Mục lục
Huynh Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc dù Hứa Du Ninh cũng không có cái chấp niệm gì quá lớn về thân thế của mình, nhưng không thể nói rằng hắn không tò mò.
 
Với lại, hắn thấy, Lý giáo sư không có ác ý với hắn, ngược lại thái độ rất cung kính.
 
Trong lòng cũng xác thực đã động tâm tư đêm ngày mai đi đến nơi hẹn với Lý giáo sư, nghe ông nói chuyện thân thế của mình rốt cuộc có ẩn tình gì.

 
Nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau Nguyên Tiêu bỗng nhiên sinh bệnh, ban đêm lại càng lên sốt, người cũng co giật. Hắn vội vàng đi mời đại phu, chăm sóc Nguyên Tiêu nên không rảnh bận tâm việc này.
 
Vốn còn muốn ngày kế tiếp lại đi tìm Lý giáo sư, nhưng không ngờ lại truyền đến tin đêm qua Lý giáo sư bị người tàn nhẫn sát hại.
 
Hắn biết Lý giáo sư thường ngày ru rú trong nhà, bình thường nhiều nhất sẽ gọi học sinh ông xem trọng đến nhà mình dạy riêng, rốt cuộc là ai, vì sao lại sát hại Lý giáo sư? Nếu đêm đó hắn cũng có mặt, phải chăng cũng sẽ khó thoát khỏi thủ đoạn hiểm độc ấy?
 
Như vậy, hung thủ kia, đến cùng là vì Lý giáo sư mà đến hay là vì hắn mà đến?
 
Nghĩ tới đây khóe môi Hứa Du Ninh không khỏi hơi cong, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ tới.
 
Bình thản an ổn đã mấy năm nay, không nghĩ tới bây giờ bắt đầu không còn yên bình được nữa.
 
Nếu chỉ là một mình hắn thì không sao, dù sao mệnh của hắn là Hứa Hưng Xương nhặt về, có thể sống những năm này cũng đã xem như may mắn, cho dù bây giờ chết đi, cũng không có gì phải tiếc nuối. Thế nhưng nếu phải liên lụy đến Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn cùng Nguyên Tiêu. . .
 

Trong lòng Hứa Du Ninh căng thẳng, hai tay đột nhiên nắm lại.
 
Đôi mắt cũng nhắm lại.
 

Hắn không thể liên lụy đến bọn người Diệp Tế Muội. Bọn họ nên có cuộc sống bình yên, không thể bởi vì hắn mà về sau cả ngày sống lo lắng đề phòng.
 
Trong lòng của hắn đã có cách đối phó chuyện này, nhưng luôn luôn không đành lòng thực hiện mà thôi.
 
Lúc này chợt nghe thấy có một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Hắn cũng không để ý tới, vẫn từ từ nhắm hai mắt nghĩ chuyện của mình.
 
Sau đó nghe được tiếng bước chân dừng lại gần hắn, lại nghe được thanh âm Tôn Nguyên Trung đang gọi hắn: "Hứa thiếu gia."
 
Bấy giờ Hứa Du Ninh mới quay đầu nhìn hắn. Còn gật đầu với hắn, kêu một tiếng: "Tôn Bộ khoái."
 
Giờ phút này hắn rõ ràng thân ở bên trong nhà giam, nhưng nhìn thần sắc thong dong bình tĩnh trên mặt hắn, làm cho người ta nhìn không ra được vẻ lo lắng hoặc là sợ hãi, Tôn Nguyên Trung cũng bội phục.
 
Trong lòng yên lặng nghĩ đến, khó trách trước kia cữu cữu nói với ta Hứa Du Ninh này tương lai chắc chắn là người có thể làm nên chuyện lớn, hiện tại xem ra, ánh mắt nhìn người của cữu cữu quả thực rất chuẩn.
 
Chí ít hắn làm bộ khoái mấy năm nay, vẫn là lần đầu tiên thấy có người ở bên trong nhà giam còn có thể giữ được bình tĩnh như thế.
 
Trong lòng Tôn Nguyên Trung càng thêm kiêng kị hắn hai phần, gọi sai dịch trong lao tới mở khóa trên cửa ra, Tôn Nguyên Trung liền nói: "Hứa thiếu gia, Tiền đại nhân vừa mới lên tiếng, ngươi vô tội nên được thả ra. Bây giờ ngươi có thể về nhà."
 
Hứa Du Ninh lại vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích.
 
Tiền Tri phủ không có khả năng êm đẹp bỗng nhiên nói hắn vô tội thả ra. Cho dù hôm qua Diệp Trăn Trăn tới thăm tù nói sẽ cho người đi tìm phu canh* đêm đó, nhưng hắn cảm thấy lấy cách làm người của Tiền Tri phủ dù Diệp Trăn Trăn thật sự tìm được phu canh đêm đó và phu canh đêm đó cũng có thể chứng thực hắn không có đi nhà Lý giáo sư ở Thành Đông, dựa theo Tiền Tri phủ lòng dạ hẹp hòi cùng tâm tư nóng lòng tìm người gánh tội thay, tất nhiên sẽ nói lời phu canh kia nói không chính xác.
 
*Phu canh: người tuần đêm điểm canh
 
Trừ phi vừa xảy ra chuyện gì, hơn nữa có lẽ còn là đại sự.
 
Bèn hỏi Tôn Nguyên Trung: "Chuyện gì xảy ra?"
 
Tôn Nguyên Trung cảm thấy cũng không có cái gì đáng giấu diếm, liền đem chuyện hôm qua Diệp Trăn Trăn khẩn cầu bọn họ tìm phu canh trực đêm trước, phu canh nguyện ý ra công đường làm chứng, nhưng bị Tiền Tri phủ bác bỏ. Sau đó có người đến báo Diệp Tinh Hoa chết rồi, Diệp Trăn Trăn lại dựa vào lí lẽ biện luận, thậm chí bức bách, Tiền Tri phủ rơi vào đường cùng đành phải hạ lệnh ra lệnh Hứa Du Ninh vô tội thả ra.
 
Hứa Du Ninh nghe vậy, trong lòng vừa cảm động, vừa khiếp sợ.
 
Cảm động là Diệp Trăn Trăn lại có thể vì hắn làm đến mức độ như vậy. Thậm chí còn nói, nếu hắn chết, nàng cảm thấy sống ở trên đời này không còn ý nghĩa gì nữa. Đây rõ ràng chính là lời thề sống chết có nhau. Khiếp sợ đó là Diệp Tinh Hoa đêm qua cũng bị giết.
 
Chẳng qua cho dù hắn đang cảm động và khiếp sợ, trong đầu cũng đang nhanh chóng nghĩ đến sự tình.
 
Diệp Tinh Hoa và hắn tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng được phụ mẫu nuôi dưỡng tại Dưỡng Sinh Đường. Người này mặc dù thích nói đùa, nhưng biết nghe lời đoán ý, học thức cũng uyên bác, Lý giáo sư còn rất thích hắn, thường hay gọi hắn tới nhà dạy riêng.
 
Hiện tại hắn lại bị sát hại. Rõ ràng hôm qua lúc Tiền Tri phủ hỏi thăm Diệp Tinh Hoa, hắn đối với chuyện Lý giáo sư bị sát hại ngay cả nửa điểm nội tình cũng không biết, có thể thấy được trước đó cũng không biết việc này.
 
Mà lại dựa theo Tôn Nguyên Trung miêu tả, người sát hại chính là người sát hại Lý giáo sư. . .
 
Trong lòng Hứa Du Ninh bỗng nhiên có một cái suy đoán to gan. Chắc hẳn hung thủ đã điều tra qua, biết Lý giáo sư và Diệp Tinh Hoa tới lui thân thiết và đã nhận nhầm Diệp Tinh Hoa thành hắn?
 
Nhất thời trong lòng của hắn cũng nói không lên là nên cảm thấy may mắn hay là tự trách áy náy.
 
Lý giáo sư và Diệp Tinh Hoa chết khẳng định có liên quan đến thân thế của hắn. Thế nhưng rất rõ ràng, nếu hiện tại hai người bọn họ chết rồi, hung thủ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
 
Nói cách khác, hắn và cả nhà hắn tạm thời đều an toàn.
 
Hứa Du Ninh nghĩ thông suốt chuyện này thì đứng lên, nói cảm ơn Tôn Nguyên Trung sau đó theo hắn ra nhanh chân ra khỏi nhà giam.
 

Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn hai người đều đứng ở bên ngoài cửa nhà giam mong mỏi và trông mong, vừa thấy hắn ra, hai người đều vội vàng chạy tới đón.
 
Hôm qua Diệp Trăn Trăn còn tới gặp qua Hứa Du Ninh, cho nên lúc này biểu hiện coi như bình tĩnh. Nhưng Diệp Tế Muội tính ra thế đã hai ngày liền không gặp Hứa Du Ninh, cũng không biết hắn hai ngày này ở trong lao thế nào, lúc này vừa thấy được hắn, vành mắt không nhịn được đỏ lên.
 
Diệp Trăn Trăn lập tức khuyên bà: "Nương, người xem, không phải ca ca vẫn tốt sao? Người đừng khóc chứ. Đi, chúng ta về nhà."
 
Diệp Tế Muội cũng vội vàng gật đầu: "Tốt, tốt, chúng ta về nhà."
 
Nói xong cầm cánh tay Hứa Du Ninh, nói cảm tạ Tôn Nguyên Trung, lại làm động tác từ biệt hắn, sau đó ba người xoay người đi về nhà.
 
Bởi vì trong lòng còn lo lắng Nguyên Tiêu, trên đường đi ba người đều đi rất nhanh. Chờ đến trong nhà, vội vàng đi chỗ Lâm thị đón Nguyên Tiêu trở về.
 
Mặc dù Nguyên Tiêu còn có chút sốt nhẹ, người cũng bủn rủn nhưng dù sao cũng tốt hơn hai ngày trước.
 
Tiểu hài nhi ngã bệnh chắc chắn không thể nào chịu ăn, cũng may Nguyên Tiêu bây giờ còn nhỏ, lấy sữa mẹ làm chính.
 
Diệp Tế Muội nghĩ đến vừa rồi cho tới trưa bà đều ra ngoài, chưa cho Nguyên Tiêu cho bú. Thế là lúc này nhanh chóng đi rửa sạch hai tay, sau đó ôm Nguyên Tiêu đi đến buồng trong, đóng cửa lại, ngồi ở trên mép giường cho nó bú.
 
Diệp Trăn Trăn thì vội vàng đi phòng bếp nấu nước nóng.
 
Nàng biết Hứa Du Ninh là người thích sạch sẽ, bên trong nhà lao không khí dơ bẩn rất nặng, ngay cả đệm rơm trên mặt đất cũng đã mốc meo, Hứa Du Ninh ở bên trong chờ đợi hai ngày, trở về làm sao không muốn tắm rửa thật tốt.
 
Liền gọi Hứa Du Ninh nghỉ một lát, chờ nàng nấu nước nóng xong sẽ gọi hắn.
 
Không ngờ Hứa Du Ninh lại đi theo nàng đến phòng bếp.
 
Trong lòng bếp đã đốt lửa, Diệp Trăn Trăn vừa nhét củi đã được bổ tốt vào trong, vừa hỏi Hứa Du Ninh: "Ca, tại sao huynh cũng tới?"
 
Đêm hôm qua suy nghĩ một chút cũng biết Hứa Du Ninh khẳng định ngủ không được ngon giấc, còn không thừa cơ hội này ngủ một lát à? Dù là chợp mắt cũng tốt.
 
Hứa Du Ninh không nói lời nào, mà đi đến trước mặt nàng, chậm rãi cúi người nhìn nàng.
 
Bởi vì lúc này Diệp Trăn Trăn ngồi trên một cái ghế trúc nhỏ, Hứa Du Ninh vóc người lại cao, cho dù hoàn toàn khom lưng xuống còn cao hơn nàng rất nhiều. Thế là cuối cùng Hứa Du Ninh dứt khoát hạ thấp thân thể, nửa quỳ một gối trước mặt nàng, như vậy mới có thể miễn cưỡng cùng Diệp Trăn Trăn nhìn thẳng.
 
Nhưng mà Diệp Trăn Trăn giật mình kêu lên.
 
Đang yên đang lành, Hứa Du Ninh nửa quỳ một gối trước mặt nàng làm cái gì?
 
Sao cảm thấy có chút giống tư thế nam nhân cầu hôn nữ nhân trong truyền thuyết vậy?
 
Nhưng Hứa Du Ninh cầu hôn nàng? Đó là chuyện không thể nào.
 
Nhưng nếu không phải, lúc này nửa quỳ ở trước mặt nàng làm cái gì?
 
Trong nháy mắt nghĩ đến hôm qua tình cảnh Hứa Du Ninh hôn trán nàng. . .
 
Diệp Trăn Trăn lập tức cảm thấy nhịp tim mình nhanh hơn, lời hỏi ra cũng không thể kìm chế mà có chút phát run.
 
"Ca, ca ca, huynh, huynh đang, đang làm cái gì vậy?"
 
Hứa Du Ninh không nói lời nào, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.
 

Có lẽ hai ngày nay bởi vì chuyện của hắn, nàng rất lo lắng, cũng ngủ không được ngon giấc, sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy, khí sắc đôi môi cũng có chút nhợt nhạt, nhìn thấy khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
 
Cả trái tim Diệp Trăn Trăn không nhịn được phát run vì ánh mắt này của hắn, suýt chút nữa muốn đưa tay đẩy mặt hắn sang một bên, để cho hắn không còn nhìn mình như vậy nữa.
 
Nhưng cũng chính là suy nghĩ trong lòng mà thôi, bởi vì nàng rất kinh sợ khi phát hiện nàng căn bản cũng không dám làm như thế.
 
Cuối cùng chỉ lặng lẽ nghiêng mặt đi, không nhìn vào đôi mắt của Hứa Du Ninh.
 
Chẳng ngờ nàng mặt vừa mới nghiêng đi một chút thì cảm thấy tay Hứa Du Ninh phủ lên gương mặt nàng, lực đạo nhẹ nhàng quay mặt nàng lại đối diện với ánh mắt của hắn.
 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Nàng thật không biết nên làm sao bây giờ, ánh mắt đành phải nhìn loạn khắp nơi, cũng không dám nhìn Hứa Du Ninh.
 
Hiển nhiên Hứa Du Ninh không hài lòng về bộ dạng này của nàng, tay phủ lên gò má nàng chuyển sang nắm lấy cằm nàng, lại còn hơi dùng một chút lực: "Nhìn ta."
 
Diệp Trăn Trăn: . . .
 
Đáy lòng đều đang phát run. Ánh mắt vẫn liếc nhìn khắp nơi, nhất định không nhìn Hứa Du Ninh.
 
Hứa Du Ninh cũng không có cách nào khác. Dùng lực nữa thì hắn không nỡ, nhưng nhìn dáng vẻ trốn tránh này của nàng. . .
 
Hắn thở dài, dứt khoát cứ để mặc nàng như vậy, chỉ hỏi: "Ta mới nghe Tôn Bộ khoái nói, lúc trước lúc muội ở công đường nói chuyện với Tiền Tri phủ, nói nếu ta chết, muội liền cảm thấy sống ở trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì?"
 
Hả?
 
Diệp Trăn Trăn ngơ ngác một hồi, sau đó cảm thấy mình dường như hiểu được một phần lý do tại sao lúc này Hứa Du Ninh lại đối xử mập mờ với nàng như vậy.
 
Chắc là hắn hiểu lầm ý tứ câu nói kia của nàng.
 
Lập tức giải thích: "Cái đó, huynh là ca ta, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì nên cùng chung hoạn nạn, cùng tiến lùi. Nếu ngộ nhỡ huynh có chuyện gì, ta chắc chắn sẽ rất khổ sở rất thương tâm. Hơn nữa ta nghĩ không chỉ là ta, nương và Nguyên Tiêu nhất định cũng sẽ như vậy."
 
Khi nàng giải thích lời này vẻ mặt đầy chân thành, thậm chí còn có thể thề vì muốn để Hứa Du Ninh có thể tin tưởng lời nàng nói. Nhưng hiển nhiên Hứa Du Ninh rất không hài lòng câu trả lời này của nàng, bàn tay nắm lấy cằm nàng cũng nhịn không được dùng chút lực, cắn răng giọng căm hận nói: "Tiểu lừa gạt."
 
Lúc này Diệp Trăn Trăn có chút tức giận.
 
Ta đây không phải đã giải thích rất rõ ràng dễ hiểu, ngươi còn muốn gì nữa chứ? Còn nói ta là tiểu lừa gạt. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng lời ta nói với Tiền Tri phủ đó là bởi vì trong lòng ta nảy sinh cái loại thích trong tình cảm nam nữ với ngươi? Chuyện đó làm sao có khả năng? !
 
Liền có chút bất mãn mở miệng nói: "Sao ta lừa huynh chứ? Ta không có lừa gạt. . ."
 
Một câu chưa hết, bỗng nhiên chỉ thấy Hứa Du Ninh nghiêng thân tới, cúi đầu hôn một cái.
 
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK