Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy dù là lúc hai người thuận hòa nhất ở kiếp trước, người này cũng chưa từng ôn hòa với nàng như vậy, sau khi tim chợt loạn nhịp, trong lòng lại có chút vui mừng không kiềm chế được.
Nhưng vừa nghĩ sang hướng khác, sự vui vẻ trên mặt lại từ từ hạ xuống.
Thiên Giáo không tiện ở lại đây quá lâu, vừa sắp xếp việc ổn thỏa xong, liền muốn đưa mọi người rời đi ngay.
Số lượng ngựa không nhiều.
Nhưng Trương Già đã cơ bản đạt được tín nhiệm của Thiên Giáo, lại nói hắn đại diện cho Độ Quân Sơn Nhân, nên họ không dám chậm trễ chút nào, cũng sai người đưa ngựa cho hắn.
Khi Tiêu Định Phi đi đến đây đã cưỡi ngựa.
Lúc này liền ngồi trên con ngựa cao cao đưa tay về phía Khương Tuyết Ninh, cười nói mang ý ngả ngớn: “Lần này đi Thông Châu đường xá xa xôi, cô nương yếu đuối như vậy, hay là ta đưa nàng đi một đoạn nhé?”
Ra là mời nàng cưỡi chung một ngựa.
Khương Tuyết Ninh biết người này là một kẻ xấu xa chỉ ưa gương mặt đẹp, cộng thêm giờ phút này tâm trạng nàng đang không tốt lắm, chỉ nhìn lướt qua hắn, lười phản ứng.
Tiêu Định Phi nhướng mày: “Nàng muốn cưỡi cùng ngựa với “huynh trưởng” nàng sao?”
Khương Tuyết Ninh mệt mỏi: “Liên quan gì tới ngươi?”
Chỉ năm chữ này đã lộ ra một chút gai góc, không còn cảm giác nhu mì điềm đạm như ấn tượng mà khuôn mặt của thiếu nữ tạo ra lúc trước. Nhưng Tiêu Định Phi trời sinh đã ti tiện, càng là đóa hoa trong bụi gai, hắn càng có thêm vài phần nóng lòng muốn thử, nghe vậy không hề nản lòng chút nào, trái lại dùng ánh mắt mang vài phần trêu tức cùng dò xét nhìn về phía Trương Già đang đang dắt ngựa cách đó không xa.
Trương Già: “…”
Hắn không nói gì, chỉ cụp mắt chỉnh lại yên ngựa.
Qua một hồi lâu, mọi người sắp xuất phát, hắn mới vươn tay về phía Khương Tuyết Ninh, yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô, dường như do dự một chút, mới chậm rãi nói: “Lên ngựa.”
Tiêu Định Phi nói không sai, đường đi Thông Châu này không tính là gần, mặc dù không lâu nữa có thể đến trấn, nhưng cũng không thể có xe ngựa. Một tiểu thư khuê các như Khương Tuyết Ninh, chẳng lẽ muốn nàng phải đi bộ sao?
Cho nên tuy rất không hợp lễ nghi, cũng chỉ đành tùy cơ ứng biến.
Khương Tuyết Ninh thấy thế nhẹ nhàng cười, đưa tay qua, được Trương Già đỡ lên ngựa, ngước mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt không hề vui vẻ của Tiêu Định Phi, vì thế cố ý đáp trả bằng một ánh mắt khiêu khích.
Tiêu Định Phi dỗ dành nữ nhân từ trước đến nay đã rất quen tay, chứ đừng nói là chỉ dựa vào bề ngoài đẹp mã này đã có thể thuận lợi trôi chảy ra vào chốn ngõ liễu tường hoa, còn chưa từng gặp ai không nể mặt hắn như vậy. Nhìn lại tên Trương Già này, khuôn mặt nhạt nhẽo, không nhìn ra được chút suy nghĩ tình cảm gì, giống như phán quan thẩm người chết trong điện Diêm Vương vậy, cô nương bình thường nào lại đi thích người như vậy?
Thật sự là càng suy nghĩ càng làm cho người ta tức giận.
Hắn hơi cắn răng, chỉ hừ bằng giọng mũi, châm chọc một câu: “Hừ, huynh muội!”
Nhưng cuối cùng cũng không mỉa mai gì hơn nữa.
Tiêu Định Phi chỉ nhìn khuôn mặt nhìn như không hề dao động của Trương Già cười một tiếng, thẳng tay vung roi ngựa, cũng mặc kệ người khác thế nào, dẫn đầu phi ngựa về phía con đường núi bên ngoài miếu thờ rách nát kia.
Tất cả những người khác đều bị bỏ lại phía sau lưng hắn.
Lúc này Trương Già mới xoay người lên ngựa.
Hắn ngồi phía sau Khương Tuyết Ninh, lúc hai tay nắm yên ngựa phía trước, trông có vẻ như ôm nàng vào lòng mình một cách rất tự nhiên.
Hơi thở lạnh nhạt chỉ thuộc về hắn, liền bao quanh nàng.
Thân thể Khương Tuyết Ninh hơi khựng lại, không nhìn thấy vẻ mặt Trương Già phía sau ra sao, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay không tính là rất đẹp ở trước mặt mình. Ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, làm cho người ta không nhịn được mà suy nghĩ, chủ nhân của đôi tay này tuyệt đối không phải hạng người sống an nhàn sung sướng gì, hẳn đã chịu nhiều vất vả.
Nàng không dám tựa vào người hắn, chỉ hơi gắng sức nắm lấy mép yên ngựa phía trước.
Con ngựa đi về phía trước, theo kịp đám người.
Dãy núi vào mùa đông, có một loại yên ắng lạnh lẽo thấu xương.
Bốn phía đều là đồng không mông quạnh.
Không có tiếng chim hót, chỉ có tiếng gió gào thét bên tai, cùng tiếng vó ngựa giẫm trên tuyết và mặt đất.
Cùng Trương Già cưỡi chung một ngựa, cảm giác hoàn toàn khác với khi cưỡi cùng Yến Lâm.
Thiếu niên kia nhiệt huyết kiêu ngạo, từ nhỏ đã tập võ, chỉ tập trung chạy trên con đường dài rộng lớn của kinh thành, giống như phía trước không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản hắn, mà những gì nhanh chóng xẹt qua hai bên tầm mắt của nàng, đều là thế giới phồn hoa sầm uất.
Người sau lưng nàng lúc này lại kiềm chế thận trọng, trầm mặc ít nói, đường núi quanh co uốn lượn có nhiều chỗ gập ghềnh hiểm trở, ở trên ngựa nhìn phía xa xa không thấy chân trời, gió tuyết bao phủ lên cây cỏ xanh ngọc khiến chúng mất đi màu sắc vốn có, chỉ còn tuyết trắng. Trong gió lạnh như quất vào mặt, chỉ có cái ôm như có như không từ sau lưng vẫn truyền đến hơi ấm nhàn nhạt.
Tâm trạng của Khương Tuyết Ninh theo đó cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Trương Già phía sau lưng nàng, cũng không nhìn thấy vẻ mặt nàng, nhưng lại cảm giác được sự yên lặng bất thường của nàng.
Dáng vẻ yên lặng nhìn chăm chú phía trước, lại làm cho hắn nhớ tới tình hình cùng thần thái đêm sinh nhật nàng kiếp trước, vì thế rốt cục nhớ tới những tin đồn lan truyền trong kinh kiếp trước có liên quan đến thân thế của nàng.
Nàng vốn là đích nữ của Khương Bá Du và phu nhân Mạnh thị, nhưng ngày vừa mới sinh ra, đã bị thiếp thất có thù với Mạnh thị trong hậu trạch âm thầm hoán đổi với nữ nhi của mình. Trời xui đất khiến, nàng cùng thiếp thất kia bị trục xuất đến điền trang, được bà ta nuôi dưỡng mười bốn năm khổ sở gian nan mới trở về kinh thành.
Nhiều người nói, tính tình xảo quyệt bén nhọn của nàng không hợp với khuê tú, chính là do tiện thiếp kia dạy hư.
Vốn dĩ việc này là không có bao nhiêu người biết.
Ngay cả Khương phủ cũng nói với bên ngoài rằng nàng chỉ có mệnh cách không tốt, nhất định phải nuôi dưỡng ở bên ngoài mười bốn năm mới có thể tiêu tai. Nhưng không ngờ, sau khi nàng trở thành hoàng hậu, đủ loại tin đồn và bịa đặt liên quan đến thân thế của nàng, không biết bằng cách nào lại lan truyền nhanh chóng, bay khắp kinh thành truyền đến đường lớn ngõ nhỏ.
Như vậy, mỗi khi sinh nhật đến, Khương Tuyết Ninh sẽ nhớ tới cái gì chứ?
So với nam tử trưởng thành, nữ tử dù sao vẫn bé nhỏ gầy yếu hơn.
Cho dù là ngồi trước người hắn, đầu cũng chỉ miễn cưỡng chạm được đến cằm của hắn, cổ mềm mại lộ ra một đoạn ngắn, da thịt trắng như tuyết, nhưng giữa rừng núi hoang dã này lại làm cho người ta có cảm giác cực kỳ yếu ớt.
Trương Già bỗng cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó gõ một cái.
Có cảm giác đau đớn âm thầm.
Có một thoáng chốc, hắn rất muốn gạt đi hết thảy để ôm nàng vào lòng, nhưng mặc cho vó ngựa bước về phía trước qua vũng bùn lầy lội, hắn cũng không có động tác gì, chỉ dùng ống tay áo rộng thùng thình của mình, lặng lẽ ngăn những cơn gió lạnh phía trước nàng.
Thông Châu cách kinh thành không quá năm mươi dặm, nếu có ngựa tốt, chỉ hơn nửa canh giờ cũng đến rồi.
Nhưng bây giờ, đám người này không phải ai cũng có ngựa, hơn nữa bên trong còn có không ít tội phạm án cũ trốn thoát, ngay cả xiêm y sạch sẽ cũng chưa thể thay, không dám dùng tốc độ nhanh nhất mà nghênh ngang vào thành.
Người của Thiên Giáo hiển nhiên cũng cân nhắc đến điểm này.
Trên đường đi, bọn họ lại dừng ở bên ngoài một thôn xóm nhỏ ven sông.
Lúc này đang giữa trưa, mặt trời chói chang, xua tan đi vài phần lạnh lẽo, bên trong thôn trang người ta xây dựng những gian nhà tranh san sát, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó của mấy hộ gia đình sủa ầm ĩ, bên ngoài có thể nhìn thấy khói bếp uốn lượn chầm chậm bay lên.
Hoàng Tiềm đứng ngoài thôn huýt lên, cũng không thấy động tác gì, liền thấy mấy thanh niên trai tráng mặc áo vải thô từ trong thôn đi ra.
Hai bên liền ở đó nói chuyện với nhau.
Khương Tuyết Ninh khoác lên tay Trương Già mà xuống ngựa, giương mắt nhìn thấy cảnh này, trông thấy mọi người xung quanh đều dừng lại nghỉ ngơi, hoặc là nói chuyện với những người khác, hoặc là đi khắp nơi xem xét tình hình, cũng không chú ý tới phía bọn họ, mới nhỏ giọng hỏi: “Trương đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng đã muốn hỏi từ lâu.
Chỉ là dọc theo đường đi phần lớn đều ở cùng mọi người, thật sự không có cơ hội giao tiếp ngay trước mắt mọi người, cho dù trong lòng nàng có nghi hoặc, cũng không tìm được cơ hội hỏi thăm.
Trong lòng Trương Già biết chuyện lần này của mình vốn là đặt bản thân vào trong nguy hiểm, cũng muốn giải thích ngọn nguồn trước sau với nàng, nhưng hắn vừa định mở miệng, ánh mắt lại nhìn thấy vị đường chủ Phùng Minh Vũ của Thiên Giáo kia đang nở nụ cười trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, đi về phía hắn.
Vì thế lời nói đến bên khóe miệng lại rút về.
Hắn nhìn về phía Phùng Minh Vũ: “Người thôn trang này đáng tin cậy, có thể dừng chân không?”
Phùng Minh Vũ cười nói: “Giáo chúng Thiên Giáo của chúng ta trải rộng khắp năm sống bốn bể, khắp nơi đều là huynh đệ, ở đây cũng đã sớm sắp xếp người của chúng ta đến tiếp ứng. Những kẻ ác từ trong thiên lao ra này, nếu không thay đổi xiêm y, cải trang đi, chỉ sợ ngay cả thành Thông Châu cũng không vào được. Lát nữa còn có thể thuận tiện dùng chút cơm ở đây, nghỉ một buổi trưa lại xuất phát tiếp tục đi.”
Trương Già liền gật đầu nói: “Rất tốt.”
Phùng Minh Vũ lại ân cần hỏi thăm vài câu, thậm chí còn hỏi tình hình của Khương Tuyết Ninh, sau đó mới rời đi.
Tất cả mọi người đều nghỉ ngơi ở ngoài thôn.
Thôn dân lại bưng ra bữa trưa do nhà mình chuẩn bị, có người phong phú một chút, có người đơn giản hơn một chút, đối xử với những “Loạn đảng Thiên giáo” trong lời của triều đình này, đúng là thân thiết nhiệt tình tựa như huynh đệ.
Từ đêm qua đám người đã không ăn gì, huống chi còn có phần đông là ăn cơm tù sống qua ngày?
Lập tức ai nấy đều ăn rất vui sướng.
Khương Tuyết Ninh cũng ăn tạm một ít.
Những thôn dân kia cũng chuẩn bị một ít quần áo sạch sẽ bình thường, nhưng rõ ràng là không nghĩ đến chuyện ở đây còn có một cô nương, liền quay lại gọi một người phụ nhân trong thôn mang theo một bộ y phục sạch sẽ đến cho nàng.
Những người khác đều là đại nam nhân, không câu nệ, không ít người thay y phục ngay tại chỗ.
Sắc mặt Trương Già liền trở nên khá khó coi.
Đương nhiên Khương Tuyết Ninh không thể giống như bọn họ, chỉ nói với Trương Già một tiếng, liền tìm vào trong khu rừng bên cạnh, đi sâu vào trong thay y phục.
Chỉ là nàng đi rất lâu cũng không thấy trở về.
Lông mày Trương Già liền chậm rãi nhíu lại.
Đợi thêm một lát nữa vẫn không thấy người đi ra, liền nói với Hoàng Tiềm và Phùng Minh Vũ ở bên cạnh: “Xin chư vị đợi một chút, ta đi xem một chút.”
Hoàng Tiềm và Phùng Minh Vũ đương nhiên không dám nói gì, ai mà biết một cô nương ở vùng núi rừng hoang vu này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó hay không?
Nhưng bọn họ thì không dám xem.
Người là do Trương Già đưa đến, tự nhiên nên để Trương Già đi xem, cũng không ai hoài nghi gì.
Cây cối trên núi vào mùa đông không quá rậm rạp, chỉ là chúng chắn ngang dọc trùng trùng điệp điệp nên không thấy rõ tình hình trong đó ra sao.
Trương Già thật sự có chút lo lắng.
Nhưng đi vào sâu trong rừng cũng không thấy ai, lại đi thêm không bao xa liền thấy phía trước đã có ánh nắng sáng lên, có nghĩa là đã đi xuyên qua cánh rừng này. Sau đó hắn vừa nhìn liền thấy Khương Tuyết Ninh lúc này đang đứng ở bên ngoài.
Bên ngoài cánh rừng này là một dòng sông, vào ngày đông không có nguồn nước gì, chỉ có bãi sông yên ả nằm dài trên những chỗ trũng.
Ánh nắng từ trên cao rọi xuống, sương mù từ trong rừng bay ra.
Mặt nước chiết xạ ánh nắng trắng chói lóa, phủ trên bóng dáng nàng.
Nàng đã thay sang y phục nữ tử nhà nông vô cùng đơn giản, áo bào vốn là của hắn, lúc này đang đặt trên một tảng đá lớn bên bờ sông. Vải áo xanh nhàn nhạt bao phủ nàng, căn bản không có kiểu cách hay màu sắc đẹp gì đáng nói, thực sự có phần không xứng với gương mặt xinh đẹp kia.
Thế gian có một số nữ tử, dường như chỉ nên được sinh ra trong nhà phú quý.
Nhưng chính Khương Tuyết Ninh lại hết sức thản nhiên, không có ý kiến gì với dáng vẻ một thân y phục này, tựa như sớm đoán được hắn sẽ tìm tới, lại chớp chớp mắt cười với hắn: “Giờ có thời gian nói chuyện rồi chứ?”
Trương Già hơi ngẩn ra, lập tức hiểu được.
Nghĩ cũng biết Khương Tuyết Ninh là một nữ tử tránh khỏi đám người để đi thay y phục, người khác không thân không quen gì với nàng đương nhiên khó mà nói đến xem tình hình của nàng thế nào được, chỉ có thể để một mình hắn đến.
Mà chắc chắn hắn cũng sẽ đi tìm.
Chỉ là vừa nãy hắn quan tâm quá nên loạn, lại không nghĩ đến chuyện này.
Khương Tuyết Ninh liền hỏi: “Sao Trương đại nhân lại ở đây?”
Trương Già nói ngắn gọn: “Thiên Giáo cấu kết với nghịch đảng Bình Nam Vương phạm vào kiêng kỵ của Thánh Thượng, phía triều đình tiêu diệt Thiên Giáo đã giết chết một người tên là Công Nghi Thừa – thủ lĩnh của Thiên Giáo, biết được chút tin tức bên trong Thiên Giáo, liền sai ta giả làm Độ Quân Sơn Nhân của Thiên Giáo là người ít ai biết được thân phận, điều tra chút tình hình bên trong Thiên Giáo, tiện để tiêu diệt nó. Chuyện cướp ngục cũng đã biết từ trước, chỉ là, không ngờ lúc đó Khương Nhị cô nương cũng ở đó…”
Đương nhiên Khương Tuyết Ninh đến là để thăm Yến Lâm.
Nàng thầm nghĩ chuyện của Dũng Nghị Hầu phủ không nhỏ, nếu kéo cả Trương Già vào nàng lại bất an, mà Trương Già cũng không mở miệng hỏi, nên nàng cũng không giải thích, chỉ nhìn hắn, bày ra dáng vẻ muốn giả ngơ lừa gạt qua ải.
Thực ra đêm qua Trương Già cũng đã nghĩ đến.
Còn ai có thể khiến Khương Tuyết Ninh nửa đêm nửa hôm khoác áo choàng mạo hiểm lén vào thiên lao chứ?
Đại khái chỉ có Yến Lâm thôi.
Trương Già không truy cứu, chỉ nói: “Cô nương vô cớ mất tích, Khương đại nhân tất sẽ lo lắng. Mà đoạn đường này lại thực sự nguy hiểm, Trương mỗ vốn nên cố hết sức giúp Khương Nhị cô nương nhanh chóng thoát hiểm, có điều trước mắt đây vẫn là đất của thôn trang nội ứng của Thiên Giáo, không dám để cô nương lại nơi này. Ở Thông Châu, Thiên Giáo có một phân đà trọng yếu, chính là cứ điểm lớn nhất phương bắc của bọn họ, lúc thăm dò sào huyệt chỉ sợ sẽ có một phen ác chiến. Hiệu thuốc Vĩnh Định trong thành Thông Châu chính là nơi tiếp ứng của triều đình, cho nên đến lúc đó xin Nhị cô nương hãy giả bệnh, tiện cho ta lấy cớ đưa cô nương thoát hiểm, trở lại kinh thành.”
Khương Tuyết Ninh nghe thấy thế, trong lòng thầm run lên, nhưng lúc ánh mắt vượt qua mặt nước mênh mông nhìn ra trời đất bên ngoài mênh mông bát ngát, trong lòng nàng chợt nảy ra một ý nghĩ vốn đã mọc khắp đáy lòng nàng bấy lâu:
Tại sao lại phải trở về kinh thành chứ?
Đây quả thực là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp mà trời cao ban cho nàng!
Trùng sinh trở về, tất cả những chuyện nàng chủ động hoặc bị ép buộc phải làm, đơn giản cũng là vì rời khỏi kinh thành, tránh xa nhà giam ở kiếp trước.
Hoàng cung tường cao bốn phía thực sự đã trở thành ác mộng của nàng.
Bao nhiêu lần tỉnh mộng nửa đêm, nàng chỉ muốn biến thành cánh chim mà lúc còn nhỏ ngồi dưới mái hiên dột nhìn thấy, bay qua cung điện dày đặc, ác mộng của kiếp trước, đi đến nơi mà Vưu Phương Ngâm kiếp trước đã đi qua, giang hồ bao la, tự do rong ruổi mà Yến Lâm kiếp này đã nhắc đến?
Hiện tại nàng đã rời khỏi kinh thành.
Nếu như không quay về, cứ như vậy cao chạy xa bay, ai có thể biết được hành tung của nàng?
Dù trên người không mang nhiều tiền bạc, nhưng trước tiên có thể đi thẳng đến đất Thục, cũng còn có ruộng muối của Nhâm thị và Vưu Phương Ngâm, chí ít không phải sầu lo về kế sinh nhai. Về sau lại đi đâu thì sau đó lại nghĩ tiếp.
Nàng không muốn trở về.
Không hề muốn.
Nàng cúi đầu xuống nhìn bãi sông bằng phẳng trước mặt, cũng không biết đáp lời Trương Già thế nào, trong lòng có chút khó chịu, qua rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nhưng Trương đại nhân, nếu ta không muốn trở về thì sao?”
Trương Già sửng sốt.
Rốt cục Khương Tuyết Ninh cũng xoay đầu lại nhìn thẳng vào hắn, nói không hề kiêng kỵ: “Những ngày tháng trong cung, thời gian ở trong kinh, đều không hề thoải mái, ta không muốn về nữa.”
Lời này do ai nói ra cũng đều gây kinh thế hãi tục.
Nữ tử khuê các, tiểu thư thế gia, lưu lạc bên ngoài, nào có ai không muốn trở về, mà tự nguyện lang thang bên ngoài chứ?
Nhưng Trương Già lại không nói gì.
Ánh mắt trong trẻo của nàng giống như kim đâm vào đáy lòng hắn, khiến hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.
Khương Tuyết Ninh thấy hắn không nói gì, lại cho rằng hắn nghĩ nàng không chịu sự ràng buộc của lễ pháp, làm việc không ra gì, thế là ấm ức cúi đầu xuống, nói: “Vừa rồi ta chỉ nói chơi thôi, Trương đại nhân…”
“Không muốn thì đừng về.”
Nàng còn chưa nói xong, giọng nói nhàn nhạt của Trương Già đã truyền đến.
Khương Tuyết Ninh hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Trương đại nhân?”
Ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt Trương Già, Trương Già lại có chút không được tự nhiên nhìn sang hướng khác, nói: “Thông Châu không ai biết thân phận của cô nương, đến đó cô nương tìm cơ hội ẩn nấp, sau đó ra khỏi thành cũng y hệt như lúc trước triều đình vây quét Thiên Giáo.”
Khương Tuyết Ninh kinh ngạc, lập tức biến thành vui mừng.
Tựa như mây đen đè nặng trên đỉnh đầu lập tức tan đi không còn gì nữa, trong lòng nàng tựa như mặt nước trên bãi sông này, lập tức sáng bừng lên, thực sự vui vẻ không nói nên lời.
Nàng gần như nhảy cẫng lên, cười: “Trương đại nhân thật tốt!”
Thật sự là cả gương mặt đang nhíu lại đều giãn cả ra, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay không phấn trang điểm, lại còn lộng lẫy rực rỡ hơn ngày trước, trong ánh nắng trên sông lấp lánh, khiến người ta nhìn mà mê muội.
Trương Già nhìn cảnh này với vẻ gần như đầy trân trọng và yêu mến.
Bất kể là kiếp trước hay đời này, đều rất hiếm khi thấy được thời điểm nàng thoải mái tuỳ tiện như vậy…
Khương Tuyết Ninh đang vui, bàn chân giẫm trên bờ sông này, lại thấy một viên đá dẹt vì được nước sông cọ rửa lâu ngày, nhớ đến chuyện gì, thế là quay đầu kéo ống tay áo của hắn, láu lỉnh nháy mắt với hắn: “Trương đại nhân, ngươi tin ta ném viên đá này xuống nó sẽ không lập tức chìm xuống không?”
Mấy viên đá kia đều dẹt, tương đối mỏng, gọi là “miếng đá” sẽ thích hợp hơn.
Hắn nhìn thấy, ánh mắt lại hơi ủ rũ, không nói gì.
Khương Tuyết Ninh lại tưởng hắn không tin, dù sao ở kiếp trước nàng vui vẻ trêu đùa hắn như thế, hắn cũng không tin lắm.
Nàng liền giơ tay lên, ném viên đá kia ra.
Đây là trò mà khi nhỏ nàng thường chơi cùng đám bạn.
Ở nông thôn gọi là “Viên đá nhảy”.
Viên đá dẹt bay ra khỏi ngón tay nàng, chạm đến mặt nước, trong nháy mắt phát ra một tiếng “Soạt”, tóe lên chút bọt nước, lại không chìm ngay mà sau khi lướt qua mặt nước lại bay về phía trước, nhảy trên mặt nước hai lần nữa mới hết lực chìm xuống sông.
Mặt sông ngày đông vốn đang yên ả, gần gần xa xa, chậm rãi lan ra ba gợn sóng hình tròn.
Nhấp nhô nhấp nhô.
Kéo cả ánh sáng trên mặt hồ.
Khương Tuyết Ninh vốn tưởng mình đã lâu không chơi nên ngượng tay, không ngờ năng lực xưng bá cả thôn năm xưa vẫn còn, bản thân cũng thấy mình giỏi quá đi mất. Lại quay đầu nhìn Trương Già, lại cười trộm, nhét hai viên đá còn lại vào trong tay hắn: “Trương đại nhân muốn thử một chút không?”
Hai viên đá kia rơi vào bàn tay khô ráo của Trương Già, còn dính chút bùn cát.
Hắn trầm mặc nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng lấy một trong hai viên, lúc đưa tay ra còn thoáng ngừng lại một chút mới ném ra ngoài.
“Tỏm” một tiếng, hòn đá kia như say rượu vậy, tức khắc chìm nghỉm xuống sông.
Khương Tuyết Ninh thấy thế, cười trộm, đến mức đau cả hông.
Vị Trương đại nhân này tuy không có xuất thân gì tốt, cũng đã chịu khổ, nhưng lại không biết gì về chuyện vui đùa, đừng nói gì đến mấy trò chơi của những đứa trẻ thôn quê học thì kém mà chơi thì giỏi thế này.
Ở kiếp trước nàng dạy hắn nửa ngày trời hắn vẫn không biết.
Trương Già cũng không phải là rất muốn học.
Hết lần này tới lần khác không làm gì được vì nàng là hoàng hậu, lại muốn thấy hắn xấu hổ, bắt hắn làm trò cười giải sầu, cho dù Trương Già không muốn cũng phải mang vẻ mặt không được dễ coi cho lắm, mặc cho nàng làm bậy.
Hôm nay đã cách hai kiếp, lại thấy được cảnh này, trong lòng Khương Tuyết Ninh thật sự thỏa mãn nói không nên lời, nhưng nhìn Trương Già cúi đầu nhìn viên đá còn lại trong lòng bàn tay, nhớ tới kiếp trước hắn không quá hứng thú với trò này, cũng không vui vẻ gì, rốt cuộc nàng vẫn le lưỡi, bớt lại mấy phần.
Vừa khéo phía bên kia cánh rừng có tiếng người ta hô lớn.
Đại khái là hai người họ cùng biến mất, khiến cho đám người Thiên Giáo kia hơi bận tâm.
Khương Tuyết Ninh liền nhún vai, biết rõ rằng đi quá lâu sẽ khiến bọn họ hoài nghi, vì vậy nói: “Ta về trước đây, nói là ở phía khác, không nhìn thấy ngươi.”
Nói xong liền nhặt áo bào lên đi về.
Trương Già nhìn bóng dáng nàng đi vào trong rừng, dần dần biến mất, mới chầm chậm cúi đầu nhìn xuống viên đá trong lòng bàn tay.
Núi xa bị tuyết trắng bao trùm.
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu xuống mặt nước sông.
Hắn đứng bên bãi sông đất đá ngổn ngang hồi lâu, mặt không có cảm xúc chập chùng gì, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm viên đá dẹt kia, nhẹ nhàng ném ra mặt nước, viên đá kia nảy trên mặt sông ba, bốn lần, sau đó mới chìm xuống.
Gợn sóng lan dần ra, nối tiếp hòa vào nhau.
Lúc cầm viên đá, trên tay trĩu nặng, nhưng ném nó ra, cảm giác lại trống không.
Mặt sông dần dần yên ả trở lại.
Trương Già nhìn một lát, mới lau đi bùn cát dính trong lòng bàn tay, xoay người trở về.