỉ có các bị chức cao cho rằng cần thương nghị thêm. Hồng Hạo nhìn về phía Lữ Liệt Thạch cùng Bạch Hà.

Tần Thái đứng sau Bạch Hà, Lữ Dật đứng bên cạnh.

Tiên tri Đỗ Phương ngồi chính giữa, bên tay phải là Yến Trọng Hoan, Yến Tiểu Phi đứng sau hắn. Không khí cực kì ngưng đọng. Giọng nói Hồng Hạo vang dội: " Thương nghị thêm? Còn muốn thương nghị đến khi nào? Mở họp liên tục có thể khiến Nhân Gian sụp đổ được sao?"

Đường nét trên mặt hắn đầy cương nghị, thanh âm mạnh mẽ có lực. Tần Thái hiểu ra tại sao Trật Tự để hắn làm Tổng bộ trưởng. Có thể thực lực không mạnh nhất, nhưng là người dám làm nhất.



Chỉ không ngờ Bạch Cập lại có hành động như vậy, là ngoài dự đoán.

Tần Thái nghĩ rằng không có ai trả lời Hồng Hạo. Hắn nhìn Đỗ Phương, Đỗ Phương nhìn sang Yến Trọng Hoan. Yến Trọng Hoan ho nhẹ một tiếng: "Nếu Lữ trưởng lão cùng Bạch tiên sinh tán thành yêu cầu của Hồng bộ trưởng, đương nhiên tiên tri cũng tôn trọng quyết định này. Chỉ là mong Hồng bộ trưởng quý trọng nhân lực, không được thêm thương vong."

Lời này của hắn thật sự âm hiểm, dù có xảy ra chuyện, thì chỉ có Lữ Liệt Thạch cùng Bạch Hà sai. Xem ra Hồng Hạo là do Lữ Liệt Thạch tiến cử.

Nhưng Trật Tự cùng Nhân Gian đả động can qua, sao lại không có thương vong được?

Tần Thái nhìn thoáng qua Hồng Hạo, mặt hắn không có biểu cảm gì, dường như không để ý việc tiên tri cùng Yến Trọng Hoan phủi sạch sẽ trách nhiệm.

Họp xong, Tần Thái đi theo Bạch Hà ra hội trường.

" Ban đầu, tôi cho rằng ông ta chỉ là người mới nhậm chức nên nôn nóng muốn lập thành tích mà thôi." Tần Thái đột nhiên nói chuyện, Bạch Hà đưa tay dắt cô: "Hắn không như thế."

Tần Thái đưa mắt lên nhìn: "Sư phụ, cứ như vậy ông ta sẽ chết. Thậm chí còn không chết dưới tay Nhân Gian, Sư thúc không giết hắn vì căn bản không cần. Sư thúc chỉ chờ thời cơ hắn không đấu lại trận chiến lòng người, cho hắn chọn cái chết mà thôi."

" Đúng vậy." Bạch Hà thở dài, nắm tay cô ra ngoài: "Chẳng lẽ hắn còn không biết hay sao?"

Lúc này Tần Thái ngây ngẩn cả người: "Ông ta biết? Biết thì sao còn muốn làm như vậy?"

" Bởi vì.....cần có người làm như vậy."

Tử thương càng nghiêm trọng, người Trật Tự bắt đầu bất mãn.

Bạch Cập không hề có hành động gì với Hồng Hạo, hắn chỉ giết người nhà, bạn bè Hồng Hạo dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Trật Tự. Cách chết không giống nhau, nhưng hồn phách đều bị dùng bí thuật không cho rời khỏi thân thể, không sợ xác chết hư hỏng, hồn phách luôn nằm trong đó không tách ra được.

Những người sau khi mất tích không dấu vết, đều xuất hiện trước cửa bộ tra xét Trật Tự, Tần Thái từng tận mắt thấy thi thể Hồng Tuấn con trai Hồng Hạo. Mặc đồng phục trường Trung học Tam Họa, lớn lên anh tuấn rất giống cha.

Chỉ là lúc thi thể đưa đến, bộ dạng khiến người khiếp sợ.

Hồng Hạo huyết tẩy năm tuyến Nhân Gian, bắt được Vân Ca, lúc đó Tần Thái đứng bên cạnh.

Hồng Hạo luyện thi phù, từng chút từng chút tra tấn hắn tới chết, hắn khai ra địa chỉ trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả. Tần Thái nhìn biểu tình Hồng Hạo, không rõ là hắn đang nhiệt huyết hay điên cuồng.

Không còn ai dám đến gần hắn, chỉ sợ hắn nói một câu, thì sẽ chết không nhắm được mắt.

Nhưng Bạch Cập không hề giết hắn, chỉ từng ngày một giết sạch người bên cạnh Hồng Hạo.

Sau khi trợ lý Hồng Hạo chết, người đưa cơm của Trật Tự cũng không dám đến gần.

Tần Thái không tự chủ được việc chú ý đến Hồng Hạo, cô thừa nhận trận quyết đấu im lặng này khiến cô sợ hãi.

Gần tới khuya Bạch Hà có việc đi ra ngoài, Tần Thái như cún nhỏ dựa sát vào người nhưng không nói chuyện. Bạch Hà xoa đầu cô: "Không sao đâu, chỉ là đến trời đêm thôi, chúng ta luôn trải qua ngày đêm luân phiên mà."

Tần Thái rúc vào lồng ngực, Bạch Hà vỗ về: "Nghe lời, đi làm đi."



Tần Thái lắc đầu: " Thanh trừ sáu tuyến Nhân Gian, là chính nghĩa thắng tà ác sao?"

" Không biết." giọng Bạch Hà rất bình tĩnh: " Nhưng so ra thì tốt hơn."

Bên trong không ai biết, cảnh sát chiến thắng người xấu, còn bắt được hắc cảnh, liền cho là chính nghĩa thắng ác tà.

Chỉ là đôi khi thắng bại không phân chia rõ ràng như vậy, một trận thanh trừ lớn như thế, nhưng những người trong sáu tuyến kia thì biết cái gì?

Những phúc lộc thọ mệnh kia đi nơi nào? Dùng để làm gì? Phía trên Nhân Gian là ai. Muốn cái gì?

Một tổ chức khổng lồ như vậy vận hành như thế nào?

Cái gì bọn họ cũng không biết.

Người chết sẽ không sống lại, thế nhưng chỉ là sáu tuyến, Nhân Gian có thể tổ chức lại bất cứ lúc nào.

Chính nghĩa cùng tà ác chiến đấu càng lâu, người chết người bị thương càng nhiều, tổn thất càng lớn, xã hội càng xuống dốc.

" Có lẽ tôi không sợ việc ai thắng ai thua, tôi chỉ sợ kết cục của Hồng Hạo" Tần Thái dựa vào ngực Bạch Hà, thật lâu mới nói tiếp: "Tổng bộ trưởng tiếp theo, đã chọn được người chưa?"

Bạch Hà gật đầu, chạm vào trán của cô.

Tần Thái một lần nữa nhìn thấy Hồng Hạo, nhưng đã sang tuần, râu hắn dường như dài ra nhiều lắm, hai má hóp lại, người gầy tong. Trời cao thật sự hủy diệt một con người điên cuồng tới chừng nào. Có lẽ Bạch Cập đã thành công.

Tối hôm đó, lần mở họp thứ hai thương nghị chuyện phá hủy trung tâm huấn luyện của Nhân Gian, Tần Thái không chịu được mà ngủ rồi.

Lần này, cô mơ thấy một cảnh—— toàn thân Đỗ Phương như bị đất sét bám vào, chôn ở gần thượng nguồn dòng suối nhỏ.

Điều khác biệt cô nhận ra là, bức tượng ngọc tôn chủ đã không thấy nữa. Tần Thái nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng quay đầu lại thì bị tiếng của Đỗ Phương làm bừng tỉnh.

Hội nghị vẫn đang diễn ra, vậy thì giấc mộng này có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK