CHƯƠNG 5: ANH HÙNG?
Editor: Luna Huang
Lăn qua lăn lại hồi lâu, Bạch Lưu Ly đã vô lực thét hỏi Bách Lý Vân Tựu về chuyện hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không có như thưòng lui tới gối trên cánh tay hắn, chỉ là không nói tiếng nào đưa lưng về phía hắn ngủ.
Bách Lý Vân Tựu cũng không ngại, đem chăn dịch dịch lên, đem ngực dán lên lưng của Bạch Lưu Ly, ôm nàng vào trong ngực, lúc đầu Bạch Lưu Ly hất tay hắn ra, hắn lại bắt đầu lần nữa, như vậy nhiều lần, Bạch Lưu Ly cũng lười để ý đến hắn.
“Cũng không thể để Lưu Ly nuôi ta đúng không.” Bách Lý Vân Tựu ôm Bạch Lưu Ly trong lòng thật chặt, khóe miệng giơ lên độ cung nhợt nhạt, thanh âm lại là có chút chìm, “Ta là nam nhân.”
Trong bóng tối, thân thể của Bạch Lưu Ly tựa hồ cứng một chút, xoay người lại, Bách Lý Vân Tựu cạn tiếu cúi đầu ở trên trán nàng nhẹ nhàng ấn một cái.
Nàng tự nhiên biết hắn cho tới bây giờ đều là một người tuyệt không quản nhàn sự của người khác, nàng tự nhiên cũng biết, nếu không có người cầu cứu là một phú thương bạc triệu, hắn tuyệt không một mình đến phỉ ổ tây sơn.
Bạch Lưu Ly đem mặt tựa ở trong ngực Bách Lý Vân Tựu, thanh âm có chút muộn: “Sớm biết sẽ trở nên túng quẫn như vậy, lúc đầu vì sao không đựng thêm nhiều ngân lượng ngân phiếu trong rương một chút?”
“Trong Vân vương phủ vốn cũng không có bao nhiêu tiền tài, đặt trên mã xa đã là gần một nửa tiền tài trong phủ.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ vuốt ve tóc của Bạch Lưu Ly, hắn thích tóc đen của nàng, mềm mại thuận hoạt, thấm hương thơm, như tơ lụa tốt nhất, luôn luôn có thể làm hắn yêu thích không buông tay, “Còn lại phân cho Thính Phong bốn người bọn họ rồi.”
“Không nghĩ đến đường đường Vân vương phủ cư nhiên nghèo như vậy.” Nghe lời của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly rốt cục khẽ cười, “Dĩ nhiên còn không bằng Bạch phủ.”
“Không có thói quen vơ vét của cải, có cái gì liền phân cho thuộc hạ cái đó, không nghĩ đến sẽ có một ngày sẽ vì không có ngân lượng sống mà ưu phiền.” Bách Lý Vân Tựu như trước vuốt ve tóc dài của Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly cà cà thân thể đi lên, lấy môi dán lên cái trán của Bách Lý Vân Tựu, cảm thụ nhiệt độ của người hắn, một bên thay hắn dịch đệm chăn, giọng nói nghiêm túc nói: “Mộc kiếm đâu?”
“Dính máu, ném rồi, bẩn.” Bách Lý Vân Tựu không suy tư đáp.
“Ngày sau trước lúc xuất môn báo cho ta biết một tiếng.” Mặc mặc, Bạch Lưu Ly mới thoáng hòa hoãn giọng nói.
Bách Lý Vân Tựu biết được hôm nay hắn không nói tiếng nào đi tây sơn tất để nương tử hắn lo lắng, tâm trạng ấm áp đồng thời hàm chứa cạn tiếu nói: “Ta không sao, bọn họ không thể gây thương tổn được ta.”
Bạch Lưu Ly cũng không nói gì khác, chỉ là đem lời mới rồi của bản thân lạnh lùng lập lại một lần, “Ngày sau trước lúc xuất môn báo cho ta biết một tiếng.”
“Ân, ngày sau sẽ.” Bách Lý Vân Tựu tức khắc đáp.
Bạch Lưu Ly cũng giơ tay lên ôm Bách Lý Vân Tựu, nàng đương nhiên biết không ai tổn thương được hắn, chỉ là nàng vẫn là lo lắng, lo lắng hắn thụ thương, dù cho một tia một hào thương nàng cũng lo lắng, nhưng nàng sẽ không đi tìm hắn mà chỉ là ở khách sạn bình dân chờ hắn, bởi vì nàng biết, nếu hắn chọn thời gian nàng không có ở đây ly khai, tất nhiên là không hy vọng kéo nàng vào, vậy điều nàng có thể làm, đó là chờ hắn trở về.
Bạch Lưu Ly ôm để Bách Lý Vân Tựu chỉ cảm thấy vui thích, chỉ nghe thanh âm hắn nhàn nhạt mang theo tiếu ý ôn hòa nói: “Thù ngân hai trăm lượng, mua không nổi đại trạch, trạch tử phổ thông một chút trái lại mua được, cũng đủ Lưu Ly khai y quán.”
Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, đây là nam nhân hoàn toàn không biết kiếm tiền của nàng vì nàng mà đặt mình trong nguy hiểm kiếm được ngân lượng.
“Bách Lý Vân Tựu.” Bạch Lưu Ly giơ tay lên xoa gò má của Bách Lý Vân Tựu, trong bóng tối thanh âm của nàng có chút yếu ớt, “Vì sao ngươi không hề cảm thấy thân ta nữ nhân lại muốn xuất đầu lộ diện ngồi đường xem chẩn không thích hợp?”
Sĩ nông công thương, thương nhân đúng thấp nhất, là loại thời đại phong kiến này ngoại trừ nô nhân địa bị thấp nhật, không ai sẽ buông tha thân phận nông công mà chọn làm kinh thương, huống chi là một nữ nhân.
Nàng mặc dù không thèm để ý ánh mắt người bên ngoài nhìn nàng cùng với chỉ trỏ của người bên ngoài, nhưng nàng lại không thể không thèm để ý người bên ngoài chỉ trỏ hắn, cái ý nghĩ khai y quán này, nàng bất quá là ở phế tích U Đô bắc địa cùng hắn nói qua một lần, nàng cũng biết, kiếm tiền nuôi gia đình loại chuyện tại loại thời đại này của nam nhân, do một nữ nhân một nữ nhân chen chân, tất sẽ làm cho nam nhân bị người chế nhạo, nàng không phải là không có nghĩ vậy, nàng cũng muốn lo gia sự giao cho nam nhân của nàng đi làm, mặc dù hắn chưa từng có kinh nghiệm kiếm tiền.
Kỳ thực, nàng cũng không phải không nên khai y quán ngồi đường xem chẩn không được, nàng ở ước mơ tương lai bọn họ một cách tự nhiên đem nghĩ cách giấu ở đáy lòng nói ra, kiếp trước, nàng mặc dù thân là sát thủ, vốn nên là một sát thủ lãnh huyết vô tình, đáy lòng của nàng lại bất kỳ người nào cũng không biết, thí dụ như thân tình, thí dụ như hữu tình, lại thí dụ như sự nghiệp của mình, nàng có y thuật, nàng cũng từng muốn mặc áo trắng ngồi trong phòng vì mỗi người chẩn bệnh.
Đúng vậy, làm đại phu, nàng không phải là Tu La độc y hắc đạo thượng người người đều kính nể mấy phần, đối mặt cũng không phải đại nhân vật hắc đạo thượng có mặt mũi, hôm nay nàng mới hiểu được, nàng mỗi lần đối mặt những người đó cho tới bây giờ đều là gương mặt lạnh lùng, bởi vì đáy lòng nàng, cho tới bây giờ đều hướng tới làm một người bình thường.
Những thứ này, nàng chưa hề cùng Bách Lý Vân Tựu nói qua, về chuyện của đời trước, ngoại trừ ở mãng hoang chi lâm một lần kia, nàng cũng không cùng hắn đề cập qua nữa, nàng chỉ là cùng hắn đùa giỡn nói qua nàng muốn mở y quán, hắn lại rõ ràng ghi tạc trong lòng, đến nỗi đặt chân mỗi một tòa thành trấn, việc đầu tiên hắn làm đó là cạn tiếu hỏi nàng, Lưu Ly muốn ở chỗ này khai y quán?
Tựa như, hắn biết nghĩ cách nàng giấu ở chỗ sâu nhất đáy lòng, nàng không nói qua, hắn lại biết được.
“Chỉ cần chuyện Lưu Ly thích, lại có cái gì không thích hợp?” Bách Lý Vân Tựu ngửi mùi thơm ngát trong mái tóc Bạch Lưu Ly truyền tới, chậm rãi khép lại, tay còn chậm chậm vuốt ve mái tóc của Bạch Lưu Ly, giọng nói ôn nhu, “Lưu Ly thích liền làm là được, hà tất lưu ý ánh mắt thế tục, ai nói thì không thể nữ chủ ngoại nam chủ nội?”
Thân thể của Bạch Lưu Ly trong lòng Bách Lý Vân Tựu cứng đờ, sau đó cố sức nghiêng người, áp trên người Bách Lý Vân Tựu, ngậm môi hơi mỏng lành lạnh của hắn tim đập bịch bịch cười nói: “Bách Lý Vân Tựu, đây chính là chính ngươi nói, ngày sau ta chủ ngoại ngươi chủ nội?”
Đối với trọng lượng đột nhiên áp trên người mình, Bách Lý Vân Tựu cạn tiếu kéo chăn cho Bạch Lưu Ly khẽ động mà trượt, nhanh chóng bọc lại vai lõa lồ bên ngoài của nàng, gật đầu, “Đã từng gạt qua Lưu Ly chưa?”
Bạch Lưu Ly ôm cổ của Bách Lý Vân Tựu, trong bóng tối mặc dù nhìn không thấy khuôn mặt của hắn, Bạch Lưu Ly vẫn là chuẩn xác tìm đúng môi của Bách Lý Vân Tựu, trên môi của hắn dùng sức hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “Ngốc tử, ngươi có thể nào tốt như vậy?”
Bách Lý Vân Tựu giật mình, tựa hồ vẫn chưa thể từ trong nhiệt tình chủ động của tiểu cô nương Bạch Lưu Ly này phục hồi tinh thần lại, Bạch Lưu Ly cũng đã ôm mặt của hắn dùng sức hôn, hôn hôn, nàng lại phút chốc ly khai môi bị nàng cắn đến có chút sưng…
… Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên ôm nàng nghiêng thân thể, thở gấp trở nên ồ ồ dùng cằm có râu ngắn ngủn cọ cọ cái trán của Bạch Lưu Ly, có chút bất đắc dĩ nói: “Lưu Ly không phải là mệt mỏi? Đừng làm rộn, mệt mỏi liền ngủ, bình minh không phải là còn phải tìm nhà của chúng ta sao?”
“Ta không.” Lúc này Bạch Lưu Ly lại như một cô nương hăng hái…
Nàng chỉ là hài lòng, chỉ là cảm động, rồi lại giác bản thân cái gì đều không cho được hắn, thầm nghĩ hung hăng ôm hắn, để hắn tiến trong thân thể của mình.
Bách Lý Vân Tựu sợ nàng mệt mỏi, vẫn ẩn nhẫn, Bạch Lưu Ly lại ngậm tai hắn, thanh âm ôn, “Ngốc tử, ta yêu ngươi.”
Thân thể của Bách Lý Vân Tựu chấn động, bởi vì, hắn chưa từng nghe Lưu Ly của hắn nói qua từ ‘yêu’ này, mặc dù hắn biết được bản thân trong lòng nàng chiếm địa vị không thể thay thế, hắn cảm thấy, hắn trong lòng nàng liền đã đầy đủ, cần gì phải muốn nghe nàng chính mồm nói ra mới thỏa mãn, nhiên giờ khắc này nghe được, hắn vẫn là sinh sôi chấn kinh, hắn không biết, mấy chữ này trong miệng của nàng nói ra, là tuyệt vời cỡ nào.
Bách Lý Vân Tựu cũng không khống chế mình được nữa, xoay người áp Bạch Lưu Ly dưới thân, tìm quyền chủ động về.
Lại là một lần ** kiều diễm.
Sáng sớm, Bạch Lưu Ly là trong tiếng pháo bùm bùm tỉnh lại, tiện đà tiếng đập cửa bang bang, pháo thanh mang theo tiếng đập cửa kèm theo hô kích động khó đè nén của điếm tiểu nhị tiếng vang lên, tiềng ồn ào ngập tai, Bạch Lưu Ly nghe không ra điếm tiểu nhị la hét cái gì, trái lại Bách Lý Vân Tựu xuống giường đi ra mở cửa, rồi lại không thấy điếm tiểu nhị tiền nghe thanh âm nghe thanh âm còn kích động không thôi.
Pháo thanh tựa hồ vừa vang lên vừa liền sẽ không dừng, Bạch Lưu Ly cũng khoác xiêm y đến bên cửa sổ nhìn lầu dưới một chút đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thế nhưng vừa mở cửa sổ tất cả đều là nồng nặc khói trắng, đâu thấy rõ cảnh tượng dưới lầu, nói chung vọng tưởng lại có thể đi vào giấc ngủ, Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu chỉnh tề y phục rửa mặt xong, Bạch Lưu Ly để Bách Lý Vân Tựu lấy bao phực thù ngân cùng hắn một đạo đi xuống lầu.
Hôm qua nàng ở tây nhai nhìn trúng một gian trạch tử mặt tiền, trạch tử mặc dù có chút cũ, thế nhưng đoạn đường coi như không tệ, chủ nhân của trạch tử kia rời khỏi Liễu thành, muốn bán trạch tử đi, thế nhưng người ngoại lai của Liễu thành ít, người an cư lạc nghiệp mua trạch tử tự nhiên cũng liền ít, trạch tử vô ích hồi lâu cũng không có thể bán, chủ nhân kia liền dự định đi ra ngoài, hôm qua nàng đàm được giá thuê với chủ nhân của trạch tử, không có hỏi nếu là mua trạch tử đại khái muốn bao nhiêu ngân lượng, hôm nay trên tay bọn họ có ngân lượng cùng ngốc tử đi xem, nếu là hắn cũng để ý trạch tử kia vậy liền ra giá.
Khi Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu đi xuống lầu, liền thấy vài người ngoài khách sạn bình dân trong khói trắng tựa hồ tán không ra xông vào, xông thẳng đến trước mặt bọn họ, Bách Lý Vân Tựu quanh năm tập võ theo thói quen kéo Bạch Lưu Ly ra phía sau, mấy người kia đúng là quay Bách Lý Vân Tựu “Đông” Một tiếng quỳ xuống!
“Anh hùng! Anh hùng a!” Chỉ nghe một danh đại gia râu tóc hoa râm lão lệ tung hoành dẫn đầu quỳ xuống trùng Bách Lý Vân Tựu hô một tiếng, liền dập đầu ba cái thật kêu!
“…” Bạch Lưu Ly có chút bất khả tư nghị nhìn cụ ông trước mắt, ngốc tử này đến cùng cứu mấy người?
Danh Sách Chương: