CHƯƠNG 121: ĐỪNG SỢ, CÓ TA BẢO HỘ NÀNG
Editor: Luna Huang
Khiếp sợ không chỉ là Tào Phong, đó là đến Bạch Trân Châu cùng Bạch Lưu Ly đều là khiếp sợ.
Đại công tử của thuỷ vận đô đốc Tào An? Đại công tử của thuỷ vận đô đốc phủ đã từng trong một đêm bị diệt môn? Có người nói đêm hôm đó, thuỷ vận đô đốc phủ một hồi đột nhiên hỏa hoạn hầu như nhuộm đỏ bầu trời đêm, toàn bộ quý phủ chín mươi miệng ăn, bất kể là già yếu phụ nữ và trẻ em hay đô đốc Tào An, cũng không có một người may mắn tránh khỏi tràng hỏa hoạn kia.
Huyết án kinh thiên đã từng oanh động toàn bộ Trạch quốc, nhưng mà chính là huyết án như vậy cuối cùng thành án chưa giải quyết, đến nay chưa tra được đến tột cùng là người phương nào gây nên, sau lại có đô đốc mới nhậm chức tào vị trí của Tào An, dần dần, bách tính liền quên đi chuyện này.
Mà Tào gia đại công tử vốn nên chết ở trong hỏa hoạn Tào Phong, đúng là không có chết đồng thời còn hảo hảo mà sống?
“Bách Lý Vân Tựu, ngươi rất thông minh, ta tự nhận đánh không lại ngươi.” Tào Phong sau khi hết khiếp sợ xiết chặt cổ của Bạch Lưu Ly có thể tinh tường thấy giáng tử sắc trên mặt Bạch Lưu Ly, cười đến càng dũ phát âm lãnh dữ tợn, “Nhưng lúc này không giống ngày xưa, hôm nay dù cho ngươi thông minh hơn đi nữa, ta cũng muốn ngươi vì tám mươi chín cái nhân mạng của Tào phủ đền mạng!”
Bạch Lưu Ly như trước không sợ hãi không hoảng hốt, cũng hơi nhíu mày, có chút không thể tin Bách Lý Vân Tựu nhìn nhất phái thong dong bình tĩnh, huyết án Tào phủ năm đó là Bách Lý Vân Tựu gây nên? Nhiên trực giác lại nói cho nàng biết, không có khả năng.
Ân oán trong này, lại là vì sao mà kết?
“Tào công tử, ngươi cũng rất thông minh, chỉ là có thể ngươi có thể thông minh một đời nhưng lại hồ đồ nhất thời.” Bách Lý Vân Tựu nhìn nhãn thần dữ tợn sắp điên cuồng của Tào Phong, trong lời nói có lời khác, rồi lại không nói hết, mà là mang kiếm rời vỏ một lần nữa để trước cổ Bạch Trân Châu, thanh âm tiệm lãnh, “Tào công tử như vậy thâm mang huyết hải thâm cừu, nên rất khó thích một người, hôm nay Tào công tử có thể là thật vất vả động với một nữ nhân, lại phải trong lúc này nhìn người trong lòng hương tiêu ngọc vẫn sao?”
“Bách Lý Vân Tựu, ngươi có ý tứ gì?” Mũi kiếm của Bách Lý Vân Tựu đứng ở trước hầu của Bạch Trân Châu lóe hàn mang để tay của Tào Phong kháp cổ Bạch Lưu Ly run, không biết là nghi vấn câu trước của Bách Lý Vân Tựu hay là câu sau, Bạch Lưu Ly không hãi sợ phản tiếu.
“Bổn vương ý gì, Tào công tử thông minh như vậy, nghĩ đến nên hiểu mới đúng.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu đã trở nên lạnh.
Tay chân đều vô pháp nhúc nhích lúc này Bạch Trân Châu như bị đạp cái đuôi mèo, khiếp sợ câu sau của Bách Lý Vân Tựu cắn chặt môi dưới nhìn chằm chằm Tào Phong, thanh âm có chút run rẩy nói: “Tào Phong, nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta cái gì?”
Nàng không ngu, nàng không phải là nghe không hiểu lời của Bách Lý Vân Tựu, Tào Phong. . . Dĩ nhiên sinh tình với nàng! Buồn cười nàng tự nhận thông minh, nhưng không có nhận thấy được mấy ngày nay ở chung Tào Phong đối với nàng ám sinh tình cảm, ngày ấy Tào Phong vốn là nói trong một tháng sẽ không xuất hiện, rồi lại sắp ly khai Tố thành quay lại, không vì cái khác, chỉ vì nói cho nàng biết hành động lần này của hắn, hắn dù chưa nói rõ, nàng lại biết trong lời nói của hắn có có ý tứ.
Nếu không phải sinh tình cảm đối với nàng lưu tâm nàng, hắn thân là một sát thủ, cả người đặc thù nhiệm vụ sát thủ, lại sao đem chuyện nói cho người không quan hệ biết, nhưng nàng quá mức quan tâm chuyện của Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly, đúng là đối với tình ý đối với hắn của hắn vô phát giác.
Mà Tào Phong, thật là nhi tử của Tào An, nam tử đã từng người người tán thưởng, dĩ nhiên cam nguyện làm sát thủ không thấy được ánh sáng, có thể nghĩ cừu hận trong lòng hắn cừu hận trong lòng sâu đậm, mà người như vậy, đúng là sinh tình với nàng, cũng đúng như Bách Lý Vân Tựu nói, người như vậy một khi động tình, chỉ sợ sẽ không thể lại một lần nữa trơ mắt nhìn trơ mắt nhìn người mình quan tâm tiêu thất trước mắt mình.
Bách Lý Vân Tựu, đến tột cùng thông minh đến trình độ nào, đến nàng cũng không có nhận thấy được tâm ý của Tào Phong, hắn đoán được, nam nhân này quá nguy hiểm, Tào Phong tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Lúc này Bách Lý Vân Tựu tất nhiên là xem nàng như lợi thế, cùng Tào Phong trao đổi Bạch Lưu Ly trong tay hắn, không nói đến nàng ích kỷ nhất tâm hy vọng Bạch Lưu Ly tức khắc chết đi, dù cho giao dịch của bọn họ thực sự thành công, Tào Phong cùng nàng, cũng không nhất định có thể còn sống ly khai mãng hoang chi lâm này!
Đã như vậy, cần gì phải đi bước kỳ hiểm này, hoàn toàn so ra kém Bạch Lưu Ly trong tay hắn để Bách Lý Vân Tựu không dám khinh cử vọng động mới là lợi thế cường.
“Ta là đáp ứng ngươi, nhưng ta chưa đạp ứng qua ngươi mở to mắt nhìn ngươi chết.” Nhãn thần âm lãnh dữ tợn của Tào Phong, đang nhìn hướng Bạch Trân Châu thì nhu vào mỉm cười, để tim Bạch Trân Châu đập bỗng nhiên cứng lại.
“Thành giao, ta ngươi trao đổi vị trí.” Tào Phong đưa mắt chuyển qua nét mặt Bách Lý Vân Tựu, lạnh lùng nói xong, trong ánh mắt của khiếp sợ không thôi của Bạch Trân Châu kháp cổ của Bạch Lưu Ly chậm rãi đi đến phương hướng của Bách Lý Vân Tựu.
“Tào Phong!” Bạch Trân Châu cả kinh cả người khẽ run, rồi lại không thể động đậy, chỉ có thể nhíu chặt mi tâm trùng Tào Phong bán phẫn nộ bán đau thương quát dẹp đường.
Thế nhưng Tào Phong như là không có nghe được, cuối cùng lại đi đến trước mặt Bách Lý Vân Tựu cố sức đẩy Bạch Lưu Ly ra phía sau, cùng lúc đó cấp tốc khom lưng ôm lấy Bạch Trân Châu trên đất thật nhanh lược bộ đến phương hướng rừng rậm.
Tào Phong ôm Bạch Trân Châu xoay người nhìn Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu bên trên đoạn nhai, âm nịnh cười to lên: “Bách Lý Vân Tựu, người thông minh một đời hồ đồ nhất thời là ngươi, dù cho ngươi đổi được nữ nhân của ngươi thì như thế nào? Nơi đây nhất định là nơi táng thân của ngươi! Hôm nay dù cho ngươi chắp cánh cũng mơ tưởng bay ra khỏi cánh rừng này!”
“Tào công tử cho là như vậy sao?” Hồi âm nịnh cười to của Tào Phong chính là cười nhẹ nhàng của Bạch Lưu Ly, chỉ thấy nàng cùng Bách Lý Vân Tựu sóng vai mà đứng, không vì lời của Tào Phong hoảng loạn phẫn nộ, thái độ lạnh nhạt thong dong tựa như người đang ở hiểm cảnh không phải là nàng cùng Bách Lý Vân Tựu, “Tào công tử không ngại nhìn lòng bàn tay của mình.”
Vóc người của Bạch Lưu Ly nhỏ nhắn xinh xắn, đứng ở bên cạnh Bách Lý Vân Tựu khó khăn lắm mới cao đến vai hắn, nhiên nàng đứng ở bên người Bách Lý Vân Tựu, vẫn chưa có vẻ không phối hợp chút nào, trang phục đen như mực, tóc ngắn tóc ngắn, cùng với tiếu ý nhợt nhạt không đổi trên mặt nàng, cùng đen như mực thâm trầm trên người Bách Lý Vân Tựu cùng với mặt nạ mặt quỷ trên mặt hắn có loại hợp nhau lại càng tăng thêm độ cân xứng, như quỷ mị tới từ trong đêm khuya, cho người không dám coi thường.
Tào Phong vốn là điên cuồng hơi ngừng, cũng không phải là bởi vì lời của Bạch Lưu Ly, mà là bởi vì hai tay hắn truyền tới cảm giác cứng ngắc, có thể để hắn cụp mắt nhìn về phía lòng bàn tay mình.
Chỉ thấy lòng bàn tay của hắn, một đoàn thâm tử sắc đang ở dưới da thịt hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi tán đầu ngón tay của hắn cùng chỗ cánh tay, hắn có thể tinh tường cảm giác được những chỗ độc tố xâm đến có cảm giác cứng ngắc, hai tay của hắn, không ngờ trải qua bắt đầu có chút cứng ngắc đến có chút không nghe sai sử!
Nữ nhân kia, bao thuở hạ độc hắn?
“Tào công tử lúc này nhất định là đang suy nghĩ ta lúc nào hạ độc người đúng không?” Bạch Lưu Ly cạn tiếu xoa xoa cổ của mình, “Một khắc khi Tào công tử đụng đến đầu vai ta, nên nghĩ kỳ thực thắng không phải là ngươi.”
“Thế nào, có hay không bắt đầu giác hai tay cứng ngắc như đá? Đừng nóng vội, không quá nửa khắc ngươi sẽ thấy toàn thân cứng ngắc như đá, nếu là muốn chạy trốn có lẽ bây giờ còn kịp, bất quá liền muốn nhìn ngươi có bản lĩnh chạy thoát hay không mà thôi.” Bạch Lưu Ly nói, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu bên cạnh thân, khóe miệng khinh câu, “Ngươi cảm thấy là như thế này phải không, Vương gia?”
“Lưu Ly bướng bỉnh.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ bất đắc dĩ cười, đúng là ngoài Bạch Lưu Ly dự liệu giơ tay lên nhẹ nhàng quơ qua trên sống mũi nàng, nhất thời Bạch Lưu Ly kinh ngạc đến hồi không được thần.
Tào Phong cũng thấp thấp lạnh lùng nở nụ cười, tiếng cười lớn dần, điên cuồng dữ tợn, “Dù cho cả người ta cứng ngắc như đá thì như thế nào? Hôm nay ta muốn các ngươi phải chết, các ngươi phải chết!!”
Nhiên, ngay Tào Phong cao giọng cười to, cành lá lóe ra bạch mang trong rừng rậm lạnh như băng cắt không khí trùng điệp mà đến, rậm rạp, gấp gáp như mưa!
Là một mũi tên nhọn đầu mài sắc nhọn!
Mâu quang của Bạch Lưu Ly đột nhiên lạnh, hai tay nắm chặt tuyệt tình châm, đang muốn xuất thủ thì lại bị bàn tay dày rộng kéo cổ tay, cố sức lôi kéo nàng, nàng tức khắc ngã vào một cái ôm ấp bền chắc ấm áp.
Không tính là ôm ấp quen thuộc vừa tựa như mang theo mùi vị sơn tuyền nhàn nhạt để Bạch Lưu Ly cảm thấy an lòng, vẫn không giãy ôm ấp đột nhiên kiên trì xuất thủ này, mà là an tĩnh như vậy tựa ở trong lòng Bách Lý Vân Tựu.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu một tay ôm Bạch Lưu Ly, kéo áo khoác trên người, bọc cả người nàng dưới áo khoác của hắn, một tay tay cầm huyền băng kiếm chưa ra khỏi vỏ động tác mau mắt thường hầu như nhìn không thấy hắn xuất thủ như thế nào, thậm chí là hai chân chưa từng di động qua, liền đã thấy vô số tên rơi xuống bên người của hắn.
“Ha ha ha ——” Nhìn tên như mưa rào vây quanh Bách Lý Vân Tựu, không để ý song chưởng của mình truyền tới cảm giác cứng ngắc cảm giác cứng ngắc, ôm chặt Bạch Trân Châu, ngửa mặt lên trời cười to, “Bách Lý Vân Tựu, ngươi không có ba đầu sáu tay, ta muốn xem ngươi đến tột cùng chống đến khi nào!”
Lòng của Bạch Trân Châu thắt chặt, gần như đau, không biết là vì Bách Lý Vân Tựu đang bị vũ tiễn vây quanh, hay vì Tào Phong đã tiếp cận trạng thái điên cuồng.
Bạch Lưu Ly được áo khoác của Bách Lý Vân Tựu bọc lại, trong tầm mắt một mảnh hắc, chỉ có thể ngửi được sơn tuyền vị nhàn nhạt độc thuộc về Bách Lý Vân Tựu, gương mặt dán lồng ngực của hắn, có thể tinh tường nghe được tâm hắn bình ổn hữu lực, nhiên tim của nàng đập tim của nàng đập thẳng thắn nhanh hơn, không chỉ có là bởi vì cử động đột nhiên vô cùng thân thiết, cũng bởi vì trong bóng tối thanh âm tên bay nhanh gào thét mà qua bên tai nàng, lệnh nàng không tự chủ được giơ tay lên bắt được vạt áo trước của Bách Lý Vân Tựu.
Đây là nam nhân đầu tiên, dùng tính mạng đang bảo vệ nàng, thực sự là để kẻ khác an lòng, rồi lại khẩn trương.
(Luna: Đột nhiên thấy tội Tiêu ca ghê =.= ổng muốn tới mà bệnh sắp chết rồi)
Có lẽ là cảm thụ được vạt áo trước bị nhéo chặt, thanh âm của Bách Lý Vân Tựu luôn luôn đạm nhiên không có bao nhiêu ôn độ vang lên ở đỉnh đầu Bạch Lưu Ly, “Đừng sợ, có ta bảo vệ nàng.”
Lòng của Bạch Lưu Ly đang nhảy đột nhiên dừng, tựa hồ qua một lúc lâu, nàng mới khẽ gật đầu một cái, “Ân.”
Kỳ thực, hắn không biết, nàng khẩn trương cũng không phải là chính nàng.
“Tào công tử, ngươi có muốn tái kiến lệnh tôn một lần?” Bách Lý Vân Tựu một bên bình tĩnh ngăn tiễn cấp tốc mà đến, như là hoàn toàn không để nguy hiểm vào mắt, còn có thể lạnh nhạt nói với Tào Phong.
Tiếng cười của của lại một lần nữa hơi ngừng, chỉ thấy hắn bỗng nhiên giơ tay lên, vũ tiên tức khắc ngừng lại.
Tào Phong chăm chú nhìn Bách Lý Vân Tựu, có thể rõ ràng nhìn ra được khiếp sợ cùng run dưới đáy mắt hắn, nhưng không thấy hắn nói một câu.
“Xem ra Tào công tử là muốn gặp lệnh tôn.” Bách Lý Vân Tựu cạn tiếu, Tào Phong lại chăm chú ninh mi, lại một lần nữa bỗng nhiên giơ tay lên, ý bảo cung tiếễ thủ mai phục tại trong hai bên rừng lần thứ hai bắn cung, nhiên, cũng không bất luận cái ! gì!
Tào Phong không thể tin nhìn Bách Lý Vân Tựu, nhìn mặt nạ mặt quỷ hé ra hồng diện liêu nha, đúng là không tự chủ được lùi lại một bước.
Đúng lúc này, một mũi tên nhọn lấy tốc độ vội vàng từ phía sau Tào Phong nhanh bắn mà đến, Bách Lý Vân Tựu dưới mặt nạ hơi nheo lại, Tào Phong phát hiện đã chậm rồi!
Chỉ nghe ‘phốc xuy’ một tiếng nhẹ nhàng, tiễn xuyên thấu ngực trái của Tào Phong!
Hai chân của Tào Phong tức khắc lảo đảo, cúi đầu nhìn đia phương trái tim của mình.
“Tào Phong?” Tiễn mang theo vết máu vẩy ra đến trên gương mặt trên gương mặt, lệnh nàng kinh hô thành tiếng.
Nhiên, hai tay của Tào Phong đã cứng ngắc vẫn như cũ không chịu buông Bạch Trân Châu xuống.
“Còn không mau bắt người này?” Thanh quát chói tai của Tào công công từ phía sau Tào Phong truyền đến phi âm phi dương.
Thân thể của Tào Phong bị tiễn bắn xuyên vốn còn đứng yên đang nghe thanh âm của Tào công công thì bỗng nhiên lay động. Lung lay sắp đổ, mâu mâu mở lớn nhất, kinh hãi không ngớt.
“Tào công tử, người thông minh một đời hồ đồ nhất thời vẫn như cũ là ngươi, thay người không nên thay nhất bán mạng.” Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt quét Tào công công chính cầm trường cung trong tay từ phía sau Tào Phong bước đi tới một mắt, một lần nữa đưa mắt chuyển qua nét mặt Tào Phong, “Chuyện cho tới bây giờ, mấy chục cái nhân mạng của Tào phủ ngươi, ngươi còn cho rằng là chết vào tay ta?”
Tào Phong ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, mãn nhãn đều là đổ nát cùng thống khổ.
Chỉ thấy hắn dùng hắn dùng cắn cắn môi dưới, ôm chặt Bạch Trân Châu, nhắc tới khí lực toàn thân, nhắm hướng đông không người trong cánh rừng lao đi!
“Truy!” Tào công công trầm giọng quát một tiếng với người theo sau lưng, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu cố sức đi phía trước vung lên song chưởng, “Vây quanh loạn thần Bách Lý Vân Tựu!”
Danh Sách Chương: