Ý là, một số thợ săn mất hết nhân tính chuyên môn săn giết nhân loại, cướp đoạt những bí bảo và của cải của người khác, dù sao so với việc chống lại ma vật có thể nguy hiểm đến tính mạng, săn giết nhân loại là con đường phát tài an toàn hơn nhiều.
Trong bí cảnh, nhân loại không bị pháp luật ràng buộc, so với ma vật còn đáng sợ hơn.
Augustine nói ra để mọi người ý thức được sự uy hiếp mà bọn họ cần phải đối mặt, không chỉ có ma vật và hoàn cảnh, mà còn có những thợ săn từ Tiên cảnh đi lên.
Lý Tĩnh Vũ không ủng hộ lời nói này, hắn bật cười nói:
- Augustine, ngươi không cảm giác mình quá lo bò trắng răng sao? Trên đại lục, xác thực có lưu hành sự tích ‘thợ săn thợ săn’, nhưng câu nói này có ý nghĩa ban đầu là các lão thợ săn cảnh báo những thợ săn mới vào nghề, đừng dễ tin tưởng vào người xa lạ khi tiến vào bí cảnh, giống như cha mẹ không muốn con cái đi ra đường, nên biên một ít cố sự ma quỷ để dọa bọn nhóc vậy thôi. Trên thực tế, thợ săn thợ săn không phải là luật rừng trong bí cảnh, chẳng qua chỉ một ít tội phạm bí quá hóa liều thôi.
- Thành thị có trị an tốt thế nào đều có tội phạm, huống chi trong bí cảnh chẳng có cảnh sát hay giám sát nào quản cả. Các ngươi đừng quên, chúng ta không phải người bình thường, chúng ta là học sinh ưu tú nhất từ các học viện, có mấy người là người thừa kế danh môn thế gia, thậm chí còn có Thái tử và Công chúa, ngươi cảm thấy, những thợ săn kia sẽ ngốc đến nổi ra tay với chúng ta sao? Không có giặc cướp sẽ chọn Bộ quốc phòng ra tay, dù thợ săn tham lam nhất cũng không dám động thủ với chúng ta, vì sau lưng chúng ta, có ba mươi lăm học viện, mấy chục danh môn thế gia, hoàng thất Thịnh Đường Quốc và Tinh Diệu Quốc, cùng hai vị cường giả Đại Đế cảnh!
- Bình tĩnh mà nói, dù thật sự có thợ săn hoặc đoàn lính đánh thuê mất trí, chúng ta có hơn 300 người, nhân số chiếm ưu thế, có gì phải sợ?
Lời nói của Lý Tĩnh Vũ nhất thời trấn an không ít học sinh nhát gan, nhiều người nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.
Lý Tĩnh Vũ liếc Augustine một chút, trong lòng có chút đắc ý.
Khi một đoàn đội gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, ai có thể nắm quyền lên tiếng, trở thành người lãnh đạo, người đó có thể đứng ở vị trí an toàn nhất.
Theo Lý Tĩnh Vũ, trong 300 người ở đây, người có tư cách nhất trở thành lãnh đạo, chỉ có hắn, công chúa Đào Lệ Ti và Augustine tiếng tăm cao nhất.
Tính cách công chúa Đào Lệ Ti, định trước nàng sẽ không chủ động tranh đoạt vị trí lãnh đạo.
Bởi vậy, người duy nhất có thể cạnh tranh cùng hắn, chỉ có Augustine.
Lý Tĩnh Vũ vẫn còn chút bận tâm Augustine sẽ trở thành chướng ngại trong cuộc tranh giành người lãnh đạo với hắn, Augustine bất luận thực lực hay độ hot thì không cần phải bàn, đều vượt xa hắn.
Nhưng lần phát biểu này của Augustine, khiến Lý Tĩnh Vũ suýt chút nữa cười ra tiếng.
Sự uy hiếp lớn nhất là thợ săn? Luận điểm quá hoang đường, quá dễ bác bỏ.
Xem ra Augustine hữu dũng vô mưu, có sức mạnh nhưng mà không có đầu óc.
- Thái Tử điện hạ, ngươi làm ta có hơi thất vọng.
Đúng lúc này, Augustine nhàn nhạt nhìn Lý Tĩnh Vũ, lắc đầu nói:
- Ta không ngờ, ngươi là một thái tử ngây thơ đến vậy.
Vẻ mặt Lý Tĩnh Vũ nhất thời cứng lại, hắn không nghĩ rằng Augustine ngược lại giễu cợt hắn, hắn ta lấy dũng khí ở đâu?
Lý Tĩnh Vũ khóe miệng hơi co quắp một cái, trong lòng tức giận, nhưng vì muốn duy trì phong độ, vẫn khách khí hỏi:
- Không biết bản Thái tử ngây thơ chỗ nào, để cho ngươi thất vọng?
Augustine nói:
- Thái Tử điện hạ, ngươi có từng suy nghĩ qua, tại sao lối vào Tiên cảnh lại biến thành Bí cảnh?
Lý Tĩnh Vũ trầm mặc trong chốc lát, trả lời:
- Bản Thái tử cho rằng đây không phải là sự cố do người gây ra, vấn đề nằm ở bản thân Quái Vật Tiên Cảnh.
Augustine nhíu mày:
- Quái Vật Tiên Cảnh tồn tại lâu như vậy, chưa từng xuất hiện tình huống như thế, tại sao đến khi chúng ta tiến vào mới xảy ra vấn đề?
Lý Tĩnh Vũ kỳ quái hỏi:
- Số phận đã định, Quái Vật Tiên Cảnh muốn xảy ra vấn đề, thì nó xảy ra thôi, ở đâu ra lí do? Ngươi hỏi bản Thái tử, bản Thái tử hỏi ai?
- Ngây thơ.
Augustine mặt đầy thất vọng, nói:
- Thái Tử điện hạ, ngươi không nghĩ tới khả năng thứ ba à? Hay là, ngươi chỉ là khờ dại chỉ muốn trốn tránh hiện thực?
Lý Tĩnh Vũ thẹn quá hóa giận:
- Ngươi một mực nói bản Thái tử ngây thơ, bản Thái tử ngây thơ ở đâu? Ngươi cứ việc nói thẳng!
Augustine quay đầu nhìn mọi người, than nhẹ một tiếng, nói:
- Các vị, trên thực tế, tình huống rất có thể đáng sợ hơn so với tưởng tượng của các ngươi, có lẽ có người đoán được, nhưng lại trốn tránh khả năng kia mà thôi, nhưng bất luận tình huống gay go cỡ nào, chúng ta chung quy vẫn phải đối mặt với hiện thực.
- Tại sao? Lối vào Tiên cảnh biến thành lối vào Bí cảnh? Dưới cái nhìn của ta, không phải sự cố, cũng không phải Quái Vật Tiên Cảnh xảy ra vấn đề, mà là âm mưu của một tổ chức hắc ám nào đó! Chúng ta sẽ xuất hiện ở đây, là có người đã trù tính sẵn, là tổ chức hoặc một thế lực nào đó, muốn săn giết chúng ta! Bởi vì chúng ta là những học sinh ưu tú nhất của tất cả học viện trên đại lục, đến từ mỗi thế gia, đến từ hoàng thất, vì lẽ đó, ván cờ này mới có thể được bố trí to lớn như thế. Nếu như ta không đoán sai, những thợ săn kia đang ở Tiên cảnh, sắp đến bí cảnh rồi!
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, bọn học sinh vừa được vỗ về yên xuống liền hoảng loạn trở lại.
Lý Tĩnh Vũ quýnh lên, hắn ý thức được Augustine muốn tranh cướp vị trí người lãnh đạo, chỉ là hai người họ sử dụng hai phương pháp khác nhau. Hắn thì nỗ lực trấn an bọn học sinh, để bọn họ sinh ra cảm giác quy thuận, còn Augustine lại gây nên sự hoảng loạn, để bọn họ chỉ có thể ỷ lại cường giả.
- Lời ngươi nói đều là suy đoán cá nhân, không có bất kỳ chứng cớ nào!
Lý Tĩnh Vũ gấp gáp hỏi, hắn đương nhiên không thể để Augustine thực hiện âm mưu!
Augustine cười lạnh:
- Thái Tử điện hạ chẳng lẽ không biết lo trước tính sau? Nếu như sự thực đúng như ta nói, sẽ có một trận săn giết chúng ta, vậy chúng ta nếu theo như lời Thái Tử điện hạ từng nói, đi tìm lối ra hoặc đường nối giữa Bí cảnh với Tiên cảnh, nếu gặp phải những sát thủ kia, không phải tự mình đào hố chôn mình sao? Dưới cái nhìn của ta, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhưng cũng không thể tiến về phía Tiên cảnh, chúng ta cần tìm một chỗ ẩn đi, mai phục, sau đó phản kích!
Lý Tĩnh Vũ trầm giọng nói:
- Nhưng nếu như suy đoán của ngươi là sai lầm, chúng ta không đi Tiên cảnh, sẽ bỏ qua hết những linh khí Tiên cảnh trong hôm nay!
...
...
Augustine và Lý Tĩnh Vũ tranh luận, những học sinh không có chủ kiến đang nghiêm túc lắng nghe, suy nghĩ nên theo quan điểm của người nào.
Lý Tĩnh Vũ không ngừng động viên mọi người, nhưng lại không đáng tin cho lắm.
Những âm mưu Augustine đã bàn, tựa hồ rất có tầm nhìn, nhưng quan điểm của hắn làm những kẻ nhát gan chống cự theo bản năng.
Một hồi tranh cướp vị trí "Người lãnh đạo", để rồi cuối cùng chia thành hai phái, may là không có người khác gia nhập cuộc tranh luận này, nếu không thì ý nghĩ lại càng thêm phân tán.
Công chúa Đào Lệ Ti và mọi người Tinh Không học viện thì ở giữa, công chúa Đào Lệ Ti vẫn giữ yên lặng, không tham gia tranh luận, dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình.
Thẩm Phong và Đại Vũ đứng ở phía ngoài xa nhất, không coi ai ra gì, trò chuyện với nhau, đối với việc hai tên kia tranh đấu gay gắt, không quan tâm chút nào.
Khác với những tên học sinh nhát gan kia, bất kể là công chúa Đào Lệ Ti hay Thẩm Phong, đều là người có chủ kiến, Lý Tĩnh Vũ và Augustine ai trở thành người lãnh đạo, đối với bọn họ không có có ảnh hưởng, có thể quyết định bước kế tiếp đi hướng nào, chỉ có chính ý chí của bọn họ mà thôi.
Vị trí người lãnh đạo, Đào Lệ Ti không quan tâm chút nào, Thẩm Phong lại càng lười quản tới, làm một tên thường dân có thể tùy tiện thì tùy tiện, làm gì còn ước mơ trở thành một thủ lĩnh Anh Minh Thần Võ lãnh đạo mọi người đi ra khốn cảnh làm gì chứ?
Thẩm Phong chỉ quan tâm an nguy chính mình và tiểu thiên sứ, không đúng, vừa rồi thu "Phí cảm tạ" của Tiết Thịnh nữa, nên hắn nhân tiện còn phải bảo vệ an toàn cho công chúa kia.
- Haizz, phí cảm tạ này hơi ít rồi!
Thẩm Phong rất hối hận, hắn tưởng trong tiên cảnh không có nguy hiểm gì, chỉ là công tác bề ngoài, lại không nghĩ rằng bọn họ bị vây trong Bí cảnh, tựa hồ còn phải đối mặt âm mưu của thế lực nào đó mình chưa biết đến, suy nghĩ một chút, Tiết Thịnh vẫn đúng là có dự kiến từ trước.
Bảo vệ công chúa, quá cực khổ rồi, mà ông ta chỉ đưa một trăm vạn và một bộ trang bị tinh xảo làm thù lao, thiệt thòi quá!
Sàn sạt..
Thẩm Phong đột nhiên nghe thấy tiếng động sàn sạt lạ, thanh âm kia rất nhẹ, rất xa, nhưng rất chói tai, giống như có vật gì đang qua lại trong đất cát, phát ra tiếng ma sát cùng sỏi đá.
Không phải ảo giác.
Thẩm Phong vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, phát hiện âm thanh càng ngày càng gần, hắn vội vã quay đầu nhìn lại, liền thấy phía xa, trên sa mạc nổi lên một đạo cuộn sóng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng về chỗ này.
Cuộn sóng kia không cao, nhiều nhất chỉ tới đầu gối, không có gì uy hiếp, nhưng Thẩm Phong lại đột nhiên phát hiện ra, bên trong đất cát màu vàng có thể thấy được một vệt màu nâu xám, tựa hồ dưới sa mạc ẩn giấu một sinh vật gì đó, hướng tới đây với tốc độ khủng bố.
Mà hết thảy điều này, chưa tới nửa giây.
- Cẩn thận!
Đồng tử Thẩm Phong co lại, lên tiếng hô to.
Nhưng tiếng "Cẩn thận" này vẫn còn chậm một chút.
Phốc!
Sỏi đá đột nhiên như suối phun nhấc lên, một bóng đen to lớn từ dưới mặt đất nhảy ra, một nữ học sinh đứng ở biên giới, như hoa si nhìn chằm chằm Lý Thái tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị bóng đen kia kéo ra ngoài.
- A!
Nữ học sinh kia phát ra tiếng thét chói tai, nhưng nháy mắt liền im bặt.
Mọi người chỉ kịp quay đầu nhìn lại, bóng đen bỗng nhiên nhảy ra kia đã kéo nữ học sinh chui vào trong sa mạc, sỏi đá bên trong xông về phương xa với tốc độ kinh người.
Tất cả diễn biến chỉ trong nửa giây, một sinh mệnh hoạt bát cứ như vậy bị sinh vật không biết tên kéo đi rồi, đa số mọi người chưa thấy rõ bóng đen kia rốt cuộc cái gì.
Cả người Thẩm Phong rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc tại chỗ, hắn đã phát hiện bóng đen, nhưng căn bản không kịp cứu viện.
Nhưng lúc bóng đen kéo nữ sinh kia đi, hắn ngờ ngợ nhìn thấy bộ mặt của nó.
Giống như một con cá mập màu nâu xám!