Chờ cả nhà đem mì hoành thánh gói xong thì canh gà trong nồi cũng nấu đã sôi.
Bời vì mì hoành thánh gói rất nhiều, Diệp Tế Muội đặc biệt thu lại một nửa, giữ lại làm ngày mai bữa sáng. Một nửa khác thì làm cơm tối hôm nay cho cả nhà.
Một khi mì hoành thánh được gói xong thì những việc sau đó liền rất đơn giản.
Mở nắp nồi đem tất cả mì hoành thánh đã gói kỹ thả vào trong canh gà đun sôi, lại cho một chút muối vào. Chờ mì hoành thánh nổi bồng bềnh trên mặt nước là có thể vớt lên cho vào trong bát.
Gà chính là gà mái già được nuôi trong nhà. Mặc dù lúc hầm cách thủy chỉ cho thêm vài miếng gừng, chưa cho thêm những gia vị khác vào nhưng lúc hầm canh gà ra cũng đã đặc biệt thơm, đặc biệt ngon. Màu sắc cũng đẹp mắt, là màu vàng kim óng ánh trong vắt. Còn có da mì hoành thánh mỏng tang, hành lá cắt nhỏ xanh nhạt, chỉ nhìn xem cũng đã khiến cho người ta cảm thấy thực chỉ đại động (1).
(1) thực chỉ đại động: là một thành ngữ Trung Quốc ý chỉ mô tả sự thèm thuồng khi nhìn thấy món ăn ngon hoặc là chảy nước bọt.
Diệp Trăn Trăn đem phần mì hoành thánh thuộc về mình kia (ít hơn mấy cái mì hoành thánh so với trong bát những người khác vì bây giờ Diệp Tế Muội còn chưa dám cho nàng ăn nhiều thức ăn mặn) đều ăn hết không tính, ngay cả chén canh gà cũng uống đến nỗi hướng đáy bát lên trời.
Đặt bát xuống, nàng chỉ cảm thấy cả người ấm áp lên. Chẳng những là trong dạ dày liền đến cả trong lòng cũng cảm thấy rất khoan khoái, trên người cũng có sức lực.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của Diệp Tế Muội, nàng liền mỉm cười, giọng nói ngọt ngào nói ra: "Nương, con không sao, rất khỏe."
Khỏe là cũng có thể uống thêm một bát canh gà, ăn thêm một chén mì hoành thánh nữa.
Nhưng để tránh làm cho Diệp Tế Muội lo lắng, nàng cũng không nói ra mong muốn trong lòng. Nàng chỉ đặt bát đũa xuống, nói mình đã ăn no rồi.
Nhưng thật ra ai cũng có thể nhìn ra được nàng chưa có ăn no mà còn muốn ăn thêm nữa. Nhưng mà Diệp Tế Muội không dám cho nàng ăn thêm, nửa dỗ dành nửa khuyên bảo nói rằng sáng sớm ngày mai chúng ta vẫn còn ăn mì hoành thánh đến lúc đó nương cho vào trong chén con nhiều thêm mấy cái mì hoành thánh nữa.
Diệp Trăn Trăn rất nghe lời gật đầu một cái. Lúc này Diệp Tế Muội mới yên lòng. Còn giơ tay lên sờ sờ đầu của nàng, cười nói Trăn Trăn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Vừa quay đầu, nhìn thấy trên bàn không có đồ ăn, nhớ tới sáng nay nàng mới xào một bát đậu giác muối liền đứng dậy đi tới phòng bếp lấy ra.
Mà khi nàng vừa mới rời khỏi nhà chính, Hứa Du Ninh liền ngay lập tức gắp hai cái mì hoành thánh từ chén của mình cho vào trong bát Diệp Trăn Trăn. Còn sang qua một nửa bát canh gà cho nàng.
Hứa Hưng Xương cũng gắp hai cái mì hoành thánh qua. Ba người ngầm hiểu với nhau liếc mắt nhìn nhau, sau đó Diệp Trăn Trăn không nói một lời, cầm lấy đũa cúi đầu ăn mì hoành thánh, uống canh gà.
Đến khi nàng ăn mì hoành thánh xong, uống canh gà xong, vừa buông bát đũa xuống thì Diệp Tế Muội cũng cầm lấy một đĩa đậu giác muối chua đi tới. Đặt lên trên bàn, nói Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh ăn.
Mặc dù canh gà mì hoành thánh rất thơm ăn rất ngon nhưng chỉ ăn một vị như vậy cũng sẽ cảm thấy có chút ngấy. Mà đậu giác muối chua chua, giòn giòn vừa vặn phân giải sự béo ngậy. Cả hai có thể nói là rất hòa hợp với nhau.
Ngay cả khi đã ăn xong mì hoành thánh Diệp Trăn Trăn cũng nhịn không được cầm lấy đôi đũa gắp một cọng đậu giác muối chua ăn. Sau khi ăn xong còn nói thẳng ra là ăn ngon, buổi sáng ngày mai nàng còn muốn ăn.
Diệp Tế Muội nhìn thấy tinh thần nàng tốt lên, trên mặt liền hiện ra ý cười. Khóe mắt liếc qua thì nhìn thấy Hứa Hưng Xương vẫn đang cúi đầu trầm mặc không nói lời nào chỉ ăn mì hoành thánh trong bát, không gắp đậu giác muối chua, liền hỏi: "Cha ngươi, sao ngươi không ăn đồ ăn?"
Tay Hứa Hưng Xương cầm lấy đôi đũa run lên một chút.
Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là chưa ăn no của Diệp Trăn Trăn, lại thấy Hứa Du Ninh từ trong bát của mình gắp ra hai cái mì hoành thánh cho vào bát của Diệp Trăn Trăn, hắn làm cha đau lòng nữ nhi liền không chịu được cũng từ trong bát mình gắp ra hai cái mì hoành thánh cho Diệp Trăn Trăn.
Nhưng hắn là kiểu người rất trung thực, trong lòng biết rõ Diệp Tế Muội lo lắng Diệp Trăn Trăn vừa mới khỏi bệnh, không thể ngay lập tức ăn quá nhiều thức ăn mặn dầu mỡ nhưng hắn còn ở sau lưng làm trái lá lại suy nghĩ của Diệp Tế Muội. Vì vậy lúc này hắn cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Diệp Tế Muội. Ngay cả khi Diệp Tế Muội gọi hắn ăn thức ăn hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ ừ một tiếng, cúi đầu với đũa gắp một cọng đậu giác muối cho vào trong miệng.
Thật ra Diệp Tế Muội cũng không phải là kiểu người tỉ mỉ gì nhưng bây giờ biểu hiện của Hứa Hưng Xương thật sự quá rõ ràng, trong lòng nàng liền không khỏi sinh ra nghi ngờ, ngay đến giọng nói cũng nâng cao hơn mới vừa rồi không ít.
"Cha nó, ngươi làm sao vậy? Là làm chuyện gì trái lương tâm, mới không dám nhìn ta sao?"
Trong lòng Hứa Hưng Xương khẽ run, đôi đũa cầm trong tay không có cầm chắc suýt chút nữa liền rơi xuống trên bàn.
Vội vàng ấp úng nói: "Ta, ta không có làm, làm chuyện gì trái, trái lương tâm."
Hắn nói cũng ấp a ấp úng như vậy, sao Diệp Tế Muội có thể tin đây? Thấy dáng vẻ này của hắn trong lòng lại càng sinh nghi. Dứt khoát hỏi thẳng: "Ngươi có chuyện gì giấu giếm ta, không thể nói với ta phải không? Ta khuyên ngươi bây giờ dứt khoát nói rõ cho ta biết, cũng đỡ phải chờ một lát nữa ta nổi giận truy hỏi."
Hứa Hưng Xương nghe xong, trong lòng càng thêm run rẩy lên. Suýt chút nữa không chịu nỗi liền đem chuyện vừa rồi nói hết ra.
Cũng may lúc này Hứa Du Ninh ở bên cạnh mở lời cười nói: "Nương, cha là kiểu người gì người còn không biết sao? Cha chưa bao giờ dám giấu người một chuyện gì, sao còn dám ở sau lưng người làm chuyện trái lương tâm đây? Chẳng qua là vừa rồi cha nói với con và muội muội, nói mấy ngày gần đây nương chăm sóc muội muội cực khổ rồi, muội muội sinh bệnh mấy ngày nay nhìn cũng gầy đi nhiều. Cho nên chờ đến ngày kia tuyết tan hết rồi, khí trời cũng ấm áp lên, cha muốn đi lên trấn một chuyến, cân mấy cân bánh ngọt đem về cho người và muội muội ăn. Lại lo lắng nương tiếc tiền, không đồng ý, cho nên mới không dám nói với người chuyện này."
Ánh mắt Diệp Tế Muội nhìn về phía hắn, bán tín bán nghi: "Thật sự chỉ là là chuyện này thôi sao?"
Nếu thật sự chỉ là chuyện này thế thì cần gì phải chột dạ thành bộ dạng như vậy? Rốt cuộc là Hứa Hưng Xương này thành thật đến mức nào đây?
"Thật vậy." Hứa Du Ninh vẻ mặt chân thành, giọng nói nghe cũng vô cùng chân thành, "Cũng chỉ là chuyện này."
Diệp Tế Muội suy nghĩ một chút, cũng liền tin tưởng.
Cũng không phải nàng dễ tin người, thật sự nhìn Hứa Du Ninh này chính là kiểu người rất ôn hòa, nói chuyện rất dễ làm cho người khác tin phục. Sao Diệp Tế Muội có thể nghĩ đến lúc hắn nói dối chẳng những mặt không đỏ tâm không loạn, thậm chí ngay cả trên mặt cũng có thể mang theo nụ cười hoà nhã chân thành đây?
Nhưng trong lòng Hứa Hưng Xương và Diệp Trăn Trăn đều biết rõ chuyện này là như thế nào. Lúc này hai người đều âm thầm vụng trộm liếc mắt nhìn Hứa Du Ninh một cái, trong lòng đều đang âm thầm nghĩ đến, sau này tiểu tử (ca ca) này nói lời gì cũng không thể dễ dàng tin tưởng nha.
...
Ngày hôm sau lúc ăn bữa sáng Diệp Tế Muội thật sự thực hiện lời hứa của nàng, cho thêm mấy cái mì hoành thánh vào trong bát Diệp Trăn Trăn, cũng múc cho nàng chén canh lớn tràn đầy.
Sau khi cơm nước xong, Diệp Trăn Trăn không ngừng năn nỉ cầu xin, nàng vẫn đồng ý cho Diệp Trăn Trăn đi ra bên ngoài sân nhỏ dạo chơi.
Hứa Du Ninh tự nhiên cùng đi theo
Hôm nay là một ngày nắng, mặt trời sáng loáng treo ở trên bầu trời. Nhưng gió cũng lớn, dùng bốn chữ lạnh sắc như dao này để hình dung một chút cũng không khoa trương. Thổi lên trên người phảng phất giống như muốn cắt đi hai lạng thịt.
Diệp Trăn Trăn mặc áo bông lớn dày, trong lòng ôm tiểu thủ lô, tìm chỗ khuất gió nơi có ánh mặt trời chiếu xuống cùng Hứa Du Ninh ngồi xuống sưởi ấm.
Bị bệnh mấy ngày nay, hiếm khi được cho phép ra khỏi cửa, Diệp Trăn Trăn nhìn chỗ tuyết đọng bên ngoài dưới ánh mặt trời đều đã tan chảy không sai biệt lắm, chỉ có chỗ mặt trời vẫn không chiếu tới thì vẫn còn lưu lại một ít tuyết đọng.
Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy rất đáng tiếc. Bởi vì tiết lập xuân đã qua rồi, khí trời sẽ từ từ ấm lên, đợi cho đến khi nhìn thấy tuyết rơi lần nữa đoán chừng phải chờ tới mùa đông nửa năm sau nha.
Hứa Du Ninh nhìn thấy ánh mắt nàng vẫn rơi lên đống tuyết đọng ở bóng râm góc sân kia, lại có vẻ mặt tiếc nuối liền hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhớ tới chuyện giao thừa ngày đó lúc Diệp Trăn Trăn đi ra bên ngoài nhìn tuyết rơi, vui vẻ phấn khởi nói với hắn chờ sáng mai tuyết đọng rồi muốn đắp người tuyết chơi ném tuyết cùng với hắn. Hứa Du Ninh liền lăn xe lăn đi đến góc sân.
Diệp Trăn Trăn không biết hắn muốn làm cái gì, gọi hắn một tiếng hắn cũng chỉ đáp lời nhưng hắn không có một chút ý định muốn quay trở lại. Vì vậy nàng liền dứt khoát nhấc chân đi theo qua nhìn xem.
Chỉ thấy Hứa Du Ninh khom lưng bốc một nắm tuyết lớn, ở giữa hai tay vo thành một quả cầu tròn để ở một bên. Sau đó lại bốc tiếp một nắm tuyết nữa, ở giữa hai tay vo thành một quả cầu tròn nhỏ hơn, gác lên phía trên quả cầu tròn lớn hơn một chút kia, một hình dáng thân thể người tuyết liền cơ bản xuất hiện.
Lại lấy gỗ ngay tại chỗ, nhặt một nhánh cây nhỏ bẻ gãy làm thành vài đoạn, nhấn từng cây một theo thứ tự lông mày ánh mắt cái mũi cái miệng khảm vào trong. Ngũ quan trên khuôn mặt người tuyết liền xuất hiện.
Sau đó lại nhặt hai cành cây nhỏ phù hợp cắm vào chỗ bả vai, một đôi cánh tay cũng xuất hiện.
Mặc dù cách làm đơn giản nhưng một đôi mắt nằm ngang, cái mũi dựng thẳng đứng, môi nhấp thành một đường thẳng tắp. Cái người tuyết nhỏ này vậy mà lại làm cho người ta cảm thấy mấy phần đứng đắn ngốc manh.
Hứa Du Ninh đặt người tuyết nhỏ vào lòng bàn tay, quay người lại đưa cho Diệp Trăn Trăn: "Tặng cho muội."
Diệp Trăn Trăn vừa mỉm cười vừa nhận lấy, cũng đỡ lấy nó trong lòng bàn tay của mình.
Thật ra nàng cũng không biết tại sao nàng lại mỉm cười nhưng mà chỉ nhìn qua người tuyết nhỏ bé rất đứng đắn ngốc manh này rồi lại nhìn qua Hứa Du Ninh, nàng chính là không nhịn được muốn bật cười.
Sau khi cười xong nàng còn duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc một bên mặt người tuyết nhỏ. Sau đó nghiêng đầu nhìn nhìn Hứa Du Ninh, ánh mắt đưa qua đưa lại đánh giá hắn và người tuyết nhỏ, cười đến nỗi đôi mắt đều uốn cong lên.
"Ca ca, người tuyết nhỏ này trông còn đáng yêu hơn cả ca nha."
Lời nói này của nàng là thật lòng. Hứa Du Ninh làm cho người ta cảm thấy rằng lúc cười rộ lên sẽ khiến cho người ta cảm thấy hắn rất thân thiện nhưng khi hắn không cười sẽ khiến cho người ta cảm thấy cái người này rất lạnh lẽo, khó gần. Mà một khi hắn trầm mặt xuống lại khiến cho người ta cảm thấy rất kính sợ rất ác liệt.
Những điều này thật ra đều là vì đuôi mắt giương lên sắc bén ở hai mắt hắn, có luồng thần thái không giận mà uy. Mà lúc hắn cười lên đuôi mắt sắc bén cong cong nhẹ nhàng, người bên cạnh tự nhiên sẽ không chú ý tới. Lúc trầm mặt không cười cũng sẽ tự nhiên làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo nghiêm túc.
Nhưng ở trước mặt Diệp Trăn Trăn Hứa Du Ninh chưa bao giờ bày ra một mặt sắc bén lạnh lẽo nghiêm túc của hắn. Mặc dù bây giờ nghe thấy Diệp Trăn Trăn nói lời trêu ghẹo với hắn, hắn vẫn chỉ tốt tính cười cười như cũ.
"Tặng người tuyết nhỏ cho muội dĩ nhiên là phải giống muội, sao lại giống ta."
Ngụ ý cũng chính là nói Diệp Trăn Trăn đáng yêu.
Được người khác khen đáng yêu dù sao cũng là một chuyện nên vui mừng, Diệp Trăn Trăn học theo dáng vẻ người tuyết nhỏ, vẻ mặt đứng đắn ngốc manh nói lời cảm tạ với Hứa Du Ninh.
Nhưng giả bộ được một lát nàng liền giả bộ không nổi nữa, bật cười ha ha ha lên.
Hứa Du Ninh thấy nàng vui vẻ như vậy, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy có tiếng bước chân lại gần. Cùng lúc đó nghe thấy có tiếng nói rất không có lễ độ của nam nhân ở bên ngoài bức tường sân vang lên: "Tiểu hài tử, lại đây mở cửa cho ta."
Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đều quay đầu lại nhìn ra bên ngoài.
Nói là bức tường sân nhưng thật ra cũng chính là một bức tường rào, tính quan sát sẽ lớn hơn tính sử dụng thực tế. Vì vậy Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn rất dễ dàng nhìn thấy người đứng bên ngoài bức tường sân.
Có hai người. Một người trong đó mặc một chiếc áo bông cũ màu xám, chỗ khuỷu tay cùng vạt áo trước đều đã vá mấy miếng vá. Chắc chắn cái áo bông này cũng không còn ấm áp nữa rồi, người này bị gió thổi đến nỗi còng lưng xuống, rất giống con tôm nhỏ.
Sắc mặt cũng không tốt, có thể nói là xanh xao. Có thể nhìn ra được gia cảnh tương đối khó khăn, lá gan cũng không lớn, lúc nhìn người khác ánh mắt đều có chút né tránh, không dám nhìn thẳng vào Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn.
Người này Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đều không biết nhưng người còn lại cả hai người bọn họ đều nhận ra.
Mặc một chiếc áo bông màu trầm hương mới tinh, nhìn xem loại vải không phải là lụa thì cũng chính là gấm. Khuôn mặt cháy vàng, trên môi có hai chòm râu, ánh mắt lúc nhìn người khác cũng xếch lên. Trong lòng bàn tay phải còn cầm hai quả óc chó đang không ngừng chuyển động, phát ra tiếng kêu rặc rặc rặc rặc.
Chính là người lúc trước đến tận cửa tìm Diệp Tế Muội, nói muốn mua ngôi nhà kia của Diệp Tế Muội nhưng trong lời nói rất ngạo mạn không biết điều. Cuối cùng bị Diệp Tế Muội mắng chửi tay không trở về, vẫn còn không cam tâm nói Diệp Tu Sơn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bây giờ người này tới đây làm cái gì? Còn muốn mua ngôi nhà kia của Diệp Tế Muội sao? Vậy cái người đi theo bên cạnh hắn kia là người nào?
Diệp Trăn Trăn có chút bất an liếc mắt nhìn Hứa Du Ninh.
Luôn cảm thấy bây giờ cái người Diệp Tu Sơn này lại đây không có lòng tốt gì nha. Hay là thật sự nghĩ ra cái chủ ý nghiêng ngả gì, đến tận cửa tìm Diệp Tế Muội gây phiền toái đây?
Danh Sách Chương: