Mục lục
Huynh Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vị Tộc trưởng đương nhiệm này là nhi tử của lão tộc trưởng, hơn năm mươi tuổi mới sinh được hắn, họ Diệp, tên là Tu Văn, đủ thấy phụ thân hắn đối với hắn vô cùng tha thiết, kỳ vọng.
 
Chỉ tiếc Diệp Tu Văn là người không nên thân. Lúc còn nhỏ cho dù bị cha hắn mỗi ngày cầm sợi đằng ( sợi mây) đuổi tới học đường trong thôn đọc sách, nhiều năm qua đi ngay cả Tam Tự kinh cũng đọc không xong. Về sau đợi đến khi hai chân cha hắn giãy một cái, hắn thân là con trai độc nhất của lão tộc trưởng, đương nhiên tiếp nhận vị trí tộc trưởng này.
 

Từ đó thôn Long Đường lại không có người có thể quản đến hắn. Mà chính hắn lại ghét bỏ cùng sơn tích nước* này, một cái chỗ mua vui cũng không có. Lại thêm trong nhà có chút tiền nhàn rỗi, dứt khoát lên trên trấn mua một căn nhà, bao hết kỹ nữ, ở trên trấn ngày ngày thanh sắc khuyển mã, rất ít khi về thôn Long Đường.
 
*Nơi núi non nghèo nàn, vắng vẻ
 
Cũng là hai ngày trước tiền hắn mang đi ra ngoài đã xài hết, về nhà muốn cầm ít tiền, lúc này mới hiếm có ở nhà mấy ngày. Mà nãi nãi Hổ tử cứ tìm tới cửa, nói đến chuyện danh nghĩa ruộng đồng của nhà Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương.
 
Mặc dù Diệp Tu Văn không đến mức có thù với Hứa Hưng Xương nhưng nhìn Hứa Hưng Xương cũng không vừa mắt.
 
Bởi vì Hứa Hưng Xương từ nhỏ đã nghiêm túc đọc sách, lão tộc trưởng mỗi lần dạy dỗ Diệp Tu Văn đều sẽ nói với hắn rằng: "Ngươi nhìn Hưng Xương người ta xem, còn nhỏ hơn ngươi một tuổi đấy, đọc sách chăm chỉ cỡ nào? Ta không cầu ngươi giống như hắn, chỉ cần ngươi có thể có được một nửa tiền đồ của hắn, ta đã rất vui rồi."
 
Ý tứ này của lão Tộc trưởng, vốn là muốn dùng Hứa Hưng Xương để khích lệ con trai mình, là có ý tốt, nhưng nào nghĩ đến lời này rơi vào trong tai Diệp Tu Văn, chỉ cảm thấy ở trong lòng cha hắn hắn thua kém Hứa Hưng Xương, ám đâm đâm nên hận Hứa Hưng Xương.
 

Bởi vì nguyên do này, trong lòng Diệp Tu Văn vẫn không mấy chào đón Hứa Hưng Xương. Về sau biết Hứa Hưng Xương từ lúc thi tú tài sau đó vẫn luôn thi không đậu, chỉ có thể giống như cha hắn ở học đường trong thôn làm tiên sinh dạy học nghèo kiết xác. Lão bà cũng đã chết, lại vô tình nhặt được một nhi tử còn gãy một cái chân, trong lòng Diệp Tu Văn khỏi phải nói hả hê biết bao nhiêu.
 
Tựa như lần này, nếu nãi nãi Hổ tử nói là chuyện danh nghĩa ruộng đồng của người khác, Diệp Tu Văn kỳ thật cũng sẽ không quản. Hắn tương đối lười, ngoại trừ quan tâm đến mấy chuyện như ăn nhậu chơi bời, những cái khác chính là có thể không phí tâm ắt không thèm phí tâm. Nhưng mà ruộng đất này liên quan đến Hứa Hưng Xương, hắn lập tức hưng phấn hẳn lên.

 
Hắn thật sự muốn nhìn một chút xem cả nhà Hứa Hưng Xương ở thôn Long Đường ngay cả một phần ruộng đồng cũng không có thì sau này sẽ sống như thế nào. Tóm lại chỉ cần thấy được Hứa Hưng Xương sống không tốt, hắn liền vui vẻ.
 
Mà tốt nhất là Hứa Hưng Xương chịu không nổi cơn tức này, từ đó rời khỏi thôn Long Đường, đi ra ngoài đường ăn xin sống qua ngày hắn mới càng vui vẻ hơn.
 
Kỳ thật từ lúc lão tộc trưởng và Hứa phụ chết rồi, Diệp Tu Văn đã muốn đuổi Hứa Hưng Xương ra khỏi thôn Long Đường. Bất đắc dĩ hắn mặc dù đã là tộc trưởng, nhưng chi trưởng là thúc thúc ruột của hắn, là người có thân phận cao nhất thôn Long Đường, cũng là người đức cao vọng trọng, cùng hắn phụ thân cơ hồ cùng một cái lỗ mũi xuất khí. Nhất định không đồng ý chuyện hắn nói đuổi Hứa Hưng Xương ra khỏi thôn Long Đường, chỉ nói cái này liên quan đến thế hệ con em sau này của thôn Long Đường, lúc này Diệp Tu Văn mới bất đắc dĩ coi như không có gì.
 
Nhưng mà bây giờ hắn đúng lúc có thể mượn chuyện này, làm cho Hứa Hưng Xương ăn cục tức, bức bách hắn rời bỏ nơi này nha. Cho nên không những nói muốn thu ruộng đồng trên danh nghĩa Diệp Tế Muội, cũng muốn thu luôn ruộng đồng của Hứa Hưng Xương.
 
Nhưng đâu nghĩ đến mặc dù ngay từ đầu Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương đều đồng ý trả lại ruộng đồng trên danh nghĩa của Diệp Tế Muội cho thôn, nói rằng theo quy củ lẽ ra phải như thế, hai người bọn họ đều không có lời gì để nói, nhưng khi nói đến chuyện muốn thu luôn ruộng đồng nhà Hứa Hưng Xương, Diệp Tế Muội lập tức bùng nổ, trong lời nói có ý tứ chống đối hắn ta.
 
Bởi vì lão Tộc trưởng khi già mới sinh được Diệp Tu Văn, thân thể hắn ta lại yếu, từ nhỏ được mẫu thân yêu chiều. Sau khi trưởng thành tiếp nhận vị trí tộc trưởng, tuy nói cũng không hay quản lý công việc, nhưng tất cả mọi người đều e ngại tộc quyền trong tay hắn ta, lúc nhìn thấy hắn ta cũng đều rất cung kính.
 
Trong trấn kỹ nữ hắn ta bao kia tất nhiên khỏi phải nói. Ở phòng của hắn ta, tiêu bạc của hắn ta, chỉ thiếu điều không có coi hắn ta là Bồ Tát cúng bái, hắn ta chưa từng bị người lời lẽ chống đối như thế bao giờ.
 
Lúc này tức thì đưa tay vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn, quát Diệp Tế Muội: "Làm càn! Ngươi dám nói chuyện với ta như thế hả? Có tin ta lấy gia pháp của tổ tông ra hay không?"
 
Hắn ta là tộc trưởng, đương nhiên có thể sử dụng quyền hành của tộc trưởng, người bên ngoài cũng đều không được xen vào.
 
Lúc nhỏ Diệp Tế Muội tận mắt thấy có một nam nhân vi phạm tộc quy, bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng quỳ gối trong sân nhà lão tộc trưởng, lão tộc trưởng ra lệnh cho người dùng roi đánh. Cảnh tượng đó cho tới bây giờ bà vẫn không quên được.
 
Thế là bây giờ nghe Diệp Tu Văn nói lời này, Diệp Tế Muội không khỏi co rúm thân thể.
 
Hứa Hưng Xương ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức nghiêng người sang, để Diệp Tế Muội nép ở sau lưng mình.
 
Ông là người không nóng không lạnh, mọi thứ cũng thích dàn xếp ổn thỏa. Vừa mới Diệp Tu Văn nói muốn thu hồi ruộng và vườn rau nhà ông, Diệp Tế Muội lập tức bắt đầu nóng nảy, trong lời nói phát sinh xung đột với Diệp Tu Văn, hắn ở bên cạnh vội vàng thuyết phục Diệp Tế Muội không nên xúc động. Nhưng hiện tại, mắt thấy Diệp Tu Văn dùng tộc quyền đe dọa Diệp Tế Muội, Diệp Tế Muội cũng sợ hãi, ông lập tức đứng ra, chắn trước người Diệp Tế Muội.
 
Nhưng ông nhã nhặn đã quen, cho dù trong lòng có tức giận Diệp Tu Văn, cũng không chịu được hắn ta động một chút lại lấy tộc quyền ra đe dọa người khác. Người bị đe dọa lại là một phụ nhân. Nhưng trên mặt vẫn khách khách khí khí chắp tay với hắn ta, từ tốn nói: "Vợ ta không hiểu chuyện, tộc trưởng đừng chấp nhặt với nàng."
 
Nhưng hắn càng nhún nhường, Diệp Tu Văn dáng vẻ bệ vệ càng thêm phách lối.

 
Gào lên: "Ta là tộc trưởng, nàng ta cũng dám chống đối ta! Nếu như hôm nay ta bỏ qua cho nàng ta, như vậy về sau nếu như thôn dân thôn Long Đường cũng chống đối ta như nàng ta, ta thân làm tộc trưởng, còn có mặt mũi gì nữa? Còn quản giáo thôn dân thôn Long Đường này như thế nào nữa hả? Không được, hôm nay nhất định phải dùng tộc quy, để nàng biết thế nào là giáo huấn, về sau mới biết cung kính với ta."
 
Nãi nãi Hổ tử và nhi tử bà ta cũng đang đứng ở bên trong nhà chính. Ngoài ra còn có hai người thôn dân biết Diệp Tu Văn ở nhà hai ngày, có tranh chấp với người khác, hôm nay đặc biệt đến tìm hắn ta chủ trì công đạo, nghe Diệp Tu Văn nói xong lời này, hai người kia rụt cổ lại không dám lên tiếng.
 
Mà nãi nãi Hổ tử thì cất cao giọng: "Tộc trưởng nói lời này không sai. Tộc trưởng là ai? Tộc trưởng. Ngày thường trong thôn việc lớn việc nhỏ, chuẩn bị tế tự đều phải nhờ tộc trưởng phiền lòng, còn có thể chống đối ngài? Cái này khiến tộc trưởng về sau làm sao quản người trong thôn chúng ta chứ? ! Thể diện của Tộc trưởng không thể mất! Tế Muội a, nếu ngươi đã phạm vào tộc quy, vậy ngươi liền phải bị phạt."
 
Diệp Tu Văn thấy có người phụ họa mình, trên mặt càng thêm dương dương đắc ý. Ánh mắt nhìn qua Hứa Hưng Xương, trong ánh mắt tràn đầy kích động và khinh miệt.
 
Đánh lão bà Hứa Hưng Xương, vậy thì tương đương với đánh Hứa Hưng Xương! Hắn ta ngược lại muốn xem xem Hứa Hưng Xương hôm nay có thể làm thế nào. Cũng phải nhìn thử xem hôm nay Hứa Hưng Xương ở nơi này của hắn ta mất mặt như thế nào!
 
Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng lão bà Hứa Hưng Xương bị đánh, Hứa Hưng Xương không còn mặt mũi, hắn ta đã cảm thấy trong lòng đặc biệt kích động.
 
Hứa Hưng Xương cho dù ngày thường cho dù tính cách có tốt thế nào, nhưng lúc này trong lòng chắc chắn rất buồn bực.
 
Gương mặt bình dị gần gũi trước kia nay đã trầm xuống, ông trầm giọng hỏi nãi nãi Hổ tử và Diệp Tu Văn: "Hai người các ngươi đều nói vợ ta phạm vào tộc quy, vậy xin hỏi nàng rốt cuộc phạm vào điều nào trong tộc quy? Nếu các ngươi có thể nói ra được, vợ ta tất nhiên phải chịu phạt, ta thân là trượng phu, thay nàng nhận. Nếu không thể nói ra, tộc trưởng, nãi nãi Hổ tử, hai người các ngươi vừa rồi hùng hổ dọa người như vậy, chỉ cần xin lỗi vợ ta"
 
Hứa Hưng Xương rõ ràng rất gầy gò, nhưng lúc này Diệp Tế Muội được hắn che chở ở phía sau, nghe hắn nói ra lời khí phách như thế, chỉ cảm thấy thân ảnh của hắn ở trong mắt mình, trong lòng đều cao hơn vạn trượng.
 
Người chồng đã mất trước kia của bà, phàm là có chuyện gì sẽ đẩy bà lên trước, còn mình tránh ở sau lưng nàng không ra, đây là lần đầu tiên bà được người khác bảo vệ như vậy.
 
Lập tức cảm thấy, mặc kệ là trách phạt như thế nào, cho dù hiện tại muốn tính mạng của bà, bà cũng cam tâm tình nguyện.
 
Thế nhưng nơi nào có thể để cho Hứa Hưng Xương thay bà chịu phạt chứ? Đây là nam nhân của bà, bà phải che chở hắn thật tốt!
 
Trong lòng cũng không sợ Diệp Tu Văn, nhấc chân tiến lên một bước đứng song song bên cạnh Hứa Hưng Xương, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng Diệp Tu Văn và nãi nãi Hổ tử, lớn tiếng nói: "Nam nhân ta nói rất đúng. Triều đình này, đại thần và hoàng đế còn có lúc không thống nhất ý kiến với nhau, người ta dám nói chuyện như thường, cũng không thấy hoàng đế xử phạt người ta như thế nào, không cho phép người ta mở miệng nói chuyện. Làm sao hôm nay trong lòng ta có nghi vấn thì không thể nói? Nói ra các ngươi vậy mà nói ta phạm vào tộc quy. Đã như vậy, tộc trưởng, nãi nãi Hổ tử, hai người các ngươi nếu có thể nói được hôm nay rốt cuộc ta phạm vào điều nào trong tộc quy, vậy ta cam tâm chịu phạt. Bằng không, hai người các ngươi cũng không thể ức hiếp người như vậy."
 
Diệp Tu Văn lâm vào thế khó.
 
Mặc dù Tam tự kinh hắn ta không thuộc hết, nhưng thế nhưng năm đó lão tộc trưởng còn sống tự mình dạy hắn từng điều trong tộc quy. Hễ sai một chữ, vậy liền dùng sợi đằng hung hăng đánh lòng bàn tay một cái. Cho nên tộc quy hắn không nói đọc thuộc làu làu, nhưng chắc chắn mỗi một điều đều rất rõ ràng.
 
Mấu chốt là, trong nhiều điều tộc quy đó, xác thực không có điều nào nói rằng dùng lời nói chống đối tộc trưởng thì bị tội, càng không có ghi chép phải xử phạt như thế nào.
 
Đây cũng là bởi vì tổ tông họ Diệp hắn còn tính là tương đối sáng suốt, biết rằng cho dù là tộc trưởng cũng không phải nói mỗi một câu nói, làm mỗi một sự kiện đều đúng hết. Thời điểm lập ra tộc quy còn kêu chi trưởng và trụ thủ tới cùng thương nghị. Thậm chí còn trưng cầu ý kiến thôn dân thôn Long Đường, như thế mới có được tộc quy họ Diệp tộc ngày hôm nay.

 
Diệp Tu Văn là ai? Nếu không phải trên mặt mang lớp vỏ bọc của tộc trưởng, kỳ thật nói trắng ra là người vô dụng cũng không sai mấy. Còn là người không có trách nhiệm. Coi như hắn biết rõ mình nói sai, đã làm sai chuyện gì đó, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng nói xin lỗi với người ta.
 
Hơn nữa hắn cũng không chịu thừa nhận tự mình làm sai, nói sai.
 
Nên vẫn lớn tiếng như cũ, không thèm nói đạo lý kêu gào: "Không cần biết trong tộc quy có điều này hay không, phàm là ta vẫn là tộc trưởng thôn Long Đường này, Diệp Tế Muội nàng là thôn dân thôn Long Đường ta, như vậy nàng ta phải nghe lời ta! Ta nói nàng chống đối ta, nên phạt, thì nàng phải bị phạt!"
 
Hứa Hưng Xương nghe xong lời này bị chọc tức, sắc mặt cũng thay đổi.
 
Trước nay ông chưa từng gặp người nào không biết nói đạo lý như hắn ta!
 
Diệp Tu Văn nói xong lời này còn không tính, lại còn kêu người cầm dây thừng trói Diệp Tế Muội lại đánh. Còn la hét muốn gọi tất cả thôn dân thôn Long Đường sang đây xem Diệp Tế Muội bị phạt, để biết được chống đối hắn ta sẽ có kết cục như thế nào, xem về sau còn có ai dám chống đối hắn ta nữa.
 
Hai người đứng ở bên cạnh thấy ầm ĩ quá lớn, liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lặng lẽ đi về phía cửa. Chờ ra đến cửa sân, một người chạy về hướng nhà chi trưởng, một người khác chạy về hướng trụ thủ.
 
Nãi nãi Hổ tử chỉ cần Diệp Tế Muội đẹp mặt, ước gì Diệp Tu Văn đánh nàng. Nghe Diệp Tu Văn lên tiếng xong, lập tức đưa tay đẩy con của mình, thúc giục hắn: "Ngươi còn ngốc đứng ở chỗ này làm cái gì? Tộc trưởng đã lên tiếng, đi cầm dây thừng, cầm roi đấy, ngươi còn không mau đi lấy? Chẳng lẽ còn muốn tộc trưởng tự mình động thủ hay sao?"
 
Cha Hổ tử nhìn Diệp Tế Muội một chút, trong lòng suy cho cùng có chút không đành.
 
Chỉ là muốn ruộng và vườn rau nhà người ta mà thôi, bây giờ người ta cũng đã thông tình đạt lý nói rằng nguyện ý nhường lại cho nhà hắn, còn muốn trói người ta, đánh người ta sao? Cái này có phần quá độc ác đi?
 
Vả lại, Diệp Tế Muội nói cho cùng cũng chỉ là nữ nhân, trước mặt mọi người đem nàng trói lại đánh, như vậy bảo nàng về sau ở Long Đường thôn còn làm người như thế nào?
 
Liền do dự nói ra: "Đánh một nữ nhân, làm như vậy không tốt đâu!"
 
Bị nãi nãi Hổ tử dùng sức cấu véo một cái, mắng: "Tộc trưởng hạ lệnh, ngươi ở chỗ này có đất nói không tốt sao? Còn không mau đi lấy dây thừng và gậy gộc đến đây mau. Có được hay không, chờ lát nữa tộc trưởng và ngươi cùng nhau trói lại đánh, là tốt rồi."
 
Cha Hổ tử nghĩ một chút, cũng đành phải đi đến nơi Diệp Tu Văn chỉ lấy dây thừng và roi đến.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK