• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lực lượng tinh thần ẩn chứa bên trong Thần bài đối với Thẩm Phong bây giờ mà nói thì nó quá xa xôi, nhưng câu nói lạnh như băng "Không phải hắn chết chính là ngươi chết" của thiếu nữ thì lại có cảm giác rất chân thực.

Trong lòng hắn có một dự cảm bất tường.

Nhưng thật kỳ quái, cảm giác sinh ra trước tiên của Thẩm Phong không phải là sợ hãi, cũng không phải kinh hoảng, mà là tức giận!

Lão tử rốt cuộc đã làm sai điều gì để các ngươi không tiếc tất cả muốn giết ta?

Ta chỉ muốn vô ưu vô lo làm một tên bất cần đời, một con cá mặn tự do tự tại thôi, đừng tưởng con giun xéo lắm không quằn nha!

Một khi các ngươi khiến Thẩm Phong ta mà tức giận, thì hậu quả các ngươi gánh chịu sẽ rất nghiêm trọng.

Thẩm Phong viết:

- Có phải trừ tử chiến ra thì không còn cách nào khác?

Đại Vũ thấp giọng nói:

- Tinh Thần Bài khác có phẩm chất cao hơn cũng có thể phá vỡ Vĩnh Hằng quyết đấu, nhưng tiếc là... ta không có.

Nói đến chỗ này, thiếu nữ trầm mặc lại, ý của cô bé rất đơn giản, đằng nào cưng cũng phải quyết một trận tử chiến thôi, không trốn được đâu.

Thẩm Phong hít sâu một hơi, trong lòng cuối cùng cũng hiện lên một tia may mắn, nhìn chăm chú vào cặp mắt thiếu nữ, nghiêm túc viết:

- Ngươi cho rằng ta nên làm như thế nào?

Mặc dù đã quyết tâm muốn "cắn người" nhưng Thẩm Phong cần phải suy tính kỹ càng hơn, từ các loại biểu hiện của thiếu nữ, có thể thấy nàng không phải là người bồng bột, khẳng định đã sớm nghĩ ra biện pháp, không ngại nghe trước một chút.

Quả thật Đại Vũ đã có mưu tính tuy nhiên nó có vẻ không phải là một sách lược hoàn mỹ, nàng muốn nói lại thôi:

- Xin lỗi, ở cục diện như vậy, biện pháp duy nhất mà ta nghĩ ra là... Hai đánh một! Huyết Sắc Tri Chu đi săn trên căn bản là tự mình chiến đấu, giống như lúc nãy bên người Bá tước không có hộ vệ, chúng ta giương đông kích tây, dụ thuộc hạ của hắn ta đi một nơi khác, để cho Bá tước hoàn toàn lạc đàn, sau đó hai đánh một!

Thẩm Phong:...

Xem ra cục diện thật rất căng a, ngay cả thiếu nữ có kiến thức rộng cũng chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc như thế.

Biện pháp này không phải là không thể thực hiện được, nhưng điều kiện tiên quyết là... hai đánh một có thể đánh thắng tên cao thủ Tiên Thiên đó.

Thẩm Phong do dự một chút, viết:

- Có thể hỏi một chút, cảnh giới Linh Năng của ngươi là?

Đại Vũ thấp giọng nói:

- Xích Linh Quan sơ kỳ... Ngô, ta không có bất cứ thiên phú tu luyện nào.

Đại Vũ nói xong, chủ động đem linh quan hiện hình, linh quan màu đỏ nhạt, hình dáng đơn sơ, đúng là Xích Linh Quan sơ kỳ không thể nghi ngờ.

Thẩm Phong kinh ngạc không thôi, cảnh giới của thiếu nữ còn thấp hơn so với hắn?

Thẩm Phong không nhịn được viết:

- Lúc đoán tạo, ngươi thể điều khiển đồng thời mười tám cái búa và băng tiễn người dùng khi nãy có uy lực không nhỏ, dựa vào Linh Năng lực cấp Xích Linh Quan làm sao có thể làm được?

Đại Vũ nhẹ giọng trả lời:

- Đồng thời khống chế mười tám cái búa thật ra chỉ tiêu tốn tinh thần lực, may mắn tinh thần lực của ta rất dư thừa, hơn nữa do áp lực học lớn, ta thường xuyên đồng thời nhìn năm quyển sách khác nhau, ban đầu quả thật sẽ loạn, nhưng lâu ngày, sẽ không khó khăn như vậy nữa.

Không khó khăn? Ngươi thử bị người ta tát một cái bên trái rồi lại một cái bên phải, lần lượt như thế xem đầu óc còn phân biệt nổi không?

Thẩm Phong rốt cuộc phát hiện tại sao những năm đi học mình lại cặn bã như vậy, người ta là một học thần, thi năm môn khác nhau mới thấy áp lực lớn, còn có thể đồng thời nhìn năm quyển sách, ngươi có thể làm được không?

Vừa đọc Tây Du ký, vừa xem Kim Bình Mai, cẩn thận tắc mạch máu não nhá.

Không chừng ngày nào nhắc tới Tây Du ký ngươi lại nói: "Ai, Trư Bát Giới thật không biết xấu hổ, lại cùng Tây Môn Khánh hỗn chung một chỗ, còn muốn hại chết Tôn Vũ Không." (V~)

Đại Vũ tiếp tục nói:

- Mấy cái băng tiễn kia, thật ra là ta sử dụng... Linh kỹ quyển trục.

Đại Vũ vừa nói, tay nhỏ vừa lộn một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện một quyển trục nhỏ.

Nàng chậm rãi đem quyển trục mở ra, trong bức họa vẽ đầy hoa văn, phía dưới góc phải viết "Băng tiễn đại nỏ".

Linh kỹ quyển trục, Thẩm Phong xem ra, thậm chí sốc một lần vì nó là đồ dành cho người có tiền.

Sức mạnh của quyển trục quá mạnh mẽ. Thậm chí ngay với cả một đứa ngốc, ví như tờ "Băng tiễn đại nỏ" này, chỉ cần rót vào một chút xíu linh năng lực, rồi giống như lựu đạn ném qua chỗ địch nhân.

Vì thế Thẩm Phong còn từng vọng tưởng trở thành nhà thiết kế quyển trục, trong đầu nghĩ mang theo bên người mười mấy tấm linh kỹ quyển trục, gặp phải địch nhân thì điên cuồng ném, một tấm đập không chết ngươi, vậy ta ném mười tấm.

Nhưng ngành thiết kế quyển trục được cả Linh Năng đại lục công nhận là một trong những nghề khó nhất, phải học mấy trăm loại chữ cổ tối nghĩa, khó hiểu, phải học suy luận vô cùng phức tạp, thậm chí còn phải có tế bào nghệ thuật, Thẩm Phong chỉ học được ba ngày liền tan giấc mộng.

Nhìn tổng quát toàn bộ đại lục, nghề thiết kế quyển trục là nghề khan hiếm người học nhất, cái này cũng đưa đến số lượng linh kỹ quyển trục cực kỳ ít ỏi, giá cả vô cùng đắt đỏ, căn bản là món đồ xa xỉ cho người giàu.

Nhưng coi như là thổ hào cũng chưa chắc có thể lấy được một tấm linh kỹ quyển trục chất lượng cao.

- Xin lỗi, ta chỉ có bốn mươi tấm linh kỹ quyển trục.

Đại Vũ thấp giọng nói:

- Ta không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, sớm biết thì đã làm nhiều thêm mấy tờ.

Thẩm Phong bối rối.

Chỉ có bốn mươi tấm?

Sớm biết làm nhiều thêm mấy tờ?

Thẩm Phong rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là "Lời nói đả thương người", lúc nói chuyện giọng nói cùng ánh mắt thiếu nữ đều rất bình tĩnh, không chút nào có ý khoe khoang, nhưng lời nói ra để cho người khác hận không được mua khối đậu hủ đập đầu tự vẫn.

Lúc nào ta mới có thể ưu tú như ngươi? Không, chỉ cần bằng một nửa thôi cũng đủ rồi.

Thẩm Phong cảm thấy mình hẳn phải luyện tim cho thật vững. Ở bên cạnh Đại Vũ không khéo có ngày bị nhồi máu cơ tim vì sốc mất.

- Hai mươi tấm này cho ngươi.

Bỗng nhiên Đại Vũ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai mươi tấm linh kỹ quyển trục, nâng hai tay đưa về phía Thẩm Phong.

Ánh mắt Thẩm Phong thẳng tuột, đưa hắn hai mươi tấm linh kỹ quyển trục?

Đại Vũ nhẹ giọng nói:

- Chúng ta lấy hai địch một, hơn nữa có bốn mươi tấm linh kỹ quyển trục, hẳn là sẽ có phần thắng.

Cứ như vậy, quả thật có phần thắng.

Nhưng trên mặt Thẩm Phong lại không xuất hiện vẻ vui mừng, ngược lại thì dần dần trầm mặc, thần thái khôi phục lại bình tĩnh, trong ánh mắt lóe lên một tia giãy giụa.

Hắn trầm mặc nhìn quyển trục trong tay thiếu nữ, trong lòng thở dài.

- Cảm ơn.

Thẩm Phong thu hai mươi tấm quyển trục vào nhẫn trữ vật, viết chữ:

- Quyển trục ta nhận, nhưng... Ta không thể đồng ý kế của ngươi. Hai đánh một thêm bốn mươi tấm linh kỹ quyển trục, quả thật có cơ hội chiến thắng cao thủ Tiên Thiên, nhưng cơ hội lại có thể lớn bao nhiêu? Ta có thể liều chết đánh một trận nhưng ta không thể mang ngươi đi mạo hiểm, đây là nguy hiểm tánh mạng! Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại giúp ta, nhưng ngươi vì ta đã làm quá nhiều, đã đủ rồi. Bây giờ, ta chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng rời đi thế giới này. Để ta ở lại đây chiến đấu, ta sẽ đối mặt một mình!

Thẩm Phong không phải là người nhận ân huệ mà còn kéo ân nhân xuống dưới nước, chuyện ích kỷ như vậy, hắn không làm được!

Thiếu nữ há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại đem lời nói nuốt trở vào, nàng cúi đầu xuống, rơi vào trầm mặc.

- Lúc trước ngươi có hỏi, tại sao ta biết được nhiệm vụ của Huyết Sắc Tri Chu.

Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng.

Thẩm Phong gật đầu một cái.

Thiếu nữ cúi đầu, thấp giọng nói:

- Nguyên nhân là ta cùng Huyết Sắc Tri Chu... Có thù oán.

Thẩm Phong sững sờ, vội vàng viết chữ hỏi:

- Thù gì?

Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt màu xanh ngọc như một cái ao yên ả bỗng cuốn lên sóng gió, nàng thốt ra từng câu từ băng giá.

- Thù diệt tộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK