Mục lục
Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 53: ÂM MƯU TÁI SINH
Editor: Luna Huang
Vũ Thế Nhiên không muốn đối mặt nhiều với Hạ Hầu Lạc xấu xí vô cùng nhất khắc, hơi thi thủ đoạn để cho nàng lâm vào trong ngủ mê, nhiên hắn nhưng không có đem Hạ Hầu Lạc dời trên giường hẹp, chỉ mặc nàng gục xuống bàn ngủ, đó là đến nhất kiện ngoại bào cũng không phủ thêm cho nàng, chính là xem Hạ Hầu Lạc như người bị nhiễm dịch bệnh, cấp tốc ly khai phòng.
Gọi một người đến xem Hạ Hầu Lạc, tuyệt không thể để cho nàng đi ra biệt viện này một bước, cũng tạm thời không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng.
Trong đình viện, một danh người áo đen bịt mặt dáng người yểu điệu khoanh tay phía bên phải trên cây khô thấy Vũ Thế Nhiên từ trong phòng đi ra, chẳng những không chạy không né, trái lại trào phúng cười nhạt: “Thật là một nữ nhân ngu xuẩn, cư nhiên sẽ tin tưởng lời trái lương tâm như thế, quả nhiên nữ nhân rơi vào bể tình đều là ngu xuẩn, nữ nhân thích ngươi nam nhân như vậy càng ngu xuẩn.”
“Ta mong muốn, chính là nữ nhân vì ta mà trở nên ngu xuẩn như vậy.” Vũ Thế Nhiên nhìn thấy nữ tử hắc y che mặt trong đình viện chưa phát giác ra kinh ngạc chút nào, nghe nàng giễu cợt không giận phản tiếu, “Nếu không có như vậy, ta có thể nào lợi dụng Hạ Hầu Lạc thay ta trừ Bạch Lưu Ly khối đạp cước thạch kia?”

“Ngươi còn không biết xấu hổ nói việc này?” Tiếng cười lạnh của mông diện nữ tử tràn ngập miệt thị, “Chết, hôm nay lại còn sống, ngươi hôm qua không phải nói nàng sống không quá hôm nay sao, đối với ngươi nhìn nàng hôm nay còn sống được thật tốt.”
“Nàng không chỉ có sống được thật tốt, còn đi Vân vương phủ, vẫn như cũ hảo hảo mà hảo hảo mà Bạch phủ.” Vừa nói đến ba chữ Vân vương phủ, mông diện nữ tử thanh âm âm trầm băng lãnh, phảng phất nàng nói đến là cừu địch nàng hận nhất trong cuộc đời này, hận không thể thiên đao vạn quả.
“Ngươi là đang chất vấn ta, người của ta tại sao lại thất thủ sao?” Vũ Thế Nhiên chậm rãi đi vào đình viện, nhãn thần trở nên âm khặc, “Hôm nay ở Chiêm Vân tự có người giúp nàng, hơn nữa người nọ nội lực bất phàm, chỉ có một người sống trở về phục mệnh, ngươi nghĩ rằng ta không muốn để cho nàng lần thứ hai tiêu thất trên đời này?”
“Tại Tố thành, ai không hận nàng ghét nàng, sẽ có người giúp nàng?” Mông diện nữ tử hiển nhiên không tin Vũ Thế Nhiên nói.
“Bạch Trân Châu, ngươi nếu không tin ta đại khả không cần hỏi ta, ngươi nếu là mình không kịp đợi thì tự mình ra tay.” Đối với chất vấn của mông diện nữ tử, Vũ Thế Nhiên cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng, “Hôm nay ngươi, so với ta càng kỳ vọng Bạch Lưu Ly tiêu thất trên đời này.”
Vũ Thế Nhiên vừa nói vừa đi gần mông diện nữ tử, khẽ nhếch khóe miệng hàm chứa tràn đầy châm chọc, “Bởi vì có nàng ở, ngươi cái gì cũng không toán, cái gì đều không phải.”
Mông diện nữ tử nghe Vũ Thế Nhiên nói, hai tay long, sau đó kéo cái khăn đen trên mặt xuống, gương mặt đẹp đến đủ để cho mỗi nam nhân đều hơi bị thất thần, chính là Bạch Trân Châu.
“Không chỉ nói chỉ có ta đây chờ mong mà thôi, ý nghĩ trong lòng ngươi, cùng ta đại đồng tiểu dị.” Bạch Trân Châu đồng dạng châm chọc nhãn thần nhìn thẳng ánh mắt của Vũ Thế Nhiên, “Nhân quả có luân hồi, Bạch Lưu Ly có thể phủng địa vị của ngươi cho tới bây giờ, cũngc có thể đem ngươi đá vào vũng bùn, hôm nay Bạch Lưu Ly bất đồng, ta cảm thấy nàng hôm nay có thể làm được, ngươi không phải là cũng nghĩ đến tầng này, cho nên mới vội vã nếu muốn giết nàng sao?”
Bạch Trân Châu tự tự châu ngọc, đem hình tượng của Vũ Thế Nhiên đắp nặn có thể treo thật cao trong nháy mắt xé rách, lệnh Vũ Thế Nhiên hoàn toàn thu nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần lấy trang phục và đạo cụ như vậy xuất hiện ở trước mặt ta, hôm nay là chuyện gì xảy ra cho ngươi sử xuất bản lĩnh thật sự một mình lẻn vào trong phủ ta tìm ta, đây cũng không như tác phong của ngươi.”
“Cái này ngươi không cần phải xen vào, quan hệ của ta và ngươi còn chưa tới ngươi có thể làm can thiệp bất cứ chuyện gì ta làm.” Thanh âm Bạch Trân Châu lạnh lùng, “Ta tối nay đến, bất quá là muốn nói cho ngươi, Bách Lý Vân Tựu muốn thú Bạch Lưu Ly không phải là giả, mà là thật tâm muốn đem Bạch Lưu Ly thú vào cửa.”

“Làm sao thấy rõ?” Vũ Thế Nhiên hơi nhíu mày, hai ngày này hắn không phải là không có nghe nói Quỷ Vương gia thỉnh Mục gia đại thiếu gia Mục Chiểu vi bà mối đến Bạch phủ làm mối, bất quá hắn nhận thức vì chuyện này không cần để bụng, nhất Bạch Lưu Ly không có khả năng đáp ứng gả cho Bách Lý Vân Tựu, bởi vì người yêu trong lòng nàng là Vũ Thế Nhiên hắn, dù cho nàng đưa hắn mời ra môn, nhưng hắn không cho là nàng thực sự không thương sẽ không ái, hai là hôm nay Vân vương gia ở trong triều vô kiến thụ, địa vị ở trong triều không nói nổi, dù cho Bạch Lưu Ly thực sự gả cho Bách Lý Vân Tựu, không ảnh hưởng được không ảnh hưởng được thời cuộc.
Bất quá Bạch Trân Châu liệu sự luôn luôn sẽ không sai, nàng không ở trước người thi triển thân thủ của nàng ban đêm một mình lẻn vào trong phủ hắn, hôm nay nàng nếu vì việc này làm như vậy, tất việc này không thể coi thường.
“Bách Lý Vân Tựu phái người đem Bạch Việt nhận vào Vân vương phủ, hôm nay Bạch Việt ở Vân vương phủ, chờ Bạch Lưu Ly gả đến Vân vương phủ, nếu Bạch Lưu Ly không gả, hắn liền không trở về phủ.” Mỗi một chữ có liên quan Bách Lý Vân Tựu, sóng mắt của Bạch Trân Châu thì càng chìm một phần, “Ta ngươi đều biết, Bạch Lưu Ly thương Bạch Việt đến mức nào.”
“Tuy rằng địa vị của Vân vương phủ hôm nay ở trong triều xa không bằng trước, nhưng ngươi cảm thấy lấy lão Vân vương thông minh như vậy, nhi tử của hắn sẽ thực sự không hề kiến thụ? Có thể, chúng ta nhìn thấy, đều là biểu tượng.” Bạch Trân Châu mỗi chữ mỗi câu phân tích thấu triệt, “Một khi Bạch Lưu Ly gả cho Bách Lý Vân Tựu, chỉ sợ Bạch gia vĩnh không thể nào là vật trong bàn tay ta ngươi.”
Nàng có thể nào để Bạch Lưu Ly gả đến Vân vương phủ, tuyệt không thể! Nàng cũng không có thể để Bạch gia có ngày quật khởi, nàng muốn Bạch gia bị hủy, mọi người của Bạch gia bị hủy!
“Hồng tuyến này của Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly, tuyệt không thể kéo thành.” Trong con ngươi xinh đẹp của Bạch Trân Châu toát ra ngoan tuyệt.
“Ngươi đã vội vả như vậy, ngươi có biện pháp gì nhất cử lưỡng tiện sao?” Vũ Thế Nhiên nhẹ nhàng cười, anh tuấn lỗi lạc, không vội không ưu.

“Trong lòng ngươi không phải là đã có hảo biện pháp sao? Nếu không lấy tính tình của ngươi, làm sao có thể chạm Hạ Hầu Lạc một cái.” Trên mặt Bạch Trân Châu âm trầm ngoan tuyệt đang nhìn lầu các sau lưng Vũ Thế Nhiên, lại khôi phục ôn nhu, “Hy vọng phò mã gia lần này có thể nhìn thấy hiệu quả.”
Bạch Trân Châu nói xong, chỉ thấy đầu ngón chân trên mặt đất nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể phút chốc hướng sau lui, trong nháy mắt tiêu thất trong tầm mắt Vũ Thế Nhiên.
Vũ Thế Nhiên nhìn phương hướng Bạch Trân Châu biến mất, nụ cười trên mặt chợt tiêu thất.
Bạch Trân Châu nữ nhân này quá thông minh, thông minh đến gần như đáng sợ, một ngày nào đó, hắn cũng muốn nàng tiêu thất trên đời này, dù sao nàng đã biết quá nhiều chuyện của hắn.
Vũ Thế Nhiên cùng Bạch Trân Châu cũng không có chú ý tới, hỏa quang phong đăng đỉnh thất vô pháp chiếu đến đen kịt, một đôi ánh mắt lợi hại chính nhìn bọn họ, khi thấy bọn họ ly khai biệt viện mới giương cánh bay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK