Mục lục
Vương Quốc Màu Xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Deyun

Tốc độ đọc phách ký ức Thông Dương Tử rất chậm, dù sao ông ta cũng là Huyền thuật sư, hẳn đã luyện hồn phách bản thân không thua gì Tần Thái. Cô chỉ có thể chia nó thành trăm mảnh nhỏ, từ từ đọc cho hết. Tránh việc cô không đấu lại được ông ta, bị kí ức thao túng hay lúc ông ta nổi điên lên chống cự.

Thông Dương Tử vẫn luôn có ý định phá khóa hồn đàn, thứ này là vật của ông ta. Nhưng hồn phách bị chia ra thành nhiều mảnh đã làm yếu đi sức mạnh.

Mấy ngày bị chôn vùi trong thứ này làm ông ta hư nhược đi rất nhiều.

Tần Thái đang bận đọc hồn phách, Đàm Tiếu cũng không ngủ theo. Hai người cùng dựa vào nhau nằm trên giường. Tần Thái đọc xong một hồn phách nhỏ, cô ngừng lại nói chuyện: "Anh ngủ trước đi, đến sáng mai còn chưa xong đâu."

Đàm Tiếu không thèm để tâm tới, nhưng anh vẫn làm hết bổn phận trợ lý: "Cô đọc lâu như vậy sẽ buồn nha, tôi bồi cô một chút."

Tần Thái đuổi anh ra khỏi phòng: "Tôi có thể không ngủ được nhưng anh thì không. Tối nay không có gì cần anh giúp cả."

Bấy giờ Đàm Tiếu mới nghe lời cô.

Xung quang dần yên tĩnh hơn làm Tần Thái cảm thấy khủng bố với thứ kí ức của Thông Dương Tử.

Chuyện A Lan và A Hồng không khác lắm với suy đoán của cô, ngày sinh của A Lan có phần đặc biệt, cô ấy là toàn âm chi nữ. Thông Dương Tử lại muốn nghiên cứu thân thể bất tử từ đây. Nhưng đã là thân thể phàm trần, làm sao có thể bất tử được.

Thông Dương Tử lợi dụng lúc cô ấy sắp lấy chồng đem lột da, bắt cô ấy đau đớn mà chết. Rồi phong bế huyệt trên thi thể cô ấy không để sinh khí thoát ra ngoài, do đó hồn phách cũng bị giam cầm.

Lột da của toàn âm chi nữ, đem đi hấp thu ánh sáng luyện thành âm khí. Thứ chuyển hóa thống khổ này Tần Thái không hiểu được nhưng cô có thể tưởng tượng. Đây không phải là thứ con người bình thường có thể chịu đựng.

Nhưng A Lan phải chịu, hơn nữa nhìn thời gian xảy ra thì chắc đã qua mấy chục năm.



Da A Lan nằm trên người chị Hồng không ngừng được tẩm bổ cùng giữ gìn bởi Thông Dương Tử, nó đã thành pháp khí cực phẩm. Chỉ là ông ta đang chờ, chờ đến ngày âm tháng âm năm âm, ông ta sẽ đánh thức A Lan.

Trả lại da cho cô ấy, khôi phục hình người.

Tần Thái chắc chắn, bởi vì tấm da đó khoác lên người Tang Cốt Nê đã giúp nó lập tức có hình dạng con người. Lúc trước cô không biết, cứ nghĩ là nhờ pháp thuật của Bạch Cập. Nhưng nếu để Bạch Cập cứu người sống dậy, chỉ một trăm vạn kia thật sự buồn cười.

Tần Thái ngày càng nghiêm túc, nếu A Lan sống lại thật, lại có thêm lớp da kia thì cô ấy sẽ thành thứ gì.

Trong đầu cô chợt lóe lên ánh sáng, chính bản thân cô lúc chết bị dây thừng ếm phép trói lại nên hồn phách không thể rời đi. Sau đó ngâm trong nước âm khí nặng, cuối cùng biến thành cương thi.

Nếu A Lan thật sự sống lại, có thể sẽ biến thành cương thi không? Hồn phách cô ấy vẫn còn đầy đủ, cho nên sẽ có trí tuệ, có thể học tập phát triển vậy thì cô ấy sẽ không khác gì cô.

Hơn nữa đã trải qua nhiều năm tẩm bổ, oán khí lắng đọng nhiều niên đại lại còn nhiều hơn so với cô. Nếu đã như vậy thì chắc chắn cô không thể khống chế được nếu cô ta thoát ra.

Tần Thái bắt đầu do dự.

Nếu cô ta lấy hình thức oan nghiệt để tồn tại, thì phải làm sao bây giờ?

Cương thi không thể chảy mồ hôi, nên cô không có cách nào thể hiện vẻ khẩn trương của mình. Cô chỉ có thể không ngừng tìm tòi ký ức của Thông Dương Tử. Nếu Thông Dương Tử có trăm phương ngàn kế chế tạo cô ta, thì hẳn sẽ có cách khống chế được, cô chỉ cần từ từ tìm kiếm cẩn thận.

Cô mất mười hai tiếng, đọc ký ức không giống như máy tính cắm đơn giản USB vào. Mỗi hồn phách chứa một dung lượng ký ức rất hữu hạn nhưng lại cực kì lộn xộn.

Đây cũng là lý do vì sao nhân loại chỉ sử dụng 5% công suất của bộ não.

Bình thường hồn phách không đủ mạnh, chỉ có thể chứa được bấy nhiêu ký ức. Thế nhưng như chất lỏng không ngừng rót vào ly, ký ức cũng hình thành không ngừng, còn rất lộn xộn. Thứ không chịu nổi đầu tiên không phải là đại não, mà là hồn phách chứa nó.

Và lúc phách nào đó bị thương tổn, thông thường con người sẽ nằm mơ, giấc mơ chắp vá những ký ức hỗn độn thành một chuỗi rối loạn. cho nên nó cũng chính là hiện tượng từ hồn phách.

Qua đó nó sẽ tự chữa trị cho mình, từ việc để thân thể nghỉ ngơi, phách sẽ từ từ sửa sang lại, hồi phục những bộ phận bị tổn thương. Nhưng nếu cố gắng thêm vào nhiều ký ức, làm phách hao tổn quá mức, dẫn đến ký ức tràn qua những phách chứa khác, thì sẽ dẫn đến việc ký ức và hiện thực mơ hồ với nhau.

Ví dụ như chủ hồn muốn khống chế hành động, nhưng tư tưởng lại tràn ngập ký ức khác. Nó sẽ bị hỗn loạn, bị quấy nhiễu, do đó sẽ không phân được bản thân bao nhiêu tuổi, đang làm gì, đang ở nơi nào, và rốt cuộc vật gì ra vật gì.

Như thường nói là....bị điên.

Hiện tại Tần Thái đang không ngừng đào sâu vào phách ký ức của Thông Dương Tử, đưa vật bên trong thành trí nhớ của cô. Cho dù hồn phách của cô dẻo dai hơn người thường nhưng cũng không chịu nổi.



Cho nên rất nhiều lần cô cảm thấy đầu óc choáng váng. Cả đầu chỉ có trí nhớ của Thông Dương Tử.

Đúng lúc đó Đàm Tiếu cầm theo một túi máu bước vào, Tần Thái dựa vào ngực anh uống sạch, trong đầu lại suy nghĩ chuyện khác. Vì sao Thiên Đạo cho con người đại não 100%, lại chỉ dùng được 5% phách ký ức?

Chuyện này như cho một cái phi cơ, nhưng chỉ cho chạy với tốc độ sên bò, thật quá lãng phí.

Cô nhắm mắt lại, Đàm Tiếu không quấy rầy thoải mái để cô dựa vào.

Tần Thái ngước mắt lên nhìn kĩ Đàm Tiếu, trong phòng không có máy sưởi nên anh mặc bên trong cái áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài chiếc áo lông ngắn, gương mặt được coi là đẹp trai.

Tần Thái thế nhưng không hề nổi sắc tâm.

Hồn và phách là một tổ hợp kỳ diệu, chúng có mối quan hệ tương hỗ lẫn nhau, và nếu nói thân thể là phần cứng máy tính, thì hồn phách chính là phần xử lý trung tâm.

Và từng mảnh nhỏ là các mạch điện tử, nếu thiếu cái nào thì sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành của cả hệ thống. Nó và phần cứng nói ra là không có quan hệ với nhau, phần này phần kia chẳng ảnh hưởng đến nhau.

Nhưng hai thứ này lại sống dựa vào nhau, quyết định giá trị của một cái máy tính.

Vì không chắc chắn nên Tần Thái không dám làm lộn xộn hồn phách Đàm Tiếu. Nói ra thì Đàm Tiếu không giống cô, hồn phách của cô được luyện tập liên tục, có được năng lực tự chữa trị rất mạnh, hơn nữa co giãn cũng dễ dàng. Cô chỉ cần xuất khiếu hoặc nằm mộng là có thể nhìn thấy bản thân đang thiếu cái gì.

Đàm Tiếu lại không giống như thế, rất yếu ớt, không chú ý sẽ để lại tổn thương không thể phục hồi.

Nhưng điều này không ngăn được sự hiếu kì của cô. Nếu máy tính có thể tiếp nhận ổ cứng từ bên ngoài để chứa thêm dữ liệu, có thể nâng cấp lên, vậy hồn phách và thân thể có được không?

Hồn phách con người, nhất định phải chia thành ba hồn bảy phách sao? Nếu ta thêm vào vài phách ký ức, vậy thì cả vũ trụ hồng hoang này đều nằm trong đầu đúng không?

=v=

Đáng tiếc chuyện này mới chỉ có thể nằm trong suy nghĩ mà thôi, với lại chuyện nhập thêm phách ký ức từ bên ngoài, chưa thể đảm bảo phách này đạt tiêu chuẩn. Nếu phách ký ức không sạch sẽ, ai có thể đảm bảo nó sẽ không đảo khách thành chủ chứ?

Hơn nữa thân thể chứa rất hạn chế hồn phách, cho nên chỉ có kết cấu ba bảy, muốn thay đổi thì phải nâng cấp thân thể vật chứa lên đúng không?!

Tần Thái không dám nghĩ tiếp, cô cảm thấy mình mà tiếp tục thì có thể thành nhà khoa học được rồi đấy.

Cô mở mắt nhìn thì thấy Đàm Tiếu đã ngủ rồi. Khí chất của anh với Sa Ưng rất khác nhau. Ở bên Sa Ưng, sẽ cảm thấy rất an toàn, anh ta là loại đàn ông cho dù trời có sập xuống đã có anh ta chống đỡ. Mà lúc ở bên Đàm Tiếu thì Tần Thái lại cảm thất ấm áp, anh có thể chăm sóc cô từng li từng tí.



Cô không ngốc, biết lí do Đàm Tiếu ở bên cô không phải là vì thích. Nhưng khi con người đứng dưới ánh nắng, sẽ nghĩ vầng mặt trời kia chiếu rọi vì mình.

Trời rất nhanh lại tối, Tần Thái vẫn chưa có biện pháp tốt hơn. Sa Ưng đến tìm cô, khó có lúc thấy anh ta nghiêm túc như vậy: "Lam Trù, tôi muốn nói cho cô một tin xấu, cô phải chuẩn bị tâm lý đi."

Tần Thái hít sâu một hơi, chuyện có thể làm Sa Ưng cảm thấy nghiêm trọng như vậy chắc chắn không đơn giản. Cô cắn răng: "Anh nói đi."

Sa Ưng nhìn cô thật sâu rồi nói: "Tối hôm trước, có phải cô đã cứu Hồng Hạo khỏi tay Bạch Cập tiên sinh?"

Trong lòng Tần Thái nhảy dựng, giọng nói còn chút bình tĩnh: "Đúng vậy."

Sa Ưng hít sâu một hơi: "Thật sự là cô!"

Tần Thái biết đây không phải chuyện tốt nên cô im lặng. Quả nhiên Sa Ưng nói tiếp: "Trật Tự đang săn lùng cô kia kìa, tuy rằng không lộ nguyên nhân. Nhưng tôi đoán rất có thể Bạch tiên sinh nói với Trật Tự chuyện cô chính là Thông Dương Tử."

Tần Thái ngẩn ra, sau đó nổi giận: "Sao ông ta có thể như vậy? Rõ ràng đã hứa với tôi giữ kín lúc tôi tẩm bổ hồn phách cho Nguyệt Hiện rồi mà!"

Sa Ưng đè bả vai cô lai, ý bảo cô giữ bình tĩnh: "Chuyện ông ta không giữ lời hứa không phải là ngày một ngày hai, hơn nữa đã lên kế hoạch về Hồng Hạo rất lâu, vốn muốn chứng mình kết cục của anh hùng, phá hủy hoàn toàn kế hoạch của Trật Tự. Thế nhưng cô lại chen chân vào. Cho dù Hồng Hạo đã thảm đến mức đó, nhưng Nhân Gian cũng mất đi cùng lúc năm tuyến. Ông ta giận chó đánh mèo với cô hoàn toàn không kì lạ."

Nhưng Tần Thái vẫn rất tức giận, còn kèm theo sự thấp thỏm. Từ ký ức của Thông Dương Tưem cô biết ông ta đã làm rất nhiều chuyện mất đạo đức. Nếu thật sự bị Trật Tự phán chính là ông ta, thì tội của cô đến trúc Nam Sơn không ghi hết được.

Mà giờ đây, sản nghiệp ông ta cô giữ, trợ lý ông ta cũng chính là trợ lý bên cạnh cô, tóm lại cô chính là giấy chùi mông. Hơn nữa Đỗ Phương cùng tay sai cô ta bên Trật Tự luôn xem cô là cái gai trong mắt, hận không thể diệt trừ tận gốc.

Làm sao đây?

Tiếp tục lang bạt bên ngoài, hay là đi tìm Bạch Hà?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK