“Chu Kỳ Hoàng đâu? Gọi Chu Kỳ Hoàng tới!”
Đây rõ ràng là giọng của Kiếm Thư, chỉ là mất đi trầm ổn ngày thường, ngoài sự sắc bén còn thêm vài phần kinh hoảng.
Đao Cầm và Lữ Hiển đều ngẩn ra.
Đáy lòng hai người đều xẹt qua một dự cảm không ổn.
Đợi đến khi đi ra phía trước xem thử, thế mà thấy Tạ Nguy trên bụng có một mảng lớn vết máu thấm ra ngoài, trên mặt sớm đã không có huyết sắc. Kiếm Thư và một binh sĩ đỡ hắn, xung quanh thậm chí có một đám người mênh mông cuồn cuộn vây quanh, mồm năm miệng mười, hoảng loạn không biết làm sao.
Lữ hiện sợ ngây người.
Đao Cầm thiếu chút nữa không cầm chắc cây đao trong lòng, sau khi ngẩn ra lập tức tiến lên, lạnh giọng trách mắng đẩy những người không liên quan ra, giúp đỡ đưa người vào phòng trong nằm xuống, chỉ nói: “Sao lại thế này?”
Kiếm Thư không nói chuyện, vội vàng đi lấy hòm thuốc.
Lữ Hiển nói: “Lúc ta đi không phải còn rất tốt hay sao? Xảy ra chuyện gì? Ai làm? Đã bắt được người chưa?”
Tạ Nguy còn chưa có hôn mê, chỉ là đau thấu tim, trên trán dày đặc mồ hôi lạnh, nói không nên lời.
Đao Cầm dùng sức ấn người nằm xuống, cố gắng hết sức cầm máu cho vết thương.
Chỉ là không nghe thấy Kiếm Thư trả lời, hiếm khi nóng nảy: “Ngươi không phải đi theo hay sao, nói chuyện đi!”
Kiếm thư dám nói cái gì?
Hắn nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trên tay Khương Tuyết Ninh dính máu, mặt không chút biểu cảm mà đi qua trước mặt hắn, khi chạy lên đầu thành lâu, tiên sinh đã ngã xuống.
Cho dù cho hắn một trăm lá gan, cũng không dám lắm miệng.
Đao cầm vẫn còn hỏi.
Lữ Hiển lại nheo mắt, nhìn ra chút manh mối, ấn hắn một phen, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đao Cầm ngẩn ra, đột nhiên cũng nghĩ đến cái gì, ngậm miệng lại.
Từ khi người còn chưa vào cửa phủ, cũng đã có người chạy như bay đến thông truyền, Chu Kỳ Hoàng mấy ngày trước mới đến biên quan, cũng giúp đỡ xử lý thương thế cho một vài thương binh trong quân, đang đau khổ vì không có đất dụng võ đâu. Trái lại không ngờ tới chiến sự đều đã kết thúc, lại vô cùng lo lắng mà truyền hắn.
Khi hắn tới còn đang suy nghĩ lúc này còn phải trị cho ai.
Nhưng khi đi vào trong phòng, vừa nhìn thấy Tạ Nguy trên người toàn máu, thiếu chút nữa sợ tới mức ném hòm thuốc đi, vội vàng đi lên kiểm tra miệng vết thương: “Làm sao thế, có thích khách tới à?”
Lữ hiện nhíu mày: “Xem miệng vết thương đi!”
Chu Kỳ Hoàng xem xét một phen, trong lòng yên ổn, thở phào nhẹ nhõm: “Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, vấn đề không lớn. Lưỡi đao sắc bén xuyên nhanh, lại không sâu, lưỡi đao này cũng chưa vào hẳn, ngược lại có vẻ hạ thủ lưu tình. Vết đao cũng không lớn, không bị thương đến chỗ yếu hại, chỉ bị chảy hơi nhiều máu, không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Màu môi Tạ Nguy đều chuyển màu xanh.
Chu Kỳ Hoàng lại ra tay tàn nhẫn dùng sức ấn xuống bên cạnh miệng vết thương, sai khiến Kiếm Thư bên cạnh: “Tầng thứ hai trong hòm thuốc của ta, lấy ma phí tán ra đây, đưa cho tiên sinh uống với rượu!”
Kiếm Thư không nói hai lời, làm theo.
Hắn tìm được một gói ma phí tán từ trong hòm thuốc, đưa cùng với rượu cho Tạ Nguy uống.
Phải một chốc lát thuốc mới có tác dụng.
Chu Kỳ Hoàng cảm thấy Tạ Nguy không phát run, mới chấm rượu trắng ở một bên, rửa sạch miệng vết thương.
Lúc này, cảm giác đau trở nên trì độn.
Tạ Nguy cuối cùng cũng có chút sức nói chuyện. Nhưng mà cắn chặt răng mở miệng, lại nói với Đao Cầm Kiếm Thư: “Ninh nhị, đi, tìm Ninh nhị…”
Đao Cầm Kiếm Thư đều ngây ngẩn cả người.
Tạ Nguy vung tay ném bát rượu mới vừa rồi trên mặt đất, lửa giận càng lớn: “Đi!”
Lữ Hiển chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Kiếm Thư và Đao Cầm liếc mắt nhìn nhau.
Cuối cùng là Đao Cầm bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Ta đi tìm.”
Hắn đi ra khỏi viện, bắt được những người mới vừa rồi cùng trở về hỏi: “Có nhìn thấy Ninh nhị cô nương không?”
Đa số mọi người đều lắc đầu.
Có người nói: “Ban đầu ta thấy Ninh nhị cô nương và thiếu sư đại nhân nói chuyện với nhau trên thành lâu.”
Đao Cầm một đường đi ra khỏi phủ.
Hắn vốn tưởng rằng tiên sinh bảo mình tìm tung tích Ninh nhị cô nương, thế thì nói không chừng Ninh nhị cô nương đi rồi, cho nên muốn tra hỏi từ thành lâu bên kia, phải thêm vài người đi ra ngoài tìm hiểu.
Không nghĩ tới, còn chưa ra khỏi phủ, gặp được lão quản gia.
Đối phương thấy hắn có vẻ vội vàng, không khỏi hỏi: “Đao Cầm công tử chạy đi đâu đấy?”
Đao Cầm cũng thuận miệng nói: “Đi tìm Ninh nhị cô nương.”
Lão quản gia tức khắc kinh ngạc không thôi, nói: “Ninh nhị cô nương không phải đã trở về phủ từ sớm rồi sao? Ta vừa rồi từ xa còn nhìn thấy người đi về phía đông viện đâu.”
Đao Cầm ngẩn ra: “Cái gì?”
Lão quản gia không rõ nguyên do.
Đao Cầm lại không giải thích thêm cái gì, không nói hai lời quay đầu lại đi về phía đông viện.
Hắn biết Khương Tuyết Ninh ở chỗ nào.
Một đường đi qua, còn có nha hoàn bưng nước trà mâm đựng trái cây, nói nói cười cười, đi vào trong viện.
Đao Cầm đi theo vào, mới nhìn thấy Khương Tuyết Ninh.
Nàng cứ như không có việc gì, trở về phủ tướng quân, rửa sạch máu trên tay, thế mà gọi Vưu Phương Ngâm, tới phòng Thẩm Chỉ Y, cùng nàng giải sầu. Ba người bày ra chiếc bàn vuông, đốt lò sưởi, chơi bài dưới cửa sổ.
Lúc này đã chơi được vài vòng.
Vưu Phương Ngâm vừa rồi ở quán trà chờ nàng, nhìn thấy nàng đi xuống thành lâu với cái tay dính máu, thiếu chút nữa kinh hãi kêu lên.
Một đường trở về cùng nàng, lại không dám hỏi nửa câu.
Lúc này cùng nhau đánh bài, nàng cũng chỉ coi như chưa nhìn thấy cái gì, chỉ cầm lá bài trong tay mình, nhíu mày tính xem nên đánh lá nào.
Thẩm Chỉ Y còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, không để ý cầm một xấp bài tốt, cười hỏi: “Hai ngươi đã đi dạo phố phải không? Ninh Ninh hai ngày trước không phải đã nói chuẩn bị đi sao, cũng không nhanh chóng chuẩn bị các thứ, còn tới đánh bài với ta.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Ta không phải thấy điện hạ buồn đến hoảng sao?”
Nói xong nàng ném một lá bài ra ngoài.
Vưu Phương Ngâm nhìn nhìn, không ăn.
Thẩm Chỉ Y vừa nhìn bài của mình, lập tức mặt mày hớn hở, đặt xuống một lá vừa vặn ngăn chặn, nói: “Thế khi nào đi?”
Khương Tuyết Ninh đánh bài từ trước đến nay là đánh những lá trong tay mình là đủ, cũng không thích tính bài người khác, vẫy vẫy tay cho nàng qua, chỉ trả lời: “Không đi nữa.”
Vưu Phương Ngâm tức khắc nhìn nàng.
Thẩm Chỉ Y cũng ngẩn ra: “Làm sao vậy?”
Khương Tuyết Ninh vẻ mặt mệt mỏi, ngược lại tựa như lười nhác nói: “Người không biết xấu hổ cây không cần vỏ, làm sao cũng là sống. Trứng chọi đá, tính đến tính đi cũng không phải là ta lùi bước. An ủi chính mình, tiện thể tích đức làm việc thiện. Tùy tiện sống qua đi, ta nhát gan, không có dũng khí đòi chết đòi sống.”
Thẩm Chỉ Y nhạy bén cỡ nào?
Cơ hồ lập tức cảm thấy có vài chuyện mình không biết.
Chỉ là nàng thấy Khương Tuyết Ninh tựa hồ có vẻ không muốn nhắc đến, nghĩ nghĩ, cuối cùng không hỏi nữa, chỉ nói: “Đừng ủy khuất chính mình là được.”
Một vòng bài đánh đến đây là kết thúc, Vưu Phương Ngâm thua không ít.
Khương Tuyết Ninh không thua không thắng, nhưng vừa thấy nàng hạ bài trong tay xuống, không nhịn được nói: “Có bài trong tay cũng không đánh, càng không chịu ăn ta. Ngươi thiện tâm dễ bắt nạt như vậy, cũng không biết mấy năm nay làm ăn buôn bán thế nào?”
Vưu Phương Ngâm chỉ mím môi thẹn thùng cười cười với nàng.
Khương Tuyết Ninh buồn cười.
Thẩm Chỉ Y lại cầm bài che miệng cười rộ lên, thoải mái hào phóng thu bạc trên bàn, nói đùa: “Thế thì xem như ta may mắn, trời xui đất khiến thành người thắng lớn cuối cùng. Ta không khách khí đâu!”
Vốn dĩ cũng giúp nàng giải sầu, làm nàng vui vẻ, chút ngân lượng này ai cũng không để ở đáy mắt.
Khương Tuyết Ninh chỉ cười theo.
Nhưng mà vừa nâng mắt lại thấy Đao Cầm từ bên ngoài tiến vào, vì thế đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, thản nhiên hỏi: “Tiên sinh các ngươi được cứu sống, còn chưa có chết sao?”
Đao Cầm thật sự cảm thấy vạn phần hoang mang, theo bản năng đáp: “Đại phu nói không có vấn đề gì, đang chữa trị.”
Khương Tuyết Ninh đặt bài xuống: “Mạng thật lớn.”
Đao Cầm như lọt vào trong sương mù: “Tiên sinh bảo ta tới tìm ngài.”
Khương Tuyết Ninh lười biếng nói: “Không phải tìm thấy rồi sao? Trở về đi, nhưng chú ý bảo tiên sinh nhà các ngươi đừng làm phiền người ta như vậy, sau này để ai đâm cho một đao, có lẽ sẽ không nhẹ nhàng như vậy.”
Đao Cầm cảm thấy mình nghe hiểu lời này.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại hình như cũng chưa nghe hiểu cái gì.
Hắn thấy thần thái ngữ khí của Khương Tuyết Ninh như vậy, ngẫm lại tiên sinh nhà mình mới vừa rồi như vậy, ngược lại không dám hỏi nhiều cái gì, mắt thấy người có ở đây, liền nói một tiếng “Vâng”, rồi khom người hành lễ, thật sự lui ra ngoài.
*
Tạ Nguy trong phòng, miệng vết thương đã được xử lý hơn phân nửa.
Chậu nước hơn phân nửa bị nhiễm máu đỏ được bưng ra bên ngoài.
Trên trán Chu Kỳ Hoàng đều toát mồ hôi.
Lữ Hiển nhìn nửa ngày, mắt thấy tình hình của Tạ Nguy chuyển biến tốt đẹp không ít, mới hỏi: “Đang yên đang lành, làm sao lại động đến đao?”
Tạ Nguy môi mỏng mím chặt, rũ mi mắt, không nói chuyện.
Lữ Hiển nói: “Ngươi bức à?”
Hắn nghĩ không ra với tính tình ngoài cứng trong mềm của Khương Tuyết Ninh, thế mà có thể tàn nhẫn đâm cho hắn ta một đao như vậy, người này chẳng nói năng gì, mà làm chuyện liều lĩnh đến vậy?
Tạ Nguy vẫn không nói như cũ.
Khương Tuyết Ninh khao khát chút tự do đó, muốn chạy, nhưng hắn chết sống không chịu buông tha nàng.
Gieo gió gặt bão thì gieo gió gặt bão đi.
Cho dù hỏi lại hắn một ngàn lần, một vạn lần, hắn cũng vẫn chỉ có một đáp án kia.
Đao Cầm lúc này trở về.
Lữ Hiển nhìn qua.
Tạ Nguy lặng yên nắm chặt tay, hỏi: “Người đâu?”
Đao Cầm hơi há mồm, thật sự không biết nên nói như thế nào, dừng một lát mới nói: “Ở chỗ trưởng công chúa điện hạ.”
Tạ Nguy đột nhiên ngơ ngẩn: “Nàng không đi?”
Đao Cầm lắc đầu: “Không đi.”
Nhịn một hồi cũng không nhịn được, hắn rốt cuộc vẫn nói thêm một câu: “Người cứ như không có việc gì, kéo Vưu lão bản và công chúa điện hạ, cùng ngồi đánh bài trong phòng đâu!”
Lữ Hiển thiếu chút nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.
Tạ Nguy lại không nghe thấy cái gì.
Nàng không đi.
Cái tay đang nắm chặt kia, trên mặt có vài phần hoảng hốt, hắn rốt cuộc chậm rãi dựa vào cái gối lót ở phía sau, thân thể vẫn luôn căng chặt cũng từng chút được thả lỏng. Cuối cùng không nhịn được, độ cong khóe môi càng ngày càng rộng.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, gần như không còn chút máu của hắn.
Nhưng Tạ Nguy thế mà nở nụ cười.
Một khắc kia, phảng phất tất cả cực khổ đều rời xa hắn, đẩy ra u ám, xua tan sương mù, chỉ còn thấy ánh sáng rực rỡ.
Lữ Hiển thậm chí từ nụ cười này phẩm ra một chút khổ tận cam lai, vô cùng bối rối. Nhưng nhìn thấy hắn như vậy, lại lần đầu tiên cảm thấy: Tạ Cư An cuối cùng cũng trông giống như một người sống thực sự.